Đêm mờ sương, trên trời đầy sao che mất vầng trăng. Từ sau buổi sáng gặp Tiêu Kì Huyên thì hai người cũng không gặp nhau, điện thoại không gọi, tin nhắn cũng không gửi. Lãnh Huỳnh Duệ nhìn số cây cảnh còn lại trên ban công, nghĩ đến chậu cây đêm đó Tiêu Kì Huyên làm vỡ, sao lại nghĩ đến nàng nữa, vẫn nên đọc sách đi. Đi đến trước giá sách lấy một quyển tiểu thuyết, ngồi lại ghế đọc một mình.
Trong khoảng thời gian này cảnh sát không ngừng điều tra vụ án xảy ra ở ngoại ô, Lãnh Huỳnh Duệ cũng bị gọi đến vài lần để hỏi, nhưng cũng không tìm được bằng chứng có lợi gì từ câu trả lời. Tổng giám đốc Đằng Vũ Thời Đại cũng không xuất hiện, dường như hắn lại tiếp tục công việc làm ăn. Tất cả nhìn qua có trật tự ngay ngắn, bình tĩnh làm cho lòng người bất an.
Di động Lãnh Huỳnh Duệ phát sáng, trên màn hình hiện lên dãy số quen thuộc, đây là một trong hàng ngàn bạn bè của Lãnh Huỳnh Duệ, Lãnh Huỳnh Duệ gọi cô ấy là A Hân, về phần tên thật của đối phương nàng không rõ lắm, cũng không cần biết rõ. A Hân gọi điện đơn giản là để hẹn nàng cùng đi quán bar uống rượu, rồi đi KTV ca hát.
Bởi vì giải quyết vụ án liên quan đến tai nạn xe cộ hơi nhiều nên Lãnh Huỳnh Duệ cũng khá ám ảnh, rượu là loại thức uống khá nguy hiểm, nàng so với ai khác càng rõ hơn, nếu uống rượu sẽ không lái xe, thay trang phục thường ngày, ngăn một chiếc taxi, lên xe rời đi.
Quán bar vào đêm khuya là nơi giới trẻ tụ tập, âm nhạc huyên náo, đèn chớp nháy liên tục, đủ loại mùi rượu. Nơi này có nhân vật nổi tiếng cũng có người bình thường, đây là nơi duy nhất không phân chia cấp bậc, người với người chỉ có quan hệ rượu thịt, đơn giản mà lại hỗn loạn.
"A Lãnh, ở đây!" Một cô gái lấy tay làm loa đặt lên miệng dùng sức hô, với cảnh tượng hỗn loạn nơi đây thì âm thanh không lớn căn bản không nghe được.
Lãnh Huỳnh Duệ nhìn về hướng cô gái ngồi rồi đi qua, cô gái đó mặc một cái áo sling shirt đơn giản và một cái quần bò thấp hơn thắt lưng, trên mặt đỏ ửng, hẳn là uống không ít.
"Hôm nay sao mặc thành như vậy?" đầu lưỡi cô gái dính một lọn tóc, nàng đánh giá Lãnh Huỳnh Duệ, Lãnh Huỳnh Duệ đang mặc áo t-shirt màu trắng in hoa, giống nàng cũng mặc quần bò màu xanh, tóc cột cao thành đuôi ngựa, nhìn qua giống như sinh viên đại học, trong sự tinh khiết lộ ra chút lạnh lùng kiêu ngạo. Cô gái gọi nàng là A Lãnh giống Lãnh Huỳnh Duệ, các nàng không cần biết rõ nhau, chỉ là quan hệ trên bàn rượu, có rượu uống, có ca hát thì cái khác không cần biết, không cần hiểu, nếu biết, nếu hiểu có lẽ sẽ càng phiền toái, nơi này các nàng là bạn rượu, ra khỏi nơi này các nàng chính là người lạ.
"Thích thì mặc" Lãnh Huỳnh Duệ ngồi xuống bên cạnh kêu một ly cocktail, nhìn thanh niên xung quanh đều lên sàn ra sức nhảy, sức sống bắn ra bốn phía, thanh âm của cô gái đang hát dần dần khan đi.
"A, cô vẫn lạnh lùng như vậy. Nào, uống!" cô gái chạm cốc cùng Lãnh Huỳnh Duệ, đôi mắt nhất thời ẩm ướt, mắt hướng lên trời ngăn không nước mắt rơi xuống.
Lãnh Huỳnh Duệ nhìn nàng không nói lời nào, rượu cũng cũng chỉ uống một ngụm, uống rượu giống như làm việc, Lãnh Huỳnh Duệ có nguyên tắc của mình.
"Không hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì sao?" Cô gái ghé vào bàn, ngón tay trái vẽ dọc theo miệng ly vẽ một vòng rồi lại một vòng, nàng ngẩng đầu liếc nhìn Lãnh Huỳnh Duệ một cái, thấy nàng không lên tiếng lại tiếp tục nhìn chằm chằm bia trong ly, bọt khí một cái lại một cái nổi lên rồi tan vỡ, nhanh chóng giống như khói lửa.
"Hai người chúng tôi đã chia tay, một mình tôi đến đây giải sầu" cô gái tự nói ra mục đích của bản thân, sau đó rót tiếp bia vào ly, vẫn tiếp tục vẽ vòng tròng và nhìn bọt khí.
Được nàng nhắc nhở Lãnh Huỳnh Duệ mới phát hiện hôm nay ở nơi này thiếu một người. Lãnh Huỳnh Duệ nghĩ người kia chỉ là người qua đường, bởi vì nàng cũng không nói chuyện, mỗi lần đều ngồi bên cạnh A Hân, sau mỗi lần A Hân uống rượu say nàng đều ôm thắt lưng của nàng ấy dìu về nhà. Chuyện riêng của người khác Lãnh Huỳnh Duệ không tìm hiểu giống như bảo vệ chuyện riêng của mình.
"Haiz, không nói nữa, uống đi" A Hân lại nâng ly lên lần nữa, đơn phương cụng vào ly cocktail trên bàn của Lãnh Huỳnh Duệ, nàng vốn nhiều mồm, luôn luôn là người nói nhiều nhưng hôm nay từ ngữ đặc biệt thiếu, có lẽ nước mắt cũng là một loại từ ngữ thể hiện nội tâm.
"Cô không lo lắng sao?" khuyên người khác mà lòng Lãnh Huỳnh Duệ lại nghĩ đến Tiêu Kì Huyên, ngày đó nàng nói để ý là đang lo lắng cho mình sao?
"Không lo?" A Hân vỗ mặt bàn quầy bar, cảm xúc có vẻ hơi kích động, mở to hai mắt nhìn Lãnh Huỳnh Duệ, "Thế nào mà không lo lắng? Không lo lắng tôi sẽ nói với nàng nhiều như vậy sao? Tôi lo lắng thì sẽ chạy tới đây uống rượu sao?" ánh mắt A Hân lại nhìn vào ly bia, cảm xúc của nàng rất không ổn định, sâu kín nói xong, "Cô có biết câu "Để mình em chờ đợi" kia của nàng có bao nhiêu sắc bén làm người ta đau lòng không?" cô gái vỗ ngực, có lẽ tác dụng của cồn giúp nàng không cảm giác được đau đớn, nhưng cú vỗ kia không gây đau đớn bằng lòng nàng đau.
Như vậy lần trước nói với Tiêu Kì Huyên câu "Chuyện của tôi không cần cô lo" lại đem đến cái dạng tác dụng gì đây. Tay phải cầm ly rượu lên đưa đến bên môi, cocktail lạnh lẽo mang theo hương rượu nhè nhẹ chảy vào trong miệng, hương rượu thơm làm người thanh tỉnh.
"Nàng chỉ là có chút chuyện cần tự mình suy nghĩ một chút" Lãnh Huỳnh Duệ là như vậy, thời điểm im lặng một mình có thể sửa sang lại suy nghĩ cũa mình cho rõ ràng, "Cũng đừng quá lo lắng".
"Tôi làm nàng tổn thương" thân thể A Hân có chút run run, nàng ra đến trước cửa nói vài câu khó nghe xong đóng sầm cửa lại đi ra ngoài, nàng ngồi vào taxi nhanh chóng nói địa điểm muốn đến, quán bar không thích hợp với cô gái độc thân đi một mình, A Hân suy nghĩ nửa ngày vẫn lựa chọn gọi điện thoại cho Lãnh Huỳnh Duệ, bạn rượu nhiều năm như vậy, tuy không thân thiết nhưng còn hơn với việc xung quanh không biết một ai. Tình cảm lưu luyến như A Hân tại quán bar này không thiếu nhưng không phải đại đa số, mục đích của A Hân thật chính xác, để cho mình tỉnh lại trong hơi cồn nhưng nơi này là để say không phải nơi để tỉnh.
"Tổn thương, không tiếp tục tổn thương nhau nữa. Trở về đi" Nói là nói cho A Hân nghe dường như cũng là nói cho bản thân Lãnh Huỳnh Duệ nghe.
"Tôi còn cơ hội sao?" A Hân sớm đã hối hận mà trên đời không có thuốc hối hận, nàng yêu người kia lại không biết nên làm thế nào, người mình yêu nhất lại bị chính mình làm tổn thương, chuyện như vậy nào có thể tha thứ.
"Cơ hội là tự mình tranh thủ" Lãnh Huỳnh Duệ nói xong thanh toán tiền rồi kéo A Hân đi ra ngoài.
A Hân uống không ít, đi trên đường cứ lắc la lắc lư, Lãnh Huỳnh Duệ giúp nàng nhưng không có tiến lên ôm ấp hoặc ôm thắt lưng của nàng, dù vậy Lãnh Huỳnh Duệ vẫn là bị cái vị đứng ở cửa kia dùng mắt chém, thật oan mà.
"Nàng là bạn gái của tôi" Cô gái túm A Hân qua ôm vào trong ngực, để A Hân dựa vào vai nàng.
Lãnh Huỳnh Duệ nhận ra đây vị đêm nay không xuất hiện kia, "Nàng rất lo lắng cho cô".
Cô gái nghe xong đầu tiên là sửng sốt sau đó cực kỳ khinh miệt nói một câu, "Tôi biết".
Trong lòng A Hân bị này một câu này dọn sạch men say, cả người vô lực xụi lơ, nước mắt rơi như mưa.
"Cô ấy khi dễ em ?" Cô gái dịu dàng hỏi, hung tợn nhìn Lãnh Huỳnh Duệ, "Ti bỉ!".
Lãnh Huỳnh Duệ nhìn cũng không nhìn nàng, tự mình mở cửa đi ra khỏi quán bar, biến mất trong bóng tối.
"Không......" thanh âm A Hân ghẹn ngào, hơi rượu bốc lên, cô gái cau mày ôm lấy nàng đi thẳng đến toilet.
Dưới ánh trăng đêm yên tĩnh và cô độc. Đèn đuốc trên đường huy hoàng, xa xa đèn neon sáng lạn, Lãnh Huỳnh Duệ một mình bước chậm trên đường, lúc này ăn mặc đàng hoàng cũng đủ an toàn. Lấy di động ra, mở danh bạ nhìn hàng hà những dãy số, Lãnh Huỳnh Duệ tìm tìm thì nhìn thấy một cái tên gọi rất thân mật, Lãnh Huỳnh Duệ nở nụ cười. Thông qua điện thoại, màn hình hiện lên ba chữ -- Phù thủy Tiêu.
Tiêu Kì Huyên đang sửa sang lại bài viết, một tay rất không tiện, tốc độ giảm mạnh, điện thoại trong tay không ngừng rung, nhìn nhìn màn hình, nhận cuộc gọi.
"Còn chưa ngủ?" Lãnh Huỳnh Duệ mở miệng.
"......" cô có thể an tâm mà ngủ hay không. "Chưa ngủ. Còn cô?".
"Giống nhau" Chiếc xe chạy như bay qua bên người Lãnh Huỳnh Duệ, âm thanh truyền vào tai Tiêu Kì Huyên.
"Còn ở bên ngoài?" trễ như vậy còn chưa về nhà, Lãnh Huỳnh Duệ cô như một con ngựa bất kham, bên ngoài lắm nguy hiểm cô không biết sao?
"Ừm, vừa uống rượu xong, cũng không lái xe đến" không muốn cãi nhau. Lãnh Huỳnh Duệ đi về phía trước quán bar, cách chỗ Tiêu Kì Huyên ở không xa, nàng đi bộ tới.
"Rất nguy hiểm" Tiêu Kì Huyên lo lắng, đứng lên đi đến trước cửa sổ, xuyên qua cửa sổ nhìn trên đường ít xe đến đáng thương.
"Ừm. Lập tức trở về" Lãnh Huỳnh Duệ đứng dưới lầu, nhìn ngọn đèn qua cửa sổ trong suốt ở tầng 12 kia, nàng không nói chuyện thật sự còn chưa ngủ.
"Cô đang ở đâu?" Tiêu Kì Huyên tạm dừng một chút, âm thanh bên kia điện thoại quả nhiên nhỏ đi rất nhiều, thân ảnh dưới lầu có phải nàng hay không?
"Tôi ở dưới đất" lời này không giả, không biết mèo con nhà ai nửa đêm ngủ không yên ngao ngao kêu hai tiếng.
"Vớ vẩn" Tiêu Kì Huyên tắt đèn, lấy áo khoác, đêm khuya dưới lầu gió lùa rất lạnh.
"Cô chưa ngủ?" Có lẽ tôi không nên tới, cô cũng không biết, Lãnh Huỳnh Duệ nghĩ như vậy.
"Hát một bài cho tôi nghe đi, đều tại điện thoại của cô hại tôi ngủ không được" Tiêu Kì Huyên kết nối với tai nghe điện thoại, đem tạp âm xóa sạch để nghe thanh âm Lãnh Huỳnh Duệ.
Lãnh Huỳnh Duệ rất nghe lời, hát một bài "Tình nhân kết".
Một vòng tròn có trăm ngàn đường cong.
Đi thẳng về phía trước dễ dàng giao nhau.
Cảm động chúng ta lúc đó có thế nào cũng không ......
"Lạnh không?" Tiêu Kì Huyên đem áo khoác khoác lên người Lãnh Huỳnh Duệ.