Editor: Stop
***
Từ sau đêm giao thừa, Độ Niệm không chỉ có thể tự do ra khỏi phòng, mà còn có thể đi dạo ở tầng ba và tầng hai.
Nhưng Độ Niệm không có hứng thú rời khỏi phòng cho lắm. Vừa rời khỏi phòng, nhất cử nhất động đều bị người ta theo dõi, khiến y cảm giác mình giống như một tù nhân được thả ra hóng gió .
Y thà ở trong phòng đọc sách, không bị ai làm phiền.
Không biết là do mệnh lệnh của Phó Kiêu, hay là do Độ Niệm an phận, mấy ngày sau đến cửa phòng cũng không khóa, bên ngoài cũng chỉ còn lại một hai người canh giữ.
Mấy ngày nay, ngoại trừ chờ đợi phản hồi của hệ thống, Độ Niệm cũng đang chờ đợi quyết định cuối cùng của Phó Kiêu. Nhưng Phó Kiêu vẫn chưa từng lên tầng ba, cũng không có chỉ thị gì khác.
Một tuần cứ thế trôi qua.
Bỗng buổi sáng hôm nào đó, có tiếng nói chuyện vang lên ngoài cửa phòng.
Độ Niệm nghe thấy giọng nữ có chút quen thuộc, y do dự một chút, đi tới sau cánh cửa, muốn nghe giọng nói bên ngoài.
Chỉ là còn chưa kịp nghe người bên ngoài nói cái gì, cửa đã bị mở ra.
Độ Niệm lùi lại một bước, bắt gặp ánh mắt của người phụ nữ đang bước vào. Sau khi nhìn thấy rõ là ai, y sững sờ một lúc.
Là cấp dưới của Phó Kiêu, Du Ánh.
Độ Niệm khá ấn tượng với nhân vật Du Ánh trong truyện.
Mặc dù trong truyện Du Ánh không có nhiều tình tiết, nhưng cô ấy luôn trung thành và giúp đỡ Phó Kiêu. Đáng tiếc là mặc dù cô ấy đã phát hiện Tiêu Như Niên không ổn, nhưng chưa đợi Du Ánh có thời gian tìm bằng chứng, Phó Kiêu đã bị tác giả sắp xếp cho offline.
Ban đầu Độ Niệm đã muốn kéo gần quan hệ với Du Ánh, nhưng không biết vì sao cô vẫn luôn rất lạnh nhạt với y, sau nhiều lần thử, Độ Niệm đành phải từ bỏ ý định này.
Vốn tưởng rằng y cùng Du Ánh sẽ cứ như vậy vĩnh viễn không có qua lại, không nghĩ tới thời điểm này cô lại xuất hiện ở đây.
So với phản ứng kinh ngạc của Độ Niệm, Du Ánh có vẻ tự nhiên hơn nhiều. Cô ngồi xuống chiếc ghế duy nhất trong phòng, dựa vào lưng ghế, ngẩng đầu nhìn Độ Niệm.
"Tôi đến là để nói với anh một chuyện."
Độ Niệm lại sững người, "Nói với tôi?"
Du Ánh gật đầu.
Cô vén một lọn tóc ra sau tai, cụp mắt suy nghĩ một lúc rồi nói: "Phó Đinh vẫn chưa về nước, cậu ấy vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra."
Độ Niệm mất hồi lâu mới có thể phản ứng lại.
Phó Đinh không về nước, vậy là Phó Kiêu đang lừa y?
Du Ánh cũng không nán lại chủ đề này, cô dừng lại một chút rồi nói: "Hơn nữa, anh không phải là người thông đồng với Phó gia, tôi đang thu thập chứng cứ cho chuyện này. Nếu có thể, tôi sẽ cố gắng thuyết phục Phó tổng thả anh ra."
Mặc dù Độ Niệm biết Du Ánh vẫn luôn theo dõi động tĩnh của Phó gia, có thể sẽ phát hiện ra điều gì đó không ổn, nhưng y không ngờ tới Du Ánh sẽ trực tiếp xác định rằng chuyện này không liên quan đến y.
Từ giọng điệu của Du Ánh, có lẽ cô vẫn chưa tìm được chứng cứ xác thực, vì sao lại lựa chọn tin y?
Du Ánh không phải vẫn luôn không thích y sao?
Tựa hồ cuối cùng cũng chú ý tới vẻ mặt của Độ Niệm, Du Ánh còn tưởng y đang kinh ngạc vì sao cô lại phát hiện ra điều gì đó không thích hợp, khẽ nhướng mày: "Lúc trước Phó gia nhận được tình báo giả, tôi biết là do anh làm."
Cô nói: "Vết thương trên tay anh lần trước, cũng là do chuyện đó mới bị Phó gia nhắm tới phải không?"
Độ Niệm nhớ tới lần trước đến công ty Phó Kiêu đã gặp Du Ánh, lúc đó cô đã chằm chằm vào tay y một lúc lâu, hoá ra lúc đó Du Ánh đã biết chuyện.
Kinh ngạc trong lòng y tăng lên mấy phần, cũng không biết Du Ánh bắt đầu chú ý tới y từ lúc nào.
"Anh còn có thông tin gì hữu ích không?" Du Ánh không đợi Độ Niệm thừa nhận đã chuyển sang chủ đề tiếp theo.
Hình như cô lén đến đây sau lưng Phó Kiêu, từ lúc bước vào đến giờ đã nhìn đồng hồ vài lần, tốc độ nói chuyện cũng rất nhanh.
Độ Niệm suy nghĩ một chút, nói cho Du Ánh tất cả những tin tức mà y biết, cuối cùng nhắc nhở cô: "Cô có thể lưu ý Tiêu Như Niên."
Nghe thấy cái tên này, vẻ mặt Du Ánh trở nên nghiêm túc. Cô đã nghi ngờ Tiêu Như Niên ngay từ đầu, nhưng vì không có bằng chứng rõ ràng nên chưa bao giờ đề cập với Phó Kiêu.
Cũng giống như chuyện của Độ Niệm, mặc dù biết Độ Niệm không làm những chuyện đó, nhưng cô không thể đề cập với Phó Kiêu cho đến khi tìm được bằng chứng.
Du Ánh cụp mắt xuống, "Được, tôi hiểu rồi."
Cô nhìn đồng hồ lần nữa, đứng dậy khỏi ghế, đang định rời khỏi phòng thì Độ Niệm lại nói: "Cảm ơn cô đến nói cho tôi biết chuyện của Phó Đinh."
Cô hơi ngẩn ra rồi quay sang nhìn người thanh niên tuấn tú trước mặt.
Trên mặt Độ Niệm nở nụ cười nhàn nhạt, thần sắc có vẻ thoải mái hơn rất nhiều, ánh sáng bên ngoài chiếu trên người y, thậm chí từng sợi tóc đều khiến người ta không thể rời mắt.
Du Ánh nhớ lại lần gặp Độ Niệm ở quán bar.
Khi đó Độ Niệm cũng giống như bây giờ, vẻ đẹp tuỳ ý lại khoa trương, bất luận đứng ở đâu đều là tiêu điểm của mọi người. Nhưng khi đến bên cạnh Phó Kiêu, y như bị bào mòn hết hết dáng vẻ ban đầu, chỉ còn lại cái vỏ bọc ưa nhìn.
Dáng vẻ hiện tại của Độ Niệm khiến cô như nhìn thấy bóng dáng trước kia.
Du Ánh lắc đầu, không nói gì nữa, mở cửa đi ra ngoài.
Sau khi cửa đóng lại, Độ Niệm đứng trong phòng một lúc, vẫn đang suy nghĩ về những lời vừa rồi của Du Ánh.
Vì những lời Phó Kiêu nói nên mấy ngày nay y mới không dám hành động gì, y lo lắng Phó Đinh thật sự chạy về nước rồi bị y liên luỵ.
Nhưng Du Ánh vừa nói Phó Đinh vẫn chưa trở về, thằng bé thậm chí còn không biết mấy chuyện xảy ra ở đây.
Những lời Phó Kiêu dùng để uy hiếp y hoàn toàn không tồn tại, vậy thì y không còn lý do gì để ở lại đây nữa.
Độ Niệm suy nghĩ một chút, sở dĩ lần trước y không thể rời khỏi đây là bởi vì Phó Kiêu đã dùng Phó Đinh đe dọa y, nếu đã không còn ràng buộc, y có thể rời khỏi đây.
Huống chi gần đây Phó Kiêu buông lỏng cảnh giác với y, người bên ngoài cũng không theo dõi chặt chẽ như trước.
Mấy ngày này chính là cơ hội tốt nhất.
Sau khi suy nghĩ xong, Độ Niệm quyết định hôm nay sẽ rời đi.
Bởi vì chuyện lần trước, cửa sổ phòng y bị trang bị lưới phòng hộ, cho nên lần này y định trực tiếp từ cửa phòng rời đi.
Buổi trưa khi người bên ngoài mang cơm vào, Độ Niệm nhìn ra bên ngoài, phát hiện hôm nay bên ngoài chỉ có hai người canh giữ, yên tâm hơn một chút.
Buổi tối, đợi người từ bên ngoài vào đưa đồ ăn, Độ Niệm dùng dao đánh bất tỉnh người đó, sau đó nấp sau cửa chờ người khác vào kiểm tra rồi tiếp tục đánh gục.
Y đóng cửa lại, cởi quần áo của một người trong đó rồi mặc vào. Sau đó y lấy chìa khóa từ trong túi họ, rời khỏi phòng khoá cửa lại.
Cả quá trình thuận lợi hơn so với tưởng tượng của Độ Niệm, sau khi rời khỏi phòng liền nhanh chóng đi xuống tầng, rất nhanh đã tới đại sảnh.
Khi y chuẩn bị bước ra khỏi sảnh, bất ngờ va phải một người.
Thanh âm nghi hoặc của người nọ vang lên: "Anh xuống dưới làm gì? Trên tầng không cần người canh gác sao?"
Độ Niệm hơi dừng bước chân, là giọng nói của Tiêu Như Niên.
Y lúc này đã thay quần áo, còn đeo thêm một cặp kính lấy được từ trên người vệ sĩ, cúi đầu thật thấp, Tiêu Như Niên nhất thời còn không nhận ra y.
Độ Niệm càng cúi đầu thấp hơn, đang suy nghĩ có nên đánh ngất Tiêu Như Niên không, cậu ta đã không kiên nhẫn xua tay: "Được rồi, tránh ra đi, đừng cản đường."
Độ Niệm buông lỏng nắm tay bên hông, cúi đầu bước nhanh hơn, rời khỏi đại sảnh ra đến sân vườn.
Người giúp việc trong sân không nhiều, nhân lúc trời tối, Độ Niệm bước nhanh tới cổng sắt.
Tuy rằng đi ra từ cổng sắt sẽ rất mạo hiểm, nhưng y biết nếu trèo tường ra ngoài sẽ tự động kích hoạt chế đột cảnh báo của biệt thự, cho nên cổng sắt là con đường duy nhất.
May mắn là xung quanh cổng sắt cũng không có ai, Độ Niệm nhanh chóng đi đến nhấn công tắc để mở cổng.
Cánh cổng nặng nề từ từ mở ra.
Độ Niệm hít sâu một hơi, vững vàng đi ra ngoài, lúc vừa bước chân qua cổng sắt, y không nhịn được nắm chặt nắm đấm.
Đã gần nửa tháng y không ra khỏi nơi này, thời điểm vừa bước ra ngoài, y lại cảm nhận được sự tự do đã lâu không thấy.
Bên ngoài cổng sắt yên ắng, chỉ có một chiếc ô tô đỗ phía bên trái cổng, chiếc xe màu đen hòa vào trong màn đêm.
Trước mặt y có hai con đường, đi theo con đường bên trái là có thể đi đến đường lớn, còn bên phải là con đường lên núi.
Độ Niệm do dự một chút, sau đó xoay người đi về con đường bên trái.
Chỉ cần đi được đến đường lớn, y có thể dễ dàng bắt taxi, đến lúc đó cho dù có người phát hiện y mất tích cũng khó mà đuổi kịp.
Độ Niệm nghĩ như vậy, bước chân càng lúc càng nhanh.
Khi đi ngang qua chiếc ô tô đỗ cạnh cổng sắt, cửa ô tô "cạch" một tiếng bất ngờ mở ra.
Độ Niệm còn chưa kịp phản ứng, một bàn tay đã nắm lấy cổ tay y, sau đó dùng sức đẩy một cái, lưng y va vào cửa xe truyền đến một trận đau nhói.
Y theo bản năng muốn đá một cái, nhưng bị bị giữ chặt không thể di chuyển.
Vừa ngẩng đầu liền đối diện với một đôi mắt u ám.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Độ Niệm, Phó Kiêu nâng tay tháo kính trên mặt y xuống, ném xuống đất nghiền nát, khóe môi nhếch lên nhưng không chút ý cười.
"Độ Niệm, xem ra em không để tâm đến lời nói của tôi."
Phó Kiêu sờ lên khuôn mặt đã nhiều ngày không gặp, đầu ngón tay chậm rãi lướt qua, cảm xúc trong mắt làm người khác kinh sợ.
Độ Niệm không ngờ tới Phó Kiêu lại ở trong xe, nói không chừng nãy giờ hắn vẫn luôn theo dõi nhất cử nhất động của y, chờ ở chỗ này bắt y trở về.
Y chán ghét quay đầu đi né tránh bàn tay của hắn, muốn chống lại bàn tay đang đè y của Phó Kiêu, vừa định dùng sức liền thấy tay đau âm ỉ.
Phó Kiêu giữ chặt hai tay y ra sau lưng, lạnh lẽo nhìn y khiến y không thể di chuyển.
Phó Kiêu trước kia từng luyện qua cận chiến, dưới tình huống có phòng bị, không ai có thể làm hắn bị thương.
Hai tay Độ Niệm bị Phó Kiêu giam cầm, mới vừa giãy giụa vài cái liền bị Phó Kiêu trực tiếp khiêng trên vai.
Sau đó mặc kệ y có giãy giụa như thế nào, Phó Kiêu vẫn có thể vững vàng đè chặt eo y, khiêng y về phòng.
Độ Niệm lại quay về tầng ba.
Phó Kiêu đi đến cửa phòng, một chân đá văng cửa phòng bị khoá, đi vào phòng.
Hai vệ sĩ bị Độ Niệm đánh ngất vẫn còn nằm giữa phòng, trong đó có một người trên người không có quần áo, bên cạnh còn có đống quần áo Độ Niệm đã cởi ra.
Cả người Phó Kiêu toả ra khí lạnh, đá hai người họ ra khỏi cửa phòng, sau đó dùng sức đóng cửa lại.
Mặt hắn âm trầm, thả Độ Niệm xuống, nắm chặt cổ tay y kéo vào trong.
Thấy hắn đi vào phòng tắm, Độ Niệm càng giãy giụa, nhưng Phó Kiêu khỏe đến không ngờ, dễ dàng kéo y đi.
Sau khi vào phòng tắm, Phó Kiêu đen mặt bắt đầu xé quần áo trên người y.
Hắn chỉ thấy Độ Niệm mặc quần áo của người khác thật chướng mắt. Khoảnh khắc nhìn thấy Độ Niệm ngoài cổng sắt, lý trí của hắn hoàn toàn bị lửa giận thiêu đốt, chỉ muốn lập tức lột bỏ tất cả những gì thuộc về người khác trên người Độ Niệm.
Độ Niệm nhanh chóng bị lột sạch sẽ, làn da trắng nõn dưới ánh đèn, tiếp xúc với không khí lạnh lẽo bên ngoài, lập tức run rẩy.
Y còn chưa kịp phản ứng đã bị dội nước lạnh, lại bị Phó Kiêu chà sữa tắm khắp người, không chừa lại chỗ nào trên cơ thể.
Mãi cho đến khi toàn thân Độ Niệm bị chà đến đỏ bừng, Phó Kiêu mới tắt vòi hoa sen, thả y ra.
Độ Niệm bị sặc một chút nước, quay đầu ho vài tiếng, vừa hoàn hồn liền thấy Phó Kiêu đang cởi áo.
Y sửng sốt trong chốc lát, lửa giận trong lòng trào lên, vừa định đứng dậy, Phó Kiêu đã cúi người đè y xuống, sau đó trùm áo lên người y.
"Thích mặc quần áo của người khác à?" Đôi mắt luôn trầm tĩnh của Phó Kiêu lúc này đỏ ngầu, giọng nói cũng khàn khàn đến doạ người, "Dám cởi ra thử xem."
Độ Niệm bị cưỡng ép mặc quần áo Phó Kiêu, sau đó lại bị kéo ra khỏi phòng tắm.
Phó Kiêu ôm chặt y trong lòng, lấy điện thoại ra gọi một cuộc, sau đó ném điện thoại, đè Độ Niệm vẫn đang giãy giụa xuống.
Vẻ mặt của hắn đã bình tĩnh trở lại, ánh mắt như hồ nước lạnh không gợn sóng, nhưng lực đạo trên tay lại tăng lên, nắm chặt làm y đau đớn.
Lúc nãy Độ Niệm đã phát hiện Phó Kiêu trong phòng tắm hình như có chút mất kiểm soát, nhưng khi nhìn thấy người bên ngoài cầm một sợi dậy thừng đi vào, y vẫn kinh ngạc đến mức ngừng giãy giụa.
Vừa rồi bị ngâm trong nước lạnh một lúc, thân thể vẫn còn đang run rẩy, Phó Kiêu dùng dây thừng quấn quanh tay y vài vòng, trói hai tay y lại với nhau, đầu dây thừng còn lại buộc vào giường.
Cho đến khi hai tay bị dây thừng trói chặt, Độ Niệm vẫn còn có chút không thể tin được, thanh âm không tự giác cao lên mấy độ: "Phó Kiêu, anh có biết mình đang làm cái gì không?"
Phó Kiêu ngẩng đầu nhìn y một cái, tiếp tục động tác trên tay cho đến khi cả hai đầu dây thừng được buộc chặt.
Cột chắc dây thừng, Phó Kiêu mới buông Độ Niệm ra.
Hắn cúi đầu nhìn Độ Niệm đang chật vật, đưa tay muốn giúp y lau đi giọt nước trên mặt, nhưng lại bị Độ Niệm quay đầu né tránh.
Tay Phó Kiêu dừng lại giữa không trung, ngữ khí lạnh lẽo: "Độ Niệm, đừng có chơi mấy trò này với tôi."
"Chuyện trước đây tôi có thể tha thứ cho em, chỉ cần em ngoan ngoãn nghe lời, tôi sẽ tiếp tục bao dưỡng em." Phó Kiêu nắm chặt tay, "Đừng nghĩ đến chuyện rời khỏi tôi."
Độ Niệm không nói gì, chỉ rũ mắt nhìn sợi dây thừng trong tay, con ngươi xám xịt.
Trong lòng Phó Kiêu không hiểu sao có chút bực bội cùng bất an.
Hắn đã nói sẽ tha thứ cho những gì y đã làm trước đây, cũng hứa sẽ tiếp tục bao dưỡng Độ Niệm, tại sao Độ Niệm vẫn là cái bộ dạng này?
Rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề?
Gân trên trán Phó Kiêu giật giật, bóp cằm Độ Niệm, ép y nhìn mình: "Độ Niệm, tôi nuôi em ba năm, em cho rằng rời khỏi tôi rồi em có thể sống sót sao?"
Độ Niệm chỉ liếc hắn một cái, sau đó nhắm mắt lại, giống như không muốn nhìn thấy hắn.
Bàn tay còn lại của Phó Kiêu nắm chặt thành quyền, khớp xương phát ra tiếng kêu răng rắc, gân xanh nổi lên, cuối cùng chỉ nện mạnh lên tường.
Một tiếng động lớn vang lên, cả căn phòng chìm vào tĩnh lặng, không ai lên tiếng.
Một lúc lâu sau, Phó Kiêu mới khàn khàn nói: "Một thời gian nữa Tiêu Như Niên sẽ đi đại học A đào tạo, em ngoan ngoãn một chút, tôi sẽ sắp xếp cho em một suất đi đại học A, có thể học chút gì đó."
Độ Niệm không nói có đồng ý hay không, đôi môi tái nhợt, lông mi dài hơi rũ xuống, che đi cảm xúc trong mắt.
Phó Kiêu nhìn y cái cuối rồi xoay người rời đi.
Cửa phòng "Rầm" một tiếng, bị dùng sức đóng lại.
Độ Niệm không có sức lực dựa vào đầu giường, đôi môi tái nhợt nhưng sắc mặt lại đỏ bừng vì vừa rồi kích động, tóc rối bù xõa trước trán, che đi một phần lông mày và đôi mắt.
Dây thừng trên tay bị trói quá chặt, cho dù y không giãy giụa, cổ tay vẫn đau như thiêu như đốt.
Độ Niệm nhìn chằm chằm sợi dây thừng trong tay một lúc, yết hầu hơi động, lần đầu tiên cảm thấy tuyệt vọng.
Y vốn tưởng rằng mình làm nhiệm vụ còn phải gánh nồi thay nội gián đã là kết quả xấu nhất, không nghĩ tới còn có thể tồi tệ hơn.
Cứ như vậy yên lặng ngồi thật lâu, Độ Niệm xuống giường, dùng vai đẩy đệm ra, từ bên dưới lấy ra một con dao găm.
Đây là con dao găm lần trước y về phòng ngủ cũ lấy đến, không ngờ lại thực sự có tác dụng.
Độ Niệm cắn vỏ dao, chậm rãi rút dao ra, cẩn thận đặt dao xuống giường.
Y dùng cánh tay cố định con dao găm, sau đó đặt chỗ bị trói vào vị trí lưỡi dao, dùng sức mài vài cái.
Có lẽ sợi dây được cấp dưới Phó Kiêu tuỳ tiện tìm đến, tuy nhìn cứng cáp nhưng không phải đặc biệt chắc chắn, rất nhanh đã bị lưỡi dao sắc bén mài ra một khe hở.