Ôn Nguyễn không có thời gian nghĩ đến ý tứ trong lời nói của Hoắc Hàn Niên, Tần Phóng là nắm đấm sắt nổi tiếng của học viện Isa, cho dù Hoắc Hàn Niên cũng có thực lực, nhưng khó có thể đánh bại Tần Phóng.
Ôn Nguyễn bước nhanh ra phía ngoài lớp.
Thẩm Xuyên đi theo với Ôn Nguyễn.
“Nguyễn Tỷ, cậu sẽ không thật sự coi trọng Hoắc Hàn Niên chứ?” Từ tuần trước đến bệnh viện mà Ôn Nguyễn cũng không thèm đi cùng Hoắc Cảnh Tử, Thẩm Xuyên cảm thấy cô đã thay đổi.
“Thẩm Xuyên, tôi coi cậu như một người bạn, đừng hỏi gì cả, sau này đừng làm gì tổn thương đến Hoắc Hàn Niên.” Ôn Nguyễn tiến về phía trước nói: “Với Hoắc Cảnh Tử, thì cứ xem như trước đây mắt tôi bị mù đi! "
Thẩm Xuyên gật đầu, "Nguyễn tỷ, cậu đã giúp bà tớ trả tiền thuốc men, cậu là người tốt, cho dù cậu có quyết định gì đi chăng nữa thì tớ cũng sẽ nghe theo cậu vô điều kiện!" Ôn Nguyễn cười với Thẩm Xuyên, "Cám ơn Thẩm Xuyên."
...
Ôn Nguyễn và Thẩm Xuyên chạy ra sân chơi.
Không tìm thấy ai cho Hoắc Hàn Niên và Tần Phóng, họ đã tìm kiếm lại.
Bọn họ được tìm thấy trên một sườn đồi phía sau ký túc xá.
Giữa hai người có một khoảng cách, đứng đối mặt không biết Tần Phóng nói cái gì, Hoắc Hàn Niên giống như dã thú nổi giận, giơ chân đạp về phía Tần Phóng.
Cao lớn như Tần Phóng cũng không né tránh, lùi lại mấy bước, còn chưa kịp phản ứng, Hoắc Hàn Niên đã lao tới như con báo, túm lấy cổ áo hắn.
Khủng khiếp và điên cuồng!
Tình hình trận chiến có thể được tưởng tượng.
Ôn Nguyễn và Thẩm Xuyên chạy nhanh về phía sườn đồi.
Hoắc Hàn Niên nắm cổ Tần Phóng, anh ta cởϊ áσ khoác đồng phục học sinh ra, đường chỉ tay trong áo sơ mi vừa sắc bén vừa căng thẳng, mang theo vẻ dữ tợn ớn lạnh. Tần Phóng đánh trả, nhưng một lúc sau lại bị Hoắc Hàn Niên áp chế!
Tần Phóng thất kinh, hắn tưởng vị thế ở Isa cũng đủ tốt rồi, nhưng không ngờ lại có một kẻ điên không thiết sống như vậy!
Nhìn thấy Hoắc Hàn Niên sắp ném nắm đấm về phía hốc mắt Tần Phóng, Ôn Nguyễn không có thời gian suy nghĩ, tiến lên ôm lấy anh từ phía sau.
"Hoắc Hàn Niên, đừng!"
Không ai có thể thuyết phục Hoắc Hàn Niên động tay động chân, nhưng giọng nói run rẩy của Ôn Nguyễn như muốn xoa dịu một con sư tử đang tức giận.
Cơ bắp căng thẳng trên toàn thân anh từ từ thả lỏng một chút.
Kéo đôi tay cô đang nắm trước mặt, Tần Phóng đứng dậy.
Vừa định nói gì, âm thanh thầy chủ nhiệm quát tháo vang lên, "Mấy đứa đang làm gì vậy?"
Thầy chủ nhiệm cầm thước bước nhanh tới.
Ôn Nguyễn thấy thầy chủ nhiệm đi tới, đôi mắt nai trong veo nheo lại. Cô vô thức nhìn Hoắc Hàn Niên và Hoắc Hàn Niên cũng đang nhìn cô.
Đôi mắt ấy lạnh đến thấu xương.
Ôn Nguyễn nắm chặt tay thành nắm đấm, cảm giác ớn lạnh từ tận đáy lòng.
Cô vội vàng giải thích: "Không phải tôi."
Cô ấy không gọi cho thầy chủ nhiệm đến đây!
...
Hoắc Hàn Niên và Tần Phóng được đưa đến Văn phòng.
Ôn Nguyễn quay lại lớp và gọi Văn Nhân ra.
" Là cậu báo thầy chủ nhiệm có đúng không?” Khuôn mặt nhỏ nhắn ngọt ngào mềm mại của Ôn Nguyễn lạnh lùng.
Văn Nhân nhìn Ôn Nguyển, gần đây cô gần như trở nên thay đổi, cũng không giấu diếm, "Tôi đã báo, Nguyễn tỷ, cậu đã quên ý định ban đầu rồi sao? Chúng ta đã hứa sẽ bảo vệ Hoắc Cảnh Tử, tại sao phải bỏ lỡ một cơ hội tuyệt vời như lần này? "
Ôn Nguyễn nắm chặt tay, lạnh lùng nói: " Tôi biết cậu thích Hoắc Cảnh Tử, cậu muốn nghĩ bảo vệ cho cậu ta tôi không ngăn cản được, nhưng về sau người tôi bảo vệ sẽ là Hoắc Hàn Niên!" Ôn Nguyễn nói xong liền đi về phía phòng làm việc của thầy chủ nhiệm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT