Chương 29
Sáng hôm sau, Yuki nói con bé muốn đi gặp mẹ. Nó không biết mẹ mình ở đâu, nhưng có số điện thoại. Thế là tôi liền gọi điện, chào xã giao vài câu và được chỉ đường. Ame hiện thuê một ngôi nhà nhỏ gần Makaha, cách Honolulu khoảng bốn năm phút đi xe.
Chúng tôi thuê một chiếc Mitsubishi Lancer, mở radio thật to, hạ cửa kính xuống và lên đường. Mọi nơi chúng tôi đi qua đều ngập tràn ánh sáng, sóng vỗ và hương hoa.
"Mẹ cháu sống một mình à?" tôi hỏi Yuki.
"Chú đùa à?" Yuki bĩu môi. "Không đời nào một quý bà lớn tuổi có thể sống một mình ở nước ngoài. Cháu đảm bảo bà ấy là người không thực tế nhất chú từng gặp đấy. Nếu không có ai chăm sóc, bà ấy không còn là chính mình nữa. Chú dám cược bao nhiêu rằng bà ấy có bạn trai ở đó? Có thể là trẻ và đẹp trai. Giống của bố ấy?"
"Thế à?"
"Chú còn nhớ không, cái gã pê đê điển trai sống cùng ba cháu ấy. Trông anh tathật làsạch sẽ."
"Đồng tính sao?"
"Chú không thấy vậy à?"
"Không, chú chẳng nghĩ gì hết."
"Trời, chú thật là chậm hiểu. Chỉ cần nhìn thôi cũng đủ biết," Yuki nói. "Cháu không biết bố cháu có pê đê không, nhưng anh chàng kia thì chắc chắn. Rõ ràng trăm phần trăm là pê đê."
Radio chuyển sang Roxy Music, Yuki liền vặn âm lượng hết cỡ.
"À mà, điểm yếu của mẹ cháu là các nhà thơ. Những nhà thơ trẻ, nhà thơ bất tài, đủ các thể loại nhà thơ. Bà ấy bắt họ đọc thơ khi bà ấy tráng phim. Đó là thú vui của mẹ cháu. Cháu thì cháu thấy thế hơi quái gở. Bố cháu mà là nhà thơ có phải hay không, nhưng dù có bất chợt được tắm trong mưa hoa ông ấy cũng chẳng làm nổi bài thơ nào đâu."
Gia đình này thật kỳ dị. Cha là một nhà văn cục cằn và cẩu thả sống cùng gã Thứ Sáu pê đê, mẹ là nhiếp ảnh gia thiên tài kè kè các người tình thi sĩ, đứa con gái có khả năng ngoại cảm với... Khoan đã. Có phải tôi đang trở thành một phần mở rộng của cái gia đình luôn luôn sống trong ảo giác tinh thần này không? Tôi nhớ đến nụ cười quyến rũ và thân thiện của Thứ Sáu. Có thể, chỉ là có thể thôi, anh ta sẽ nóiChào mừng anh đến với hội chúng tôi. Gượm đã. Mối liên hệ với gia đình này hoàn toàn chỉ là tạm thời thôi. Hiểu không? Một kỳ nghỉ ngắn trước khi tôi trở lại với công việc xúc dọn tuyết. Tôi không có thời gian cho thú vui dở hơi này. Tôi muốn làm việc riêng của mình. Tôi thích mọi thứ ít liên quan đến với nhau hơn.
Theo lời chỉ dẫn của Ame, tôi rẽ phải rời đường lớn trước khi tới Makaha và đi về phía những ngọn đồi. Dọc hai bên đường là những ngôi nhà tưởng như luôn sẵn sàng bị tốc mái trong trận bão sau, mỗi lúc một thưa thớt dần trên con đường dẫn tới cổng của khu nghỉ dưỡng cao cấp. Người gác cổng để chúng tôi vào khi nghe nhắc đến tên cô Ame.
Bên trong trải dài một bãi cỏ rộng xén kỹ. Những người làm vườn lái những chiếc xe nhỏ hay thấy ở sân golf đang cần mẫn tỉa những hàng cây, ngọn cỏ. Nơi ở của mẹ Yuki nằm bên kia bể bơi, sau hàng cây, sau cả một ngọn đồi và thảm cỏ.
Đó là một ngôi nhà xây theo kiểu nhiệt đới, xung quanh có nhiều câu trĩu quả. Chúng tôi bấm chuông. Tiếng chuông gió khô khốc khật khừ hòa nhịp với nhạc Vivaldi phát ra từ ô cửa sổ mở. Vài giây sau, cửa mở và một người đàn ông da trắng cao to có làn da rám nắng xuất hiện. Anh ta trông vạm vỡ, để ria mép, mặc áo sơ mi Hawaii, quần thể thao và đi dép tông cao su. Anh chàng tầm tuổi tôi, trông cũng tươm, nếu không nói là đẹp trai, và hơi cục mịch so với một nhà thơ, mặc dù chắc chắn trên đời này cũng có những nhà thơ cục mịch như thế. Đặc điểm dễ nhận ra nhất của anh ta là cánh tay phải bị cụt hoàn toàn từ vai trở xuống.
Anh ta nhìn tôi, nhìn Yuki, rồi quay lại nhìn tôi, vận động các cơ hàm thật uyển thuyển để mỉm cười. "Hello," anh ta nhẹ nhàng chào chúng tôi, rồi chuyển sang tiếng Nhật. "Konnichiwa.". Anh ta bắt tay và mời chúng tôi vào nhà. Tiếng Nhật của anh ta thật hoàn hảo.
"Ame đang rửa ảnh. Mười phút nữa cô ấy sẽ ra," anh ta nói. "Xin lỗi vì để hai người phải đợi. Xin tự giới thiệu, tôi là Dick, Dick North. Tôi sống ở đây với Ame."
Dick dẫn chúng tôi đi vào phòng khách rộng rãi. Căn phòng có những cửa sổ lớn và một chiếc quạt trần, gống như trong tiểu thuyết của Somerset Maugham(34). Đồ thủ công vùng Polynesia trang trí trên tường. Anh ta mời chúng tôi ngồi xuống bộ sofa to tướng, rồi mang ra hai chai Primos và một chai Coca. Dick và tôi uống bia, còn Yuki không hề đụng đến chai nước của nó.
Con bé nhìn chằm chằm ra cửa sổ không nói câu nào. Giữa các hàng cây ăn quả có thể nhìn thấy bãi biển hiện lên lấp lóa. Phía chân trời lơ lửng một đám mây cô độc, có hình giống đầu người tiền sử. Nó cứ bướng bỉnh đứng im một chỗ, cố định trên nên cảnh biển. Một hình khối màu trắng định hình trên nền trời. Những đàn chim bay qua hót ríu rít ran. Tiếng nhạc Vivaldi dồn dập lên cao trào để rồi kết thúc, Dick đứng dậy cất đĩa vào vỏ rồi đặt nó lên giá. Chỉ có một cánh tay nhưng anh ta khéo léo đến kinh ngạc.
"Anh học tiếng Nhật ở đâu mà giỏi vậy?" tôi hỏi vì chẳng biết nói gì khác nữa.
Dick nhướng mày mỉm cười. "Tôi sống ở Nhật mười năm rồi," anh ta trả lời chậm rãi. "Tôi đến đó lần đầu tiên trong chiến tranh - chiến tranh Việt Nam ấy. Tôi thích nước Nhật, tôi đã từng tới trường đại học Sophia. Tôi học thơ ca Nhật Bản, haiku và tanka, những thể loại mà tôi đang dịch. Không dễ, nhưng vì bản thân tôi cũng là nhà thơ nên việc ấy cũng rất có ích."
"Tôi có thể hình dung được," tôi lịch sự nói. Không trẻ, không đẹp trai nổi bật, nhưng là nhà thơ. Có một trong ba điều kiện.
"Thật lạ, anh biết đấy," anh ta nói như đang tiếp tục dòng suy nghĩ trong đầu. "Chẳng bao giờ nghe nói đến một nhà thơ cụt một tay. Anh có thể nghe nói đến họa sĩ, nghệ sĩ piano, thậm chí cả cầu thủ ném bóng một tay. Vậy tại sao không có nhà thơ cụt tay nhỉ?"
Cũng đúng.
"Cho tôi biết nếu anh nhớ ra có người nào như thế," Dick nói.
Tôi lắc đầu. Tôi không có nhiều quan hệ trong giới thi sĩ nói chung, ngay cả những người lành lặn cả hai tay cũng không.
"Có nhiều tay lướt sóng cũng bị cụt một tay," anh ta tiếp tục. "Họ dùng chân để đạp ván. Và họ làm được. Tôi cũng từng thử một chút."
Yuki đứng dậy đi quanh quẩn trong phòng. Con bé lấy mấy cái đĩa trên giá xuống, nhưng hình như không tìm thấy cái nó thích, nó khẽ cau mày. Không có âm nhạc, mọi thứ xung quanh yên tĩnh đến mức dễ ru ngủ người ta. Phía xa thỉnh thoảng có tiếng ì ầm của máy cắt cỏ, tiếng người nói, tiếng chuông gió, và cả tiếng chim hót.
"Yên tĩnh quá," tôi nhận xét.
Dick North trầm ngâm nhìn bàn tay mình.
"Phải. Tĩnh lặng. Đó là điều quan trọng nhất. Đặc biệt với những người làm công việc như Ame. Cả công việc của tôi nữa, cũng rất cần sự yên tĩnh. Tôi không thể chịu được sự nhộn nhịp hối hả. Ồn ào, anh thấy Honolulu có ồn ào không?"
Tôi thấy cũng không ồn lắm, nhưng vẫn đồng ý để tiếp tục cuộc nói chuyện. Yuki lại nhìn ra cửa sổ với nụ cười châm chọc ra ýthật-phiền-phức.
"Tôi thích sống ở Kauai hơn. Đó thực sự là một nơi rất đẹp. Yên tĩnh hơn, ít người hơn. Tôi không thích Oahu. Quá nhiều khách du lịch, quá nhiều ô tô, quá nhiều tội phạm. Nhưng Ame phải ở lại đây vì công việc. Cô ấy tới Honolulu hai ba lần một tuần để lấy thiết bị và nhu yếu phẩm. Với cả, tất nhiên ở đây thì làm ăn và gặp gỡ mọi người cũng dễ dàng hơn. Hiện cô ấy chụp ảnh công nhân làm đường, chụp hết. Cô ấy là một nhà nhiếp ảnh tuyệt vời."
Tôi chưa bao giờ ngắm kỹ các bức ảnh nghệ thuật của Ame, nhưng lần này, vì lý do xã giao, tôi đồng ý với anh ta. Yuki phát ra một thứ âm thanh gì đó qua mũi.
Dick hỏi tôi làm gì.
Cây bút tự do, tôi bảo anh ta thế. Anh ta có vẻ thích thú, có lẽ nghĩ rằng tôi là một dạng tâm hồn đồng điệu với mình. Rồi anh ta hỏi tôi đang viết thể loại gì.
Bất cứ cái gì, tôi viết theo đơn đặt hàng. Giống xúc tuyết vậy, tôi nói, cố gắng để anh ta hiểu theo nghĩa này.
Xúc tuyết, Dick trang trọng nhắc lại. Dường như anh ta không hiểu lắm. Tôi đang định giải thích thì Ame bước vào.
Ame mặc áo vải bông chéo và quần soóc trắng. Không trang điểm, đầu tóc rối bù, như vừa ngủ dậy. Mặc dù thế, trông vẫn quyến rũ lạ kỳ, toát lên vẻ chững chạc và dáng điệu khó quên khiến tôi ấn tượng ngay từ lúc còn ở khách sạn Cá Heo. Vừa bước vào, chị ta đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. Ngay lập tức, không cần giải thích, không cần phô diễn.
Rồi không một lời chào hỏi. Ame đi về phía Yuki, âu yếm xù tóc con bé lên, rồi dụi chỏm mũi vào thái dương con bé. Rõ ràng Yuki không thích, nhưng vẫn cố chịu đựng. Nó lắc đầu thật manh làm mái tóc trở lại bình thường, rồi lạnh lùng nhìn bình hoa trên giá sách. Tuy nhiên, đó không phải là ánh mắt coi thường khinh khỉnh như khi nhìn bố nó. Ở đây, Yuki chỉ thể hiện sự lúng túng, cố kìm nén mình mà thôi.
Giữa mẹ và con gái đang có một cuộc đối thoại không lời. Không có "Con khỏe không?" hay "Mọi việc vẫn ổn chứ?" Chỉ là nghịch tóc và chạm mũi. Rồi Ame đến ngồi kế bên tôi, rút ra một bao Salem và châm lửa. Nhà thơ đi tìm một chiếc gạt tàn rồi cẩn thận đặt lên bàn. Ame vứt que diêm vào đó, nhả khói, nhăn mũi rồi để điếu thuốc xuống gạt tàn.
"Xin lỗi, không thể bỏ dở công việc được," chị ta bắt đầu. "Anh biết làm ảnh là thế nào đấy. Không thể bỏ dở giữa chừng."
Nhà thơ mang ra một chai bia và một chiếc cốc, rồi rót cho Ame.
"Anh định ở Hawaii bao lâu?" Ame hỏi.
"Khoảng một tuần," tôi trả lời. "Tôi không có lịch cố định. Hiện tôi đang nghỉ nhưng sắp tới tôi cũng phải quay lại làm việc sớm thôi.
"Anh cứ ở bao lâu cũng được. Ở đây rất đẹp."
"Vâng, công nhận là ở đây rất đẹp," tôi đáp lại, nhưng tâm trí cô có vẻ đã đang ở đâu rồi.
"Anh ăn gì chưa?" Ame lại hỏi.
"Tôi ăn một miếng sandwich trên đường rồi," tôi trả lời. "Nhưng Yuki chưa ăn gì."
"Bữa trưa chúng ta ăn gì nhỉ?" Ame quay lại phía nhà thơ hỏi.
"Anh nhớ hình như chúng ta ăn spaghetti cách đây một tiếng," anh ta nói chậm rãi và thong thả. "Cách đây một tiếng nghĩa là mười hai giờ mười lăm, giờ đó có thể coi là bữa trưa rồi."
"Thật thế à?" Ame lơ đãng đáp lại.
"Đúng thế," nhà thơ nói, mỉm cười với tôi. "Khi Ame tập trung vào công việc, cô ấy không còn biết đến cái gì khác nữa. Cô ấy quên cả chuyện đã ăn rồi hay chưa, làm gì ở đâu. Khi tập trung cao độ, đầu óc cô ấy trở lên trống rỗng."
Tôi cười xã giao. Tập trung cao độ ư? Xem ra đây có vẻ thuộc vấn đề thần kinh nhiều hơn.
Ame lơ đãng nhìn cốc bia một lúc trước khi cầm lên. "Có lẽ vậy, nhưng em vẫn đói. Mà chúng ta đã ăn gì cho bữa sáng đâu," chị ta nói. "Hay là ăn rồi nhỉ?"
"Để anh kể lại cho em những gì anh nhớ nhé. Bảy rưỡi sáng nay em đã ăn một bữa sáng khá thịnh soạn với bưởi, bánh mì nướng và sữa chua," Dick thuật lại, "Em còn tỏ ra rất hào hứng và nói rằng một bữa sáng ngon là một trong những điều thú vị của cuộc sống."
"Em đã nói thế à?" Ame hỏi, gãi gãi mũi. Chị ta nhìn chằm chằm vào không khí để suy ngẫm, giống như một cảnh trong phim Hitchcock vậy. Thực tại sẽ lùi ra xa khi ra chưa phân biệt được ai sáng suốt còn ai không.
"Ồ, cũng chẳng sao. Em đang rất đói," Chị ta nói. "Anh không phiền chứ?"
"Không, bình thường thôi," người tình thi sĩ của chị ta cười lớn. "Đó là dạ dày của em, đâu phải của anh. Nếu muốn, em cứ ăn bao nhiêu cũng được. Thèm ăn là chuyện tốt. Em lúc nào cũng thế. Khi công việc tiến triển tốt, em luôn thèm ăn. Anh làm cho em một miếng sandwich nhé?"
"Cám ơn. Anh mang luôn cho em một cốc bia được không?"
"Tất nhiên rồi," anh ta nói, rồi mất hút vào trong bếp.
"Còn anh, anh đã ăn trưa chưa?" Ame hỏi tôi.
"Tôi đã ăn một chiếc sandwhich trên đường," tôi nhắc lại.
"Còn Yuki?"
"Chưa," Yuki nói ngắn gọn.
"Dick và tôi gặp nhau ở Tokyo," Ame vắt chéo chân và nói với tôi. Nhưng có lẽ chị ta cũng đang giải thích với Yuki. "Anh ấy là người đã gợi ý cho tôi tới Kathmandu. Anh ấy nói với tôi sẽ tạo cảm hứng cho tôi. Kathmandu quả thực là một nơi rất tuyệt. Dick mất cánh tay ở Việt Nam. Đó là miền đất của bom mìn. Một quả "Boucing Betty"(35), loại vọt lên cao rồi mới nổ ấy. Bùm. Gã đi cạnh anh ấy giẫm phải và Dick mất một cánh tay. Dick là nhà thơ. Anh ấy nói tiếng Nhật rất giỏi, đúng không? Chúng tôi ghé Kathmandu một thới gian rồi đến Hawaii. Sau Kathmadu, chúng tôi muốn đến nơi nào ấm áp một chút. Đó là khi Dick tìm được chỗ này. Nhà của một người bạn anh ấy. Tôi dùng phòng tắm dành cho khách hàng làm phòng tối. Một nơi rất tuyệt, anh có thấy thế không?"
Ame thở một hơi thật dài, như để biểu thị rằng đó là tất cả những gì mình muốn nói. Chị ta duỗi người ra rồi im lặng. Chiều xuống yên ả, ánh nắng chiếu khiến những hạt bụi sáng lên lấp lánh lơ lửng hỗn độn trong không khí. Cụm mây trắng hình đầu người tiền sử vẫn chơi vơi nơi chân trời. Dai dẳng hơn bao giờ hết. Điếu Salem của Ame vẫn cháy trong gạt tàn, hầu như không được đụng tới.
Không hiểu Dick xoay xở cách nào để kẹp sandwich bằng một tay nhỉ? Tôi nhận ra mình đang băn khoăn về chuyện đó. Làm thế nào để anh ta cắt lát bánh mì? Làm thế nào để giữ yên chúng?
Khi nhà thơ mang ra một khay bánh sandwich thịt hun khói tuyệt đẹp, ngon lành, cắt khéo léo, tôi không còn lời nào để diễn tả sự ngưỡng mộ của mình nữa. Rồi anh ta mở một chai bia và rót cho Ame.
"Cám ơn Dick," Ame nói rồi quay sang tôi. "Dick là một đầu bếp giỏi."
"Nếu có một cuộc thi nấu ăn dành cho những nhà thơ bị cụt một tay, tôi sẽ thắng dễ dàng cho xem." Dick nói cùng một cái nháy mắt. Rồi anh ta quay vào bếp để pha cà phê. Dù chỉ có một cánh tay nhưng Dick làm được rất nhiều việc.
Ame mời tôi một chiếc sandwich. Bánh rất ngon, dường như có cả thi vị trong ấy. Cà phê của Dick cũng rất tuyệt.
"Không có vấn đề gì chứ, anh với Yuki, chỉ hai người thôi ư?" Ame tiếp tục câu chuyện.
"Gì cơ?"
"Tất nhiên là tôi đang nói về âm nhạc. Nhạc rock ấy, Nó không làm anh đau đầu à?"
"Không, không hề," tôi nói.
"Tôi không thể nghe loại nhạc đó quá ba mươi giây, nếu không đầu tôi sẽ nổ tung. Ở với Yuki rất tuyệt, nhưng thứ nhạc đó thật không chịu nổi." Ame nói, day day ngón tay trở lên thái dương. "Tôi nghe được ít loại nhạc lắm. Vài bản baroque, một chút jazz. Nhạc dân tộc. Những âm thanh làm cho người ta thấy thư giãn. Đó là những thứ mà tôi thích. Tôi cũng thích thơ nữa. Hài hòa và bình yên."
Ame châm một điếu thuốc khác, hút một hơi ngắn rồi đặt xuống gạt tàn. Tôi chắc chắn rằng chị ta cũng sẽ quên mất nó, và quả đúng vậy. Thật ngạc nhiên vì chị ta vẫn chưa làm cháy nhà lần nào. Tôi bắt đầu hiểu Hiraku Makimura có ý gì khi nói Ame khiến ông ta mệt mỏi. Ame không cho ai điều gì. Chị ta chỉ nhận. Ame sử dụng tất cả mọi thứ xung quanh để phục vụ chính mình. Và những thứ xung quanh ấy luôn sẵn sàng phục vụ chị ta. Tài năng của Ame biểu hiện ở sự hấp dẫn đến hút hồn. Chị ta tin rằng đó là đặc quyền của riêng mình.Hài hòa và bình yên. Để chị ta có được điều đó, mọi người luôn phải sẵn sàng quỳ dưới chân mà phục vụ.
Điều đó không liên quan gì đến tôi cả, tôi muốn hét lên. Tôi đến đây để nghỉ ngơi.
Ng.uồ.n .từ. s.it.e .Tr.uy.en.Gi.Cu.ng.Co..c.om. Tôi có cuộc sống riêng của mình, cho dù chỉ để làm những thứ mà ai cũng biết là gì. Cứ để câu chuyện quái đản này tự nhiên như vốn thế. Nhưng biết đâu những gì tôi nghĩ chẳng quan trọng? Tôi vẫn nằm trong số những người phải phục vụ chị ta.
Ame ăn xong phần bánh sandwich rồi tiến lại phía Yuki, lại chậm chạp luồn những ngón tay qua tóc con bé. Yuki chăm chú nhìn mấy tách cà phê trên bàn, ánh mắt hết sức hờ hững. "Tóc đẹp quá," Ame nói. "Lúc nào mẹ cũng muốn có mái tóc như con. Óng ả trơn mượt. Tóc mẹ bờm xờm quá, đúng không hả công chúa?" Chị ta lại chun mũi âu yếm cọ vào thái dương Yuki.
Dick dọn dẹp bát đĩa. Sau đó anh ta mở vài bản nhạc thính phòng của Mozart. Anh ta hỏi tôi có muốn uống thêm bia không, nhưng tôi nói là đủ rồi.
"Dick, em muốn nói vài chuyện riêng với Yuki," Ame nói bằng giọng the thé. "Chuyện giữa mẹ và con gái ấy mà. Hay anh đưa quý ông đây đi ngắm biển? Khoảng một tiếng nữa bọn em sẽ ra đấy."
"Chắc chắn rồi," nhà thơ trả lời và đứng dậy. Anh ta đặt tay lên trán Ame một cái hôn vội âu yến rồi đội mũ vải bạt và đeo kính Ray-Bans màu xanh lá cây. "Hẹn gặp lại em một tiếng nữa. Hai mẹ con nói chuyện vui vẻ nhé." Rồi Dick khoác tay dẫn tôi ra ngoài. "Ở đây có một bãi biển tuyệt lắm," anh nói.
Yuki nhún vai ném cho tôi một cái nhìn trống rỗng. Ame lại định châm một điếu Salem khác. Để hai người phụ nữ ở nhà, chúng tôi bước ra trong nắng chiều.
Trong khi tôi lái chiếc Lancer ra bãi biển. Dick nói rằng với một cánh tay giả, lái xe với anh ta không phải là vấn đề. Nhưng anh ta không muốn dùng tay giả. "Nó không tự nhiên," Dick giải thích. "Tôi thấy không thoải mái. Nếu có thêm một tay thì sẽ tiện hơn, chỉ có điều tôi thấy ngượng nghịu với nó. Đó không phải là tôi. Tôi đang cố gắng luyện để sống được với một cánh tay. Khả năng tôi bị giới hạn trong một số việc cụ thể, nhưng dù sao tôi vẫn ổn."
"Làm sao anh cắt lát được bánh mì?"
"Bánh mì ư?" Anh ta thoáng suy nghĩ, có vẻ không biết tôi đang nói về điều gì. Rồi cũng hiểu ra. "Ồ, cắt lát bánh mì? Tôi có thể hiểu sao anh lại hỏi vậy. Không khó lắm đâu. Tất nhiên là tôi dùng một tay, nhưng tôi không cầm dao theo cách thông thường. Tôi không thể làm thế được nếu cầm theo cách đó. Bí quyết là phải đặt bánh mì vào giữa những ngón tay khi anh di chuyển con dao. Như thế này này."
Dick diễn tả bằng tay, mãi tôi vẫn không hình dung được. Nhưng tôi đã nhìn thấy tác phẩm của anh ta. Những lát bánh được cắt gọn gàng hơn bất kỳ người có đủ hai tay nào.
"Mọi việc vẫn hoàn hảo," anh ta mỉm cười kết luận. "Tôi có thể xoay xở với hầu hết mọi việc chỉ bằng một tay. Tôi không thể vỗ tay, nhưng tôi có thể hít đất hay đu xà. Việc này đòi hỏi phải luyện tập, nhưng không phải là không thể. Thế anh nghĩ tôi làm thế nào để cắt lát bánh mì?"
"Tôi không biết, có thể bằng chân chăng?"
Câu trả lời đó làm Dick bật cười. "Thông minh," anh nói. "Tôi sẽ phải viết một bài thơ về việc này mới được. Nhà thơ cụt tay làm bánh sandwich bằng chân. Thật thông minh."
Tôi không biết có nên đồng ý với anh hay không nữa.
Đi được một đoạn ngắn trên đường cao tốc, dẫn ra bờ biển, chúng tôi tấp xe vào lề đường mua một thùng bia sáu lon, rồi đi bộ ra một khu bãi biển vắng tanh. Chúng tôi ngồi xuống uống hết lon này đến lon khác, nhưng trời nóng quá nên uống mãi mà không say.
Bãi biển này không hề có chất Hawaii. Bụi cây xơ xác, bãi cát gồ ghề, lắm sỏi đá, nhưng ít ra nó cũng nằm ngoài tuyến du lịch. Gần đó có mấy chiếc xe tải nhỏ đỗ rải rác, vài gia đình người địa phương ra đây chơi, có cả nhưng tay lướt sóng đang biểu diễn. Cụm mây hình đầu người tiền sử vẫn bám chặt ở đó, lũ chim mòng biển chao lượn vòng vòng như bọt xà phòng trong máy giặt.
Chúng tôi nói chuyện kiểu giật cục, Dick chẳng có gì hơn ngoài sự khâm phục và kính trọng Ame. Cô ấy là một nghệ sĩ chân chính, anh ta nhắc đi nhắc lại đến mấy lần như vậy. Khi nói về Ame, anh ta nói tiếng Nhật lẫn tiếng Anh. Dick nói mình không thể diễn tả cảm xúc bằng tiếng Nhật.
"Kể từ khi gặp cô ấy, suy nghĩ của tôi về thơ ca bỗng nhiên thay đổi. Những bức ảnh của cô ấy - nói thế nào nhỉ? Lột trần thi ca ra. Ý tôi là, chúng ta đang ngồi đây, chọn lựa từ ngữ rồi cố nối những sợi dây ngôn ngữ thành một hình ảnh. Nhưng với những bức ảnh của cô ấy, những hiện thân đó hiển hiện rõ ràng ngay lập tức. Không khí, ánh sáng, những khoảnh khắc thời gian, cô ấy nắm bắt được chúng. Cô ấy khiến những cảm xúc sâu thẳm nhất của con người trở lên hữu hình. Anh hiểu những gì tôi nói chứ?"
"Đôi chút", tôi đáp lại.
"Đôi khi những bức ảnh của cô ấy khiến tôi thấy sợ. Cả sự tồn tại của tôi cũng thành một nghi vấn. Nó quá mạnh. Cô ấy là một thiên tài. Không giống như tôi hay anh... Xin thứ lỗi cho tôi vì đó là nhận xét mạo muội của tôi thôi. Tôi không biết một chút gì về anh cả."
Tôi lắc đầu. "Không sao. Tôi hiểu những điều anh đang nói."
"Thiên tài thì hiếm lắm. Tôi không nói về tài năng, hay thậm chí là tài năng bậc nhất. Với một thiên tài, chỉ cần tiếp xúc, được nhìn thấy người đó hiển hiện ngay trước mắt mình đã là một điều may mắn lắm rồi. Tuy nhiên..." Dick dừng lại, dang tay làm điệu bộ thể hiện sự bất lực. "Tuy nhiên, xét theo một nghĩa nào đó, những trải nghiệm này đôi khi gây cảm giác quá đau khổ. Đôi lúc nó giống như một cây kim xuyên thẳng qua bản ngã của chính tôi."
Vừa nghe tôi vừa chăm chú nhìn ra biển. Sóng vỗ dữ dội, những ngọn sóng vỡ tan. Tôi vùi tay xuống cát bỏng, vốc một nắm rồi để nó lọt qua kẽ tay. Làm đi làm lại. Trong khi đó, mấy tay lướt ván đang đón những con sóng lớn mà họ luôn mong chờ xuất hiện hòng có dịp biểu diễn những màn úp sóng.
"Nhưng anh biết đấy," Dick nói tiếp, "thậm chí cả khi tôi hy sinh bản ngã của mình, tài năng của cô ấy vẫn thu hút tôi. Nó khiến tôi càng yêu cô ấy hơn. Đôi khi tôi nghĩ mình như bị hút vào vòng nước xoáy vậy. Tôi đã có vợ - cô ấy cũng là người Nhật - và chúng tôi đã có một đứa con. Tôi yêu vợ con tôi, rất yêu họ. Ngay cả bây giờ tôi vẫn rất yêu họ. Nhưng ngay từ lần đầu tiên gặp Ame, tôi đã bị cô ấy hút hồn. Tôi không kiềm chế nổi. Và tôi biết nó sẽ xảy ra như thế. Tôi biết mình không thể nào trở lại cuộc sống như trước đây được nữa, không phải trong kiếp này. Đólà lúc mà tôi phải quyết định - nếu đi theo cô ấy, tôi sẽ phải hối tiếc. Nhưng nếu không tiếp tục với cô ấy, cuộc sống của tôi sẽ không còn ý nghĩa nữa. Anh đã bao giờ có cảm giác như vậy chưa?"
"Chưa bao giờ," tôi trả lời.
"Lạ thật," Dick tiếp tục. "Tôi đã phải vật lộn để có được một cuộc sống ổn định và yên bình. Một người vợ một đứa con, một ngôi nhà nhỏ, một công việc. Tôi không kiêm được nhiều tiền lắm, nhưng những công việc đó rất đáng làm. Tôi viết và dịch, và tôi nghĩ cuộc sống như vậy là ổn. Tôi mất một cánh tay trong chiến tranh, đó thật là một mất mát lớn, nhưng tôi đã cố hết sức để làm việc bằng cái đầu, và tôi đã có bình yên, mọi thứ đang rất ổn. Cuộc sống đang ổn. Và rồi..." Dick giơ tay lên quét thành một đường rộng. "Chỉ trong nháy mắt, mọi thứ biến mất. Chỉ thế thôi. Tôi không có nơi nào để đi cả. Tôi không còn nhà ở Nhật nữa, cũng không còn nhà ở Mỹ. Tôi đã rời xa tổ quốc quá lâu rồi."
Tôi muốn nói vài lời an ủi, những không biết nói gì. Tôi tiếp tục vốc cát cho rơi xuống lả tả. Dick đứng lên, tiến về phía bụi cây đi tiểu, rồi chậm chạp quay lại.
"Thời điểm thú tội," anh ta nói rồi mỉm cười. "Tôi đã muốn nói với một ai đó. Anh nghĩ thế nào?"
Tôi nên nghĩ gì nhỉ? Chúng tôi đâu còn là trẻ con. Anh ta tự chọn người để ngủ chung, dù có nước xoáy, bão táp hay bão cát, đó là lựa chọn của anh ta. Anh chàng Dick này đã tạo cho tôi ấn tượng tốt từ ban đầu. Tôi tôn trọng anh ta khi biết được tất cả những khó khăn mà anh ta đã phải vượt qua chỉ với một cánh tay. Nhưng khó khăn này có lẽ còn gian nan hơn nhiều.
"Tôi e mình không phải là nghệ sĩ," tôi nói. "Vì vậy tôi không hoàn toàn hiểu được thế nào là một mối quan hệ theo kiểu cảm hứng nghệ sĩ. Nó vượt quá khả năng của tôi. Tôi rất tiếc?"
Dường như câu nói đó của tôi khiến Dick có vẻ buồn, anh ta nhìn xa xăm về phía biển. Tôi nhắm mắt lại. Thế rồi chợt tôi thấy mình tỉnh dậy. Tôi đã lơ mơ ngủ. Có lẽ tại bia. Hơi nóng làm đầu tôi nhẹ đi. Đồng hồ chỉ hai rưỡi. Tôi lắc đầu hết bên này đến bên kia rồi đứng lên. Dick đang chơi với một cú chó ở mép biển. Tôi cảm thấy mình thật tệ. Tôi hy vọng mình không làm tổn thương Dick.
Nhưng tôi phải nói thế nào đây?
Tôi có lạnh lùng không? Tất nhiên tôi có thể ngợi ca những cảm xúc của anh ta. Một tay hay hai tay, là nhà thơ hay không, ngoài kia vẫn làm một thế giới khắc nghiệt. Tất cả chúng ta đều phải chung sống với những vấn đề của mình. Nhưng liệu chúng ta đã là người lớn chưa? Chúng ta đã trải nghiệm những điều đó chưa? Ít nhất, đừng đặt nhưng câu hỏi khó trả lời như vậy ột người mới quen. Như vậy không lịch sự chút nào.
Lạnh lùng.
Khi chúng tôi trở về, Dick nhấn chuông. Yuki mở cửa với gương mặt u ám. Ame ngồi trên ghế sofa, môi ngậm điếu thuốc, mắt nhìn không chớp vào khoảng không như đang thiền. Dick bước đến hơn lên trán chị ta.
"Hai mẹ con nói chuyện xong chưa?" anh ta hỏi.
"Ừm," Ame đáp, điếu thuốc vẫn ngậm nơi miệng. Tôi nghĩ đó là một lời khẳng định.
"Bọn anh đã thư giãn trên bãi biển, ngắm nhìn cả một khoảng trời và tắm nắng nữa," Dick thuật lại.
"Giờ cháu phải đi." Yuki nói bằng vẻ dứt khoát.
Đó cũng chính là điều tôi nghĩ. Giờ là lúc chúng tôi phải quay lại thế giới thực của thành phố du lịch Honolulu.
Ame đứng dậy. "Nhớ đến chơi với mẹ nữa nhé. Mẹ rất vui khi gặp con," chị nói rồi véo má con gái.
Tôi cám ơn Dick về sự hiếu khách rồi ra giúp Yuki lên xe, dúng lúc đó Ame ngoắc khuỷu tay tôi. "Tôi muốn nói chuyện với anh một chút," Ame nói. Chị dẫn tôi ra một khoảnh sân nhỏ phía trước. Dựa người lên chiếc khung tập, ột điếu thuốc lên môi, chị bực bội đánh diêm châm thuốc.
"Anh là người đáng tin cậy, tôi chắc thế," chị bắt đầu bằng một vẻ thật nghiêm túc. "Vì thế tôi biết mình có thể nhờ anh giúp đỡ. Tôi muốn anh đưa con bé đến càng nhiều càng tốt. Không cần phải nói với anh về tình cảm của tôi dành cho con bé. Nó là con tôi. Tôi muốn gặp nó thường xuyên hơn. Anh hiểu chứ? Tôi muốn nói chuyện với con bé, muốn được là bạn của nó. Tôi nghĩ chúng tôi cũng có thể trở thành bạn, bạn tốt, thậm chí còn hơn cả mối quan hệ giữa mẹ và con gái. Đó là lý do khiến tôi muốn con bé ở đây, tôi muốn nói chuyện thật nhiều với nó."
Ame nhìn tôi bằng ánh mắt tha thiết.
Tôi không nghĩ được lời nào đáp lại chị. Nhưng chắc chắn tôi phải nói một điều gì đó.
"Đó là chuyện giữa chị và con bé."
"Tất nhiên rồi," Ame nói.
"Vì vậy, nếu Yuki muốn gặp chị, chắc chắn tôi sẽ rất vui được đưa Yuki tới đây," tôi nói. "Hay nếu chị, với tư cách mẹ nó, yêu cầu tôi đưa nó đến đây, tôi luôn sẵn sàng. Thế nào cũng được. Nhưng quan trọng nhất là tôi không có ý kiến về chuyện này. Bạn bè thì không cần người thứ ba xen vào. Tình bạn là một thứ tự nguyện. Ít nhất đó là điều tôi nhận thức được.
Ame ngẫm nghĩ những điều tôi nói.
Tôi lại bắt đầu: "Chị nói muốn trở thành bạn của con bé. Điều đó rất tốt. Nhưng trước khi trở thành bạn của Yuki, dù muốn hay không, chị cũng là mẹ của con bé. Yuki mới mười ba tuổi. Nó cần một người mẹ. Nó cần người yêu thương, ôm nó và ở bên cạnh nó. Tôi biết mình không có tư cách mở miệng ra nói những chuyện này. Nhưng Yuki không cần một người bạn theo kiểu bán thời gian; con bé cần một thứ gì đó chấp nhận nó cả một trăm phần trăm.Đó làđiều đầu tiên mà Yuki cần."
"Anh không hiểu gì cả," Ame nói.
"Phải. Tôi không hiểu," tôi nói. "Nhưng nói thẳng nhé, Yuki là một đứa trẻ và nó đang bị tổn thương. Con bé cần một ai đó để được che chở. Thật phiền toái, nhưng phải có một ai đó làm chuyện này. Đó là trách nhiệm. Chẳng nhẽ chị không hiểu điều đó sao?"
"Tôi không yêu cầu anh đưa con bé tới đây hằng ngày," chị nói. "Chỉ những lúc con bé thích đến thôi. Tôi cũng sẽ thường xuyên gọi điện. Bởi vì tôi không muốn đánh mất con gái. Nếu cứ theo cái đà này, khi lớn lên, con bé sẽ rời bỏ tôi. Tôi hiểu được điều này, nên thứ mà tôi muốn là một sợi dây tình cảm. Tôi muốn có một sự liên hệ. Tôi biết có thể mình không phải là một bà mẹ tốt. Nhưng không còn cách nào khác cả. Con bé cũng biết điều đó. Đó là lý do khiến tôi muốn có một mối quan hệ trên cả tình mẹ con. Anh có thế gọi đó là nhưng người bạn có quan hệ máu mủ cũng được."
Trên đường về, Yuki vào tôi nghe đài. Chúng tôi không nói chuyện. Thỉnh thoảng tôi huýt sáo, khoảng thời gian còn lại ngập chìm trong im lặng. Yuki nhìn chằm chằm ra cửa sổ, không ngoảnh mặt về phía tôi. Cứ như vậy trong khoảng mười lăm phút. Nhưng tôi biết sắp có chuyện. Tôi tự nhủ: Tốt hơn nên dừng xe lại ở chỗ nào đó.
Và tôi đã làm vậy. Tôi lái xe về phía một bãi đậu xe bên bờ biển. Tôi hỏi Yuki xem con bé cảm thấy thế nào. Tôi hỏi nó có muốn uống gì không. Yuki nói không muốn uống gì cả.
Ngang tầm nhìn của tôi, hai cô gái mặc đồ bơi giống nhau thong thả dạo dưới những tán lá cọ, bước đi như những chú mèo đi thăng bằng trên hàng rào. Bộ đồ bơi của họ là những mảnh vải chắp từ mấy cái khăn mùi soa nhỏ xíu, tưởng như chỉ một là gió mạnh cũng có thể dễ dàng thổi bay đi. Khung cảnh này như trong một giấc mơ bị dồn nên có chút gì đó phi thực nhưng lại rất thực và hoang dã.
Tôi nhìn lên bầu trơi. Mẹ muốn làm bạn với con gái. Con gái lại muốn một người mẹ chứ không phải một người bạn. Những con tàu đi ngang qua nhau trong ánh sáng ban ngày. Mẹ có bạn trai, nhà thơ một tay và không nhà không cửa. Bố cũng có bạn trai. Chàng pê đê Thứ Sáu. Còn đứa con gái có gì đây?
Mười phút sau, cuộc trò chuyện mới bắt đầu. Đầu tiên là những tiếng nức nở khe khẽ, rồi sau đó vỡ òa khóc không kiềm chế nổi. Bàn tay Yuki nắm chặt vào vạt áo, mũi rúc vào vai tôi, cơ thể mảnh khảnh run rẩy.Khóc đi, cứ khóc đi. Nếu chú ở trong hoàn cảnh của cháu, chú cũng sẽ khóc. Cháu phải tin rằng chú cũng sẽ khóc.
Tôi vòng tay qua người Yuki. Còn nó vẫn khóc. Khóc tới mức tay áo tôi ướt sũng. Con bé khóc, khóc mãi không ngừng.
Hai cảnh sát đeo kính râm đi qua bãi đỗ xe, súng lục lóe sáng. Một con béc giê Đức chạy tha thẩn, thở hổn hển dưới nắng nóng. Những cây cọ đung đưa lá. Một anh chàng Samoa lực lưỡng bước xuống khỏi chiếc xe tải nhỏ và dắt bạn gái ra bãi biển. Đài vẫn mở.
"Đừng bao giờ gọi cháu là công chúa nữa," Yuki nói, đầu vẫn tựa lên vai tôi.
"Chú đã gọi như thế à?" tôi hỏi.
"Phải, chú đã gọi cháu như thế."
"Chú không nhớ."
"Tối hôm đó, trên con đường từ Tsujido quay về ấy. Từ giờ chú đừng gọi như thế một lần nào nữa."
"Chú sẽ không gọi vậy nữa. Chú hứa là sẽ không gọi như thế. Chú xin thề trước Boy George và Duran Duran. Không bao giờ, sẽ không bao giờ, không một lần nào nữa."
"Mẹ lúc nào cũng gọi cháu như thế.Công chúa."
"Chú sẽ không gọi cháu như vậy nữa."
"Mẹ, mẹ lúc nào cũng làm tổn thương cháu. Mẹ không biết điều đó. Nhưng mẹ yêu cháu. Cháu biết là mẹ yêu cháu."
"Phải, mẹ yêu cháu."
"Vậy cháu phải làm gì bây giờ?"
"Điều duy nhất mà cháu có thể làm. Lớn lên."
"Cháu không muốn."
"Không có cách nào khác cả," tôi nói. "Mọi người, đều thế cả, dù muốn hay không. Người ta sẽ già đi. Mọi người đều phải đối mặt với những điều đó. Phải đối mặt đến tận khi lìa đời. Lúc nào cũng như thế. Mãi mãi là như thế. Không phải chỉ riêng cháu đâu."
Yuki nhìn tôi, khuôn mặt vẫn còn hoen những vệt nước mắt. "Chú không biết an ủi người khác sao?"
"Chúđangan ủi cháu đây."
Con bé gạt cánh tay tôi khỏi vai nó rồi lấy một tờ giấy ăn trong túi xách, "Chú biết không, ở chú có một cái gì đó rất khác thường," con bé nói.
Hai chú cháu quay về khách sạn. Chúng tôi đi bơi. Đi tắm. Đi siêu thị mua một ít đồ ăn cho bữa tối. Tôi và Yuki nướng thịt với hành và xì dầu, trộn xa lát và nấu xúp miso với đậu và hành tươi. Thật là một bữa tối ngon miệng. Thậm chí Yuki còn uống một ly rượu California nữa.
"Chú là đầu bếp khá đấy," Yuki nói.
"Không, không phải thế. Chỉ là chú để tâm vào đó thôi. Đấy chính là sự khác biệt. Thái độ là điều quyết định. Nếu cháu thực sự để tâm để làm một việc gì đó, cháu có thể làm được, đương nhiên là ở một mức độ nhất định. Còn nếu làm với tâm trạng vui vẻ, cháu cũng có thể làm được, ở một mức độ khác.
"Nhưng nếu muốn điều gì đó hơn thế thì không thể."
"Hơn thế thì phải xem may mắn thế nào," tôi trả lời.
"Chú rất biết cách làm người khác thất vọng. Đó là cái mà chú gọi là người lớn phải không?"
Hai chú cháu rửa bát đĩa, rồi ra ngoài đi dạo trên những đại lộ Kalakaua lấp lánh ánh đèn. Chúng tôi bình luận về hàng hóa trong các cửa hiệu khác nhau, quan sát cách ăn mặc của khách qua dường và nghỉ chân tại quan bar đông đúc trong vườn khách sạn Royal Hawaiian. Tôi gọipina colada, Yuki ăn hoa quả dầm. Tôi nghĩ đến Dick North và chuyện anh ta ghét cuộc sống ồn ào về đêm của thành phố đến mức nào. Bản thân tôi không khó chịu lắm.
"Chú thấy mẹ cháu thế nào?" Yuki hỏi khi đồ uống của chúng tôi đã được mang tới.
"Thành thật là chú cũng không biết mình nghĩ gì," tôi trả lời sau một thoáng. "Chú thường phải mất một khoảng thời gian để cân nhắc mọi thứ và đưa ra đánh giá. Chú sợ mình không đủ sáng suốt."
"Nhưng bà ấy làm chú hơi bực mình phải không?"
"Cái gì cơ?"
"Nó hiện rõ trên mặt chú kìa." Yuki nói.
"Cũng có thể," tôi nói, nhấp một ngụm rượu và nhìn ra phía biển. "Chắc là chú thấy hơi bực một chút."
"Vì cái gì thế?"
"Về sự vô trách nhiệm của người lẽ ra phải chăm sóc cháu. Nhưng ích gì chứ. Chú là ai mà có quyền đó? Có bực mình cũng chẳng được ích gì?"
Yuki gặm một cái bánh quy trong đĩa trên bàn. "Cháu đoán chẳng ai biết phải làm gì cả. Họ muốn làm một điều gì đó, nhưng họ không biết phải làm thế nào."
"Dường như không ai biết phải làm thế nào cả."
"Còn chú thì biết à?"
"Chú đang chờ những gợi ý để hình dung rõ hơn, khi đó chú biết phải làm gì."
Yuki mân mê cổ áo thun. "Cháu không hiểu," con bé nói.
"Tất cả những gì cháu phải làm là chờ đợi," tôi giải thích. "Ngồi im chờ đợi cho đến khi đúng thời điểm. Đừng cố ép mình thay đổi cái gì, chỉ cần quan sát chuyển động của mọi việc. Phải cố gắng để có cái nhìn công bằng với mọi chuyện. Nếu làm được như vậy tự nhiên cháu sẽ biết phải làm gì. Nhưng mọi người lúc nào cũng quá bận rộn. Họ quá tài giỏi, lịch làm việc của họ quá dày đặc. Họ quá hứng thú với bản thân đến mức không còn nghĩ được thế nào là công bằng nữa."
Yuki chống một khủy tay lên bàn, rồi phủi vụn bánh quy trên khăn trải bàn. Một cặp vợ chông đã nghỉ hưu mặc áo sơ mi Hawaii và váy muumuu ngồi ở bàn kế bên đang nhâm nhi thứ nước uống miền nhiệt đới trong những chiếc cốc lớn mỏng manh. Trông họ ngập tràn hạnh phúc. Trong khoảnh sân thắp đuốc, một người đàn bà đang chơi piano điện. Tiếng hát của cô không tuyệt lắm, nhưng khi kết thúc màn biểu diễn, cũng có vài người vỗ tay. Rồi Yuki cầm lypina coladacủa tôi nhấp một ngụm.
"Ngon thật," con bé nhận xét.
"Chú cũng thấy ngon" tôi nói. "Hai phiếu tán thành."
Yuki nhìn tôi chằm chằm. "Chuyện gì xảy ra với chú vậy. Cháu không thể hiểu được chú nữa. Một phút trước chú là Ngài Lạnh Lùng, rồi ngay sau đó chú lại nhí nhố từ đầu tới chân."
"Nếu cháu đang tỉnh táo, cũng có nghĩa là cháu đang điên. Vì thế đừng lo lắng về chuyện đó," tôi đáp, rồi gọi một cô phục vụ vui tính cho thêm một lypina coladanữa. Cô ta nhún nhảy và nhanh chóng quay lại với món đồ uống, rồi biến mất để lại một nụ cười rộng hết cỡ như con mèo Cheshire(36)vậy.
"Được rồi, cháu nên làm gì bây giờ?" Yuki hỏi.
"Mẹ cháu muốn gặp cháu nhiều hơn," tôi nói. "Chú không biết gì ngoài điều đó. Mẹ cháu không phải là gia đình của chú, bà ấy quá bất thường nếu so với họ. Và theo như chú hiểu, mẹ cháu muốn tránh lối mòn trong quan hệ giữa mẹ và con gái và mong trở thành bạn của cháu."
"Làm bạn đâu phải dễ."
"Đồng ý," tôi nói. "Hai phiếu cho không dễ."
Yuki chống cả hai khuỷu tay lên bàn nhìn tôi bằng ánh mắt mơ hồ.
"Thế chú nghĩ gì? Về cách nghĩ của mẹ cháu ấy?"
"Chú nghĩ gì không quan trọng. Vấn đề là cháu nghĩ gì? Có thể cháu cho rằng đó chỉ là ý nghĩ ích kỷ của mẹ cháu. Hoặc cháu cũng có thể coi đó chỉ là một thái độ xây dựng rất đáng để cân nhắc. Tất cả phụ thuộc vào cháu. Nhưng đừng vội vàng quyết định. Cháu nên dành thời gian suy nghĩ chuyện này cho kỹ."
Yuki chống cằm lên hai tay. Phía quầy thu ngân vang lên tiếng cười hô hố. Nghệ sĩ piano đang chuyển sang chơi bài "Blue Hawaii". Tiếng thở nặng nề chuyển thành tiếng ngân của những nốt nhạc cao. Đêm chưa khuya và chúng ta vẫn còn trẻ...
"Cháu và mẹ đang không ổn lắm," Yuki nói. "Tồi tệ nhất là khoảng thời gian trước khi tới Sapporo. Mẹ than phiền về việc cháu không tới trường. Thực sự là rất tồi tệ. Mẹ và cháu gần như không nói với nhau một câu nào. Cháu đã ước không bao giờ gặp lại mẹ nữa. Cứ như vậy cũng phải một thời gian. Nhưng mẹ cháu không suy nghĩ giống như người bình thường. Mẹ nói ra tất cả những gì nghĩ trong đầu rồi quên ngay lập tức. Mẹ tỏ ra rất nghiêm trọng khi nói ra những điều đó, nhưng sau đó lại tỏ ra bình thường như thể chưa hề nói gì cả. Và rồi bất thình lình, bà lại muốn đóng vai mẹ lần nữa. Đó là điều khiến cháu thực sự thấy bực mình."
"Nhưng..." tôi cố chen ngang lời con bé.
"Nhưng mẹlàngười rất thú vị. Mẹ không giống bất kỳ ai trên thế giới này. Có thể bà ấy là một bà mẹ tồi tệ và làm cháu bực phát điên, nhưng mẹ rất hấp dẫn. Không giống bố cháu. Cháu không biết mình nghĩ gì nữa. Bây giờ bà ấy lại muốn trở thành bạn. Mẹ cháu có vẻ... quá mạnh, quá uy quyền, còn cháu chỉ là một đứa trẻ. Ai cũng có thể nhận thấy điều đó. Trừ mẹ cháu ra. Bà ấy muốn trở thành bạn của cháu, nhưng bà ấy càng cố gắng bao nhiêu thì lại càng làm cháu tổn thương bấy nhiêu. Hồi ở Sapporo cũng thế. Mẹ cố gắng gần gũi với cháu, thật sự mẹ đã rất cố gắng. Vậy nên, cháu cũng đã bắt đầu trở nên gần gũi hơn với mẹ. Thật sự là cháu cũng cố gắng. Nhưng trong đầu mẹ lúc nào cũng có vô số thứ khác, vấn đề chỉ là mẹ đã nghĩ ra hay chưa thôi. Và khi cháu biết thì mẹ đã đi rồi." Yuki ném chiếc bánh quy ăn dở một nửa ra bãi cát. "Nếu đấy không phải là điên rồ thì là cái gì? Cháu thích mẹ. Cháu nghĩ mình thích bà ấy. Và cháu cũng nghĩ mình không thấy phiền hà gì nếu trở thành bạn của mẹ. Cháu chỉ không muốn mọi thứ lại đổ ập lên đầu mình giống như lần trước thôi. Cháu ghét điều đó."
"Mọi thứ cháu nói đều đúng," tôi nói. "Hoàn toàn có thể hiểu được."
"Không dễ đối với mẹ cháu. Nếu chú có giải thích những chuyện này thật rõ ràng, mẹ cháu cũng không hiểu được."
"Không, chú cũng nghĩ là không"
Bình minh ngày kế tiếp cũng bắt đầu bằng những tia nắng rực rỡ của Hawaii. Chúng tôi ăn sáng rồi đi ra bãi biển phía trước khách sạn Sheraton. Hai chú cháu thuê ván và thử lướt sóng. Yuki thích đến mức ngay sau đó chúng tôi đã tới một cửa hàng bán đồ lướt sóng gần trung tâm mưa sắm Ala Moana mua hai cái ván cũ. Người bán hàng hỏi tôi và con bé có phải là hai anh em không. Tôi trả lời đúng. Tôi thấy vui vì trông chúng tôi không giống bố và con gái.
Đến hai giờ chiều tôi và Yuki trở lại bãi biển, chỉ để ăn chơi hưởng thụ. Tắm nắng, bơi, nằm dài, nghe đài và nằm sấp đọc sách, nhìn người qua lại, nghe tiếng gió dưới tán cọ. Mặt trời chậm rãi hoàn thành hành trình ấn định của nó. Khi mặt trời lặn, chúng tôi về phòng, tắm rửa, ăn mì spaghetti và xa lát, rồi đi xem một bộ phim của Spielberg. Xem xong, chúng tôi đi dạo và dừng chân tại một quán bên hồ Halekulani, tôi lại gọi cockailpina coladacho mình và như thường lệ, hoa quả dầm cho Yuki.
Một ban nhạc nhảy đang chơi bản "Frenesi". Một nghệ sĩ clarinet lớn tuổi chơi solo một đoạn dài, gợi nhớ tới Artie Shaw, cùng lúc đó khoảng mười mấy đôi vợ chồng già mặc đồ lụa và xa tanh khiêu vũ quanh hồ, khuôn mặt bừng sáng trong ánh đèn xanh nhấp nháy dưới sàn chiếu lên. Một khung cảnh lung linh. Sau bao năm, những con người này cuối cùng đã tới được Hawaii. Họ lướt đi uyển chuyển, bước nhảy đúng cách và chuẩn nhịp. Những người đàn ông di chuyển với cái lưng thẳng, cằm vểnh lên, còn những người đàn bà thướt tha váy dạ hội đang lắc lư, xoay đầu theo đúng nhịp bài "Moon Glow" mà ban nhạc đang chơi.
"Cháu lại buồn ngủ rồi," Yuki nói. Nhưng lần này con bé tự đi về một mình. Vậy là có tiếp bộ.
Trở về phòng, rồi mở một chai rượu và xem phimHang Em Highcủa Clint Eastwood trên tivi. Khi uống đến ly thứ ba, tôi thấy buồn ngủ vô cùng, gạt mọi thứ sang bên để sẵn sàng đi ngủ. Hôm nay cũng là một ngày thật tuyệt ở Hawaii.
Nhưng mọi thứ vẫn chưa kết thúc ở đó.
Năm phút sau khi tôi bò lên giường, chuông cửa reo. Đã gần nửa đêm rồi. Thật tệ. Giờ này Yuki còn muốn gì? Tôi mặc lại đồ cho tử tế rồi ra mở cửa khi chuông lại kêu lần nữa. Tôi mở cửa để nhận ra người gõ cửa không phải Yuki. Đó là một cô gái trẻ hấp dẫn.
"Xin chào," cô gái trẻ hấp dẫn nói.
"Xin chào," tôi đáp lại.
"Tôi là June," cô nói bằng giọng lơ lớ. Hình như cô là người Đông Nam Á, có thể là người Thái hoặc người Philippin hay Việt Nam. Dáng người nhỏ nhắn, đôi mắt to và đen. Mặc một bộ đầm đẹp màu hồng bằng thứ vải gì sáng bóng. Ví và giày của cô cũng màu hồng. Trên cổ tay áo trái thắt một chiếc ruy băng màu hồng to tướng. Trông như nơ gói quà. Cô đặt một tay lên cánh cửa và mỉm cười.
"Chào June," cô nói.
"Tôi vào trong được không?" cô hỏi, chỉ tay về phía sau tôi.
"Gượm đã. Có lẽ cô đi nhầm cửa rồi. Cô muốn vào phòng nào nhỉ?"
"Ừm đợi chút," cô gái nói và rút một mảnh giấy trong ví ra. "À ông..." cô đưa mảnh giấy cho tôi xem.
"Tôi mà."
"Không nhầm?"
"Không nhầm. Nhưng khoan đã," tôi nói. "Tôi là người cô muốn tìm, nhưng tôi không biết cô là ai. Có chuyện gì đang xảy ra vậy?"
"Tôi vào trước nhé? Ở đây mọi người hay nghe ngóng. Người ta nghĩ những chuyện kỳ quặc. Mọi thứ thư giãn. Không súng, không cướp. Được nhé?"
Cũng phải, cứ nói chuyện ở hành lang thế này sẽ đánh thức Yuki dậy. Tôi để June vào.
Tôi hỏi cô ta có muốn uống gì không. June bảo tôi uống gì, cô ta uống nấy. Tôi pha hai ly gin tonic rồi đặt lên chiếc bàn thấp giữa hai người. Vừa đưa ly rượu lên môi, cô ta bạo gan gác chéo hai chân lên. Một cặp giò đẹp.
"Được rồi, June, tại sao cô lại ở đây và cô muốn gì?"
"Tôi tới làm anh vui," cô gái nói rất tự nhiên.
"Ai bảo cô tới đây?"
Cô gái nhún vai. "Người lịch thiệp không nói tên. Ông ấy trả tiền rồi. Ông ấy trả từ Nhật. Ông ấy trả cho anh. Hiểu chưa?"
Makimura. Chắc chắn đó là Makimura. Ông ta nghĩ thế đấy! Chao ôi cái thế giới này. Mọi người đều muốn mua đàn bà cho tôi.
"Ông ấy đã trả tiền cả đêm rồi. Vì vậy, chúng ta cứ vui vẻ. Tôi giỏi lắm," June nói, nhấc chân lên để cởi đôi giày cao gót màu hồng. Rồi cô ta nằm ra sàn, rất khêu gợi.
"Xin lỗi, nhưng tôi không thể làm được việc này," tôi cắt ngang.
"Vì sao? Anh pê đê à?"
"Không, tôi không pê đê. Nhưng giữa tôi và người đàn ông trả tiền cho cô khác nhau về quan điểm. Tôi e rằng mình không thể chấp nhận, cô June ạ."
"Nhưng tôi nhận tiền rồi. Tôi không trả lại được. Ông ta chẳng quan tâm xem chúng ta có làm gì nhau không đâu. Tôi không gọi điện ra nước ngoại mà bảo: "Vâng, chúng tôi làm ba lần rồi đâu"
Tôi thở dài.
"Cứ làm đi," cô nói rất đơn giản. "Thích mà."
Tôi không biết mình đang nghĩ gì nữa. Đã đặt một bước chân vào cõi mơ sau một ngày dài, thế rồi một người không quen biết xuất hiện và nói "Chúng ta làm tình đi." Mệt thật.
"Chúng ta uống thêm một ly gin tonic nữa nhé, được không?"
Không hiểu sao tôi lại đồng ý. June pha đồ uống, rồi bật đài lên, "Saiko!" June nói, xen vào đó vài từ tiếng Nhật để tăng hiệu quả, thoải mái cứ như đang ở nhà mình. "Thật tuyệt." Rồi cô nhấp một chút rượu và dựa vào người tôi. "Đừng nghĩ nhiều." June nói như đọc được ý nghĩ của tôi. "Tôi làm tốt lắm. Tôi biết nhiều lắm. Không cần anh phải cố gắng, tôi sẽ làm hết. Ông Nhật Bản kia chẳng liên quan gì cả. Chỉ có anh và tôi thôi."
Những ngón tay June nhẹ nhàng ve vuốt ngực tôi. Quyết tâm của tôi đang yếu đi rõ rệt. Chuyện này có vẻ như bắt đầu khá dễ dàng. Nếu tôi có thể chấp nhận sự thật rằng Makimura đã mua một cô gái điếm ình. Nhưng chỉ là tình dục thôi. Cương cứng, giao hợp, xuất tinh, ai cũng như vậy cả.
"Được rồi," tôi nói. "Làm đi."
"Thế mới là đàn ông chứ!" June kêu lên, rồi uống cạn ly gin tonic.
"Nhưng tối nay tôi rất mệt, nên đừng làm trò gì đặc biệt quá."
"Tôi làm tất. Nhưng anh làm hai thứ."
"Là gì?"
"Tắt đèn, tháo ruy băng."
Vậy là xong. Chúng tôi vào phòng ngủ. Chỉ trong nháy mắt June đã trút bỏ mọi thứ trên người, rồi xoay sang cởi đồ giúp tôi. Cơ thể June không phải là Mei, nhưng cô thành thạo việc của mình và lấy làm tự hào về điều đó. Những ngón tay và lưỡi cô gái vuốt ve khắp cơ thể tôi. Cô khiến tôi hứng khởi. Đêm chỉ mới bắt đầu.
"Anh thích chứ?"
"R- rất thích," tôi thở hổn hển.
Chúng tôi uống thêm một chầu rượu nữa.
Đột nhiên tôi nảy ra ý nghĩ, "June, tháng trước các cô hẳn đã có một Mei(37)ở đây phải không?"
"Anh thật hài hước!" June cười phá lên. "Tôi thích đùa. Và tháng sau cô ta là July phải không?"
Tôi cố gắng giải thích đó không phải là trò đùa, nhưng không có tác dụng. Vì vậy tôi không nói nữa. Và khi tôi im lặng, June lại tiếp tục nhưng ngón nghề điêu luyện của mình. Đúng như cô đã nói, tôi không làm gì cả. Tôi chỉ nằm im.
June làm nhanh gọn và hiệu quả như một nhân viên bảo dưỡng ô tô vậy. Chỉ cần dừng xe lại, đưa chìa khóa, rồi cô ta sẽ lo mọi thứ khác: đổ xăng, rửa xe và bôi sáp, kiểm tra dầu, làm sạch cặn bẩn. Có thể gọi đó là tình dục ư? Ồ, cho dù đó là gì chăng nữa, chúng tôi vẫn quần nhau đến hơn hai giờ tới khi cả hai đều hết ga và mệt lử. Lúc chúng tôi tỉnh dậy thì trời đã sáng hẳn. Đài vẫn bật, June nằm co tròn cạnh tôi, không một mảnh vải trên người, váy hồng, đôi giày hồng, dải ruy băng hồng vẫn đang nằm trên sàn nhà.
"Thôi nào, dậy đi," tôi đánh thức cô dậy. "Cô phải rời khỏi đây. Sắp có một cô bé tới đây ăn sáng rồi."
"Được, được" cô làu bàu, vơ túi rồi trần truồng đi vào phòng tắm đánh răng chải đầu.
Khi đã sẵn sàng rồi đi, cô ném thỏi son vào túi rồi kéo xoẹt khóa lại. "Vậy khi nào tôi đến tiếp đây?"
"Đến tiếp ư?"
"Tôi được trả tiền ba đêm. Chúng ta đã làm đêm qua, và còn hai đêm nữa. Hay anh muốn người khác? Tôi không ngại. Đàn ông thích ngủ với nhiều cô gái mà."
"Không, tất nhiên cô là người tôi muốn," tôi nói vì lúc đó không còn biết nói gì nữa. Ba đêm? Makimura muốn tôi kiệt sức à?
"Anh rất tuyệt. Anh sẽ không hối hận đâu. Tôi sẽ hoang dại hơn nữa nhé. Được không? Anh tin tôi đi. Ngày kia nhé? Tối đó tôi rảnh. Tôi sẽ làm tất cả."
"Được rồi," tôi nói rồi đưa cô mười đô la tiền xe.
"Cám ơn anh, anh tốt lắm. Tạm biệt."
Tôi sọn dẹp trước khi Yuki tới, thu dọn những dấu hiệu có thể làm lộ tẩy, gồm cả dải ruy băng màu hồng. Nhưng khi Yuki bước vào phòng, vẻ mặt con bé đã lộ rõ nghi ngờ. Nó nhận ra ngay lập tức. Tôi giả vờ không để ý tới thái độ của con bé, vừa huýt sáo vừa chuẩn bị cà phê và bánh mì nướng rồi mang ra bàn.
Suốt bữa sáng con bé không nói một lời nào, phớt lờ mọi cố gắng bắt chuyện của tôi.
Cuối cùng nó đặt hai tay lên bàn rồi nhìn tôi chằm chằm. "Đêm qua chú có đàn bà ở đây đúng không?" con bé hỏi.
"Cháu để ý thật đấy, phải không nhỉ?" tôi cố gắng lái câu chuyện sang chiều hướng nhẹ hơn.
"Cô ta là ai? Chú cưa cẩm được ở đâu đó về hả?"
"Thôi nào. Chú không giỏi thế đâu. Cô ấy tự đến đây đấy chứ."
"Đừng nói dối cháu nữa. Làm gì có chuyện ấy cơ chứ."
"Chú không nói dối cháu, chú hứa đấy. Sự thực là cô đó tự đến đây mà," tôi nói. Tôi cố giải thích cho Yuki. Cô gái đó đột nhiên xuất hiện và hóa ra lại là món quà của bố nó. Có thể bố nó nghĩ làm vậy có thể khiến tôi thoải mái, cũng có thể ông ta lo lắng rồi nghĩ rằng nếu tôi được thỏa mãn tình dục, tôi sẽ tránh xa cái giường của con gái ông ta ra.
"Chính xác là cái loại rác rưởi ông ấy vẫn hay kéo theo," Yuki nói, lại thở dài cam chịu nhưng lần này rất tức giận. "Sao lúc nào ông ấy cũng cư xử thấp hèn như vậy cơ chứ? Ông ấy chẳng hiểu cái gì cả, chẳng hiểu cái gì là quan trọng cả. Mẹ cháu đã khác người, nhưng cái đầu của bố cháu thì hoàn toàn quái gở."
"Phải, ông ấy hoàn toàn sai."
"Nhưng rồi tại sao chú lại để cô ta vào chứ? Cái người đàn bà ấy."
"Chú không biết chuyện gì đang xảy ra lúc ấy. Chú phải nói chuyện với cô ta."
"Nhưng đừng nói với cháu rằng chú..."
"Không đơn giản như vậy đâu, chú..."
"Chú không!" Yuki bực tức gắt gỏng. Rồi không còn gì để nói, mặt con bé đỏ bừng lên.
"Thôi nào. Chuyện thì dài. Nhưng vấn đề là chú đã không thể từ chối."
Yuki nhắm mắt lại và chống hai tay lên cằm. "Cháu không tin chuyện này". Yuki hét lên, giọng con bé như vỡ ra. "Cháu không thể tin nổi chú lại làm chuyện đó."
"Tất nhiên lúc đầu chú đã từ chối," tôi cố biện hộ. "Nhưng cuối cùng - nói thế nào nhỉ - chú đã nhượng bộ. Không chỉ đó là một cô gái, mặc dù dĩ nhiên đó là một cô gái. Đó còn là cha cháu, là mẹ cháu và là cách mà họ muốn gây ảnh hưởng lên những người họ gặp. Chú đã nhận ra điều tồi tệ đó. Hơn nữa, cô gái đó cũng khong phải là quá tệ."
"Cháu không thể tin chú lại nói ra những điều như vậy!" Yuki khóc. "Chú để bố cháu mua một người đàn bà ình? Và chú không áy náy gì về điều đó à? Thật đáng xấu hổ, thật là sai trái. Làm sao chú có thể như vậy được?"
Con bé nói đúng.
"Cháu nói đúng," tôi nói.
"Thật sự, thật sự đáng xấu hổ."
"Chú đồng ý. Thật sự, thật sự đáng xấu hổ."
Chúng tôi ra bãi biển lướt sóng cho đến tận trưa. Trong suốt khoảng thời gian đó. Yuki không hề nói một lời với tôi. Khi tôi hỏi con bé muốn ăn trưa chưa, nó chỉ gật đầu. Nó có muốn quay lại khách sạn ăn không? Nó lắc đầu. Nó có muốn đi ăn ngoài không? Nó gật đầu. Sau một đoạn hội thoại không lời như vậy, chúng tôi quyết định ăn bánh mì kẹp xúc xích, ngồi trên bãi cỏ cạnh Fort DeRussy. Đã ba tiếng mà con bé vẫn chưa nhìn tôi cái nào.
Vì vậy tôi nói: "Lần sau chú sẽ từ chối."
Yuki bỏ kính râm ra rồi chằm chằm nhìn tôi như thể tôi là một vết rách trên bầu trời. Trong đúng ba mươi giây. Rồi nó vuốt tóc mái và nói: "Lần sau?" Con bé ngờ vực. "Chú nóilần saunghĩa là sao?"
Tôi phải cố hết sức giải thích cho con bé hiểu rằng bố nó đã trả tiền trước cho hai đêm nữa.
Yuki dùng tay đấm xuống mặt đất. "Cháu không tin chuyện này. Buồn nôn thật."
"Chú không muốn làm cháu thất vọng, Yuki, nhưng cháu có thể nghĩ theo cách này. Ít nhất những điều này thể hiện sự quan tâm của bố cháu. Ý chú là về mặt giống loài, chú là một người đàn ông còn cháu là một cô gái rất xinh đẹp."
"Đúng là buồn nôn thật." Yuki hét lên, cố nén không chảy nước mắt. Con bé ào ào về khách sạn và đến tận tối tôi mới gặp lại nó.