Khi Voldemort mở mắt lần nữa liền nhìn thấy căn phòng chật hẹp, âm u và lạnh lẽo. Cái tủ quần áo nhỏ cũ kỹ đặt trên đầu giường và vài tia sáng mặt trời xuyên qua kẽ hở tấm rèm bụi bặm phai màu chiếu vào.
Voldemort từ từ ngồi dậy đưa mắt nhìn cảnh vật xung quanh, đôi mắt đỏ tươi như máu co rụt lại khi xác định đây là căn phòng nhỏ ở cô nhi viện rất lâu về trước của hắn. Một suy nghĩ lập tức hiện lên trong đầu.
Để khẳng định suy đoán của mình, Voldemort bước về phía cái gương nhỏ gắn trên cửa tủ quần áo đánh giá bản thân. Trong gương, một cậu bé thân thể nhỏ gầy, mái tóc đen ngắn hơi rối một chút sau giấc ngủ, áo quần trên người chỉ là bộ đồ cũ của Muggle, cả người hắn chỉ cao chưa tới 35 inch (bằng 88,9 cm), da hơi tái, cơ thể gầy gò cho thấy dinh dưỡng không tốt và cả những vết hằn đỏ do mấy tên nhãi Muggle lưu lại nhưng không thể phủ nhận, gương mặt của đứa nhỏ kia lúc này rất đẹp, sau này lớn lên nếu không hủy dung thì tuyệt đối là nam nhân anh tuấn chết người. Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là hình dáng lúc hắn 3 tuổi.
Merlin, hắn thật sự trọng sinh!
Đôi mắt đỏ lóe lên tia tà ác, tương lai hắn đều đã nắm chắc, như vậy việc bá chủ thế giới là chuyện dễ như trở bàn tay. Nắm tay nho nhỏ đưa lên, đương nhiên, hắn sẽ không lặp lại sai lầm lúc trước. Cái gì mà Trường Sinh Linh Giá , cái gì mà bất tử, đều là lừa người. Bất tử thì có thể đúng nhưng cái dạng quỷ không ra quỷ, phù thủy không ra phù thủy, cả những cảm xúc hỗn loạn và không thể suy nghĩ được gì đó.....
Hắn muốn bất tử nhưng không phải trở thành kẻ điên đó lần nữa. Voldemort chưa bao giờ biết ơn lão già Merlin kia như lúc này.
Dumbledore, hẳn là ngươi sẽ không ngờ rằng, Merlin cũng giúp ta "sống lại" lần nữa.
Ngay khi Voldemort vui sướng lập kế hoạch cho tương lai thì cửa phòng mở ra, phản xạ nhiều năm khiến hắn ngay lập tức tung ra một cái Avadar nhưng bị cánh cửa chặn lại. Người hộ sĩ may mắn thoát được một kiếp không hề biết bước ra, trên gương mặt bày ra một bộ dáng căm ghét rất rõ ràng, nhìn đôi mắt đỏ xinh đẹp nhưng đáng sợ kia, bà ta bất giác rùng mình, dù cho đã nhìn thấy rất nhiều lần bà ta vẫn không thể nào ức chế sự sợ hãi. Có điều, bây giờ thằng nhóc này chỉ là một con quỷ nhỏ, tự nhủ không cần phải sợ nó, bà ta nguyền rủa thêm mấy tiếng.
Đôi mắt Vodemort nheo lại, đáng chết, nếu không phải cơ thể bây giờ còn quá nhỏ, tuần hoàn pháp thuật hoàn toàn không thể chứa nổi sức mạnh to lớn của bản thân và những thần chú cấp cao, bà ta chắc chắn sẽ bị hắn gϊếŧ chết một cách thê thảm nhất.
Chúa Tể Hắc Ám chưa bao giờ biết đến lòng từ bi.
Có điều...một Avadar lúc nãy đã khiến cơ thể này đến cực hạn, không thể tiếp tục nếu không sẽ tự biến mình thành một Á Phù Thủy mà điều đó tương đương với sự sỉ nhục còn lớn hơn cả nổ banh xác mà chết!
Voldemort nhẫn nhịn, không vội, hắn sẽ không để những Muggle này sống lâu lắm đâu!
Cuối cùng, sau một hồi phỉ nhổ căm ghét, bà ta giật mạnh cánh tay trái nãy giờ bị khuất sau cánh cửa mà nãy giờ hắn không để ý, một vật gì đó bị kéo "sàn sạt" trên nền nhà và một tiếng "á" nhỏ. Ngay sau đó là một cánh tay gầy yếu đang cầm theo cái túi nhỏ bị đẩy ra, Voldemort mới biết được có một tên Muggle nào đó không biết sống chết đến ở cùng với hắn.
Nụ cười khinh bỉ còn chưa kịp hiện lên đã phải đứng hình như hắn hoàn toàn thấy rõ mặt của đứa trẻ kia. Voldemort nhất thời hóa đá nhưng hắn vẫn nhìn thấy được trong mắt đứa trẻ kia cũng là sự kinh ngạc tuyệt đối. Hắn rút lại lòng cảm ơn khó có đối với lão già Merlin.
Đáng chết!
Đứa trẻ đó là kẻ không thể xuất hiện trong thời gian này nhất, mái tóc bù xù đen nhanh, trên trán mang vết sẹo tia chớp mà hắn đã "góp phần" tạo ra, đôi mắt xanh biết trong veo như ngọc quý, long lanh mà xinh đẹp, chỉ khác không có cặp kính đáng cười kia khiến cho hắn lần đầu nhìn rõ, dù tuổi còn nhỏ nhưng đường nét rất nhu hòa mà rạng ngời. - Không ai khác chính là tử thù của hắn kiếp trước - Harry Potter!
Harry kinh ngạc nhìn đôi mắt màu đỏ như máu kia sửng sốt không kém gì Voldemort, trong trí nhớ của hiệu trưởng Dumbledore và hiểu biết của cậu, Voldemort lúc này phải là đôi mắt đen mới đúng, hắn ngoại trừ một thân pháp thuật ra còn lại như bao người khác, cho đến khi hắn vì phân tách linh hồn mà khiến cho bản thân không ổn định, dòng máu Slytherin trong hắn mới chống đỡ linh hồn đổ vỡ. Khi đó, đôi mắt hắn mới thành màu đỏ. Không lẽ....
"Đây là Harry Potter, nó sẽ cùng phòng với mày." - Tiếng người hộ sĩ vang lên cắt đứt bầu không khí ngỡ ngàng của cả hai, hơn thế nữa, giọng điệu không khác gì lắm, dù sao đối với thằng nhãi ranh vừa mới vào đã nhất quyết yêu cầu được chung phòng với tên quái vật con này thì chúng chẳng khác gì nhau.
Bà ta đẩy mạnh Harry lên phía trước khiến cậu nhất thời mất thăng bằng té vào cạnh giường và quăng cái mớ có thể gọi là hành lí bên cạnh Harry rồi bỏ đi sau tiếng sập cửa.
Tiếng sập cửa đó thành công ké về chút hồn phách nãy giờ đang lơ lửng của Voldemort, ngay lập tức, ý nghĩ gϊếŧ chết đối thủ kiếp trước nhanh chóng hình thành nhưng một cơn đau thấu tim lan lên tận não khiến cho đầu óc mơ hồ khiến hắn ngay lập tức khuỵu gối, cả người đổ ập xuống. Voldemort cảm nhận rõ ràng, linh hồn hắn cũng bị cơ đau không biết nguyên nhân kia làm cho run rẩy.
Cắn răng nhẫn nhịn cơn đau, một tay ôm lấy trái tim đang đập mạnh, trước mắt mơ hồ, nền nhà dưới chân dường như cũng chao nghiêng, lúc mờ lúc ảo. Chuyện này là sao? Giống như bị bóp nát từ linh hồn vậy, dù cho hắn có trở thành Voldemort lúc trước cũng tuyệt đối không thừa nhận nổi huống gì lúc này hắn chỉ mới 3 tuổi.
Chết tiệt! sao lại thế này?
Sự đau đớn quá mức chịu đựng này khiến Voldemort buông tha ý nghĩ gϊếŧ kẻ thù của mình. Và khi hắn chấm dứt suy nghĩ đó thì cơn đau kia cũng từ từ dịu xuống nhanh chóng. Đến khi tầm mắt mơ hồ của mình được rõ ràng thì ngay trước mặt là một đôi giày cũ kỹ tựa như đứng đó đã được hơn một phút, sau đó là một đôi tay nhỏ nhắn mềm mại đặt lên hai tay, nhẹ nhàng nâng hắn lên. Đáng tiếc....
Gạt đi bàn tay dư thừa đặt trên người mình, Voldemort cười châm chọc "Chúa Cứu Thế lại đi thương hại tử thù của mình là Chúa Tể Hắc Ám sao? Đây là tinh thần Gryffindor hay là kế hoạch mới của lão Ong Mật kia?"
"Sai rồi! Chẳng có cái gì trong những điều ngươi nói cả!" Trong đôi mắt xanh là một sự bình thản, không có căm hận như lúc trước, không có phẫn nộ. Chỉ là một sự điềm tĩnh khiến Voldemort tưởng chừng nhận sai người, nhưng điều đó là không thể.
"Bản chất náo loạn của Gryffindor cũng có thể khiến ngươi bình tĩnh đến vậy à? Hừ, nếu không phải, ngươi làm sao có thể có mặt trong thời gian này? Là cái gì đưa ngươi quay lại đây? Dụng cụ luyện kim thuật hay trận pháp thời gian?"
"Là Avadar Kerdava." Harry nhẹ nhàng thốt lên câu trả lời khiến hắn sững sốt. Hắn đương nhiên nhớ cả hai cùng chĩa đũa phép và dùng thần chú đoạt mạng đối phương. Đừng nói là chính hắn đem cậu đến đây nhá!
Merlin đừng đùa!
Harry nhìn Voldemort lại nhớ đến bản thân trước khi tới đây đã trải qua mười năm tàn khốc còn hơn mười bảy năm thời gian đó của chính cậu. Ngày nào cũng có người chết, tiếng kêu thảm thiết, cầu cứu và cả những tiếng hô vang thể hiện sự quyết tâm hi sinh to lớn. Bản thân cậu lúc đó cũng trong thân xác một đứa trẻ nhưng lại cùng bốn người khác kết làm bạn, trải qua mười năm tàn khốc không tưởng nổi. Trong thời gian đó, cậu không những đã phải ép buộc mình tự thân vượt qua mọi chuyện, còn phải ngày đêm đề phòng kẻ địch và còn là một trong năm người làm trụ cột tinh thần cho các phù thủy lúc bấy giờ. Để làm được thế đâu có dễ dàng gì, bù lại, một thân bản lĩnh được tôi luyện đến tối đa: dù là pháp thuật loại nào cũng phải nắm vững bất chấp nó có phải là hắc ám hay không; độc dược cũng phải am hiểu dù không tuyệt đối như bậc thầy độc dược lúc đó; sách lượt đối kháng, thâm nhập vùng địch như thế nào đều phải cùng vị kia thảo luận nếu những người khác đã ra ngoài, có khi còn bị bắt làm người chỉ huy phía sau; đương nhiên, thuật đối kháng phải nâng cao lên từng phút, nếu không cậu cũng chẳng còn mạng mà thoát từ trong tay vị kia.
Mười năm ở đó chẳng khác nào địa ngục, tuy có bạn bè sinh tử kề bên khiến cậu không phải đơn độc nhưng cậu cũng sẽ mệt mỏi, chứng kiến nhiều cảnh đau thương như vậy, sự bất lực khi nhìn người khác ngã xuống, những ánh mắt hàng lên sự cảm ghét vì người thân đã mất bởi sự vô dụng của người chỉ huy. Những đứa trẻ mồ côi buộc phải kiên cường sốt sót thiếu thốn người thân, và nhận ra được niềm khao khát sâu trong tim mình nhưng chẳng bao giờ có cơ hội thực hiện được, bởi vì phe cậu tuy chiến thắng nhưng kết cục của cậu lại là sự phản bội của một người. Sự oán hận của người đó.........đã cho cậu nhận ra, hóa ra cậu chưa bao giờ hiểu hết chính mình.
Ha, nếu phải so sánh, cậu cảm thấy những năm đối đầu sống chết với Voldemort có lẽ ....... tốt hơn nhiều lắm!
Từ nhỏ, Voldemort đã mồ côi, người mẹ sinh ra đã đưa hắn đến cô nhi viện, người cha ruồng bỏ không thừa nhận, dân chúng Muggle sợ hãi xa lánh, ghét bỏ, vào trường lại phát hiện hành tung mình lại bị theo dõi chặt chẽ, nghi ngờ, lại sống một nơi "ngươi lừa ta gạt" trong chốn Slytherin, một mình đi qua hết bao nhiêu đau khổ.
Một hậu nhân của gia tộc Gaunt đúng là khó mà chịu được chuyện bị người dẫm đạp nên Voldemort mới khao khát quyền lực như vậy.
Chỉ tiếc, Voldemort hắn đi sai đường!
13 năm tiếp theo lại sống trong cô độc, lạnh lẽo, căm hận được dựng lên nhằm che hết đi tất cả những sợ hãi và yếu đuối. Cuộc đời như vậy đáng sao?
"Cậu biết không Harry, nếu không phải trên con đường cô độc băng lãnh của mình, ta gặp được "ngọn lửa" tràn đầy ấm áp kia, biết đâu chừng….dù ta không đến nỗi ngu xuẩn cắt xẻ linh hồn mình như cái kẻ tự xưng mình là Chúa Tể Hắc Ám mà cậu đã kể nhưng cũng sẽ tự tay hủy diệt mình."
"…..Đừng ngạc nhiên như vậy, hắn chính là lôi theo người mà hắn nghĩ sẽ xứng danh với hắn lúc đó. Hắn đã chọn cho mình cái chết để người khác có thể khiến người khác nhớ đến hắn là Chúa Tể Hắc Ám, cho dù hắn chết nhưng hắn cũng đã làm nên chuyện lớn đến mức không ai dám nghi ngờ. Voldemort - Kẻ tự xưng là hậu nhân của ta lại không biết ta của bây giờ sẵn sàng tiêu diệt gia tộc Slytherin, nhưng phải nói, hắn cũng là người nhà Gaunt, niềm kiêu hãnh mà mẹ ta mang theo cũng như hắn, Voldemort không phải là kẻ cậu có thể gϊếŧ dễ dàng như vậy chỉ bằng một chút năng lực khi đó."
"…..Harry, năng lực bây giờ của cậu có thể nói mạnh ngang ngửa với bốn người chúng ta, nhưng cậu của khi đó chẳng khác nào là một tên nhóc. Pháp lực và năng lực như trò cười kia sao có thể gϊếŧ được "người nhà Gaunt". Năng lực mẹ ta đứng đầu trong gia tộc, nếu không phải lúc đó bà vừa sinh ta khiến pháp lực hỗn loạn thì sao có thể dễ dàng bị đám gia tộc Gaunt kia gϊếŧ được. Cũng như vậy, Voldemort mang hai dòng máu mới thoát khỏi sự "kiềm hãm huyết thống" trở nên mạnh mẽ, sao có thể bị một tên nhóc năng lực như cậu gϊếŧ chết?"
"……Bởi vì chính hắn cũng hiểu, dù hắn có tiếp tục cũng chẳng có ý nghĩa gì. Hắn chỉ là muốn kéo theo người cũng như cảnh vật mà hắn căm ghét hay yêu thích đi cùng mình thôi. Ít ra, hắn cũng có bản chất của mẹ ta "nếu đã không thể giữ lại, vậy sẽ tự tay hủy diệt". Điều này ta có thể hiểu được, dù sao ngôi trường Hogwarts mà cậu nói chúng ta còn chưa thực hiện nên ta cũng không rõ mình có thể tha thứ cho kẻ đã lợi dụng tên tuổi ta để phá hỏng thứ mà chúng ta dựng lên hay không. Nhưng dù đúng hay sai, hắn cũng có đủ yếu tố để làm một hậu nhân Slytherin, cái sai suy nhất của hắn là hắn dám dùng chính "Slytherin" để tiêu diệt "Gryffindor" lại là một chuyện khác."
Còn vì sao lại khác thì mười năm thời gian sống chung, cậu đã hiểu!
"……Goddy là "ngọn lửa" đã giúp ta soi rõ con đường tương lai và là điểm tựa ấm áp trong bóng tối của ta. Nếu không có em ấy, đổi lại một góc nhìn khác, hắn ta cũng giống ta vậy, đương nhiên, hủy diệt niềm tự hào của chúng ta là chuyện có thể tha thứ hay không thì tính sau, nhưng biết đâu nếu hắn có được "ngọn lửa" của mình, hắn ta cũng có thể tìm ra con đường đúng đắn. Có lẽ không như ta và Goddy, chỉ đơn giản là đi bên cạnh phần nào giúp hắn tìm được con đường đi trong màn đêm dày đặc kia là đủ rồi. Suy cho cùng, khó ai có thể một mình đi hết quãng đường đời dài mà không tìm cho mình một chỗ để đặt niềm tin."
Được, Sara, vậy tôi sẽ thử xem điều anh nói có đúng không? Tôi sẽ đi bên cạnh hắn, chỉ cho hắn biết, thế nào mới là con đường mà một người kiêu ngạo giống hai người nên đi.
Đương nhiên, tôi sẽ không làm "ngọn lửa cuộc đời" như Goddy của anh đâu, Sara!
Và cả câu nói dở anh vẫn chưa nói xong với tôi.
"Harry, nếu Merlin thật sự ưu ái nhóc theo một cách thức nào đó cho cậu gặp được hắn trước khi hắn trở thành Voldemort, hãy làm "ngọn lửa" . Nhưng có thể khiến một "Slytherin-Gaunt" đích thực như hắn quay đầu thì phải là một "Gryffindor-Potter" chính thống, mà có thể xua đi bóng tối cực hạn của tôi chỉ có mỗi em ấy mà thôi!"
"Sara, ý anh là gì? Chúng tôi không giống anh và anh ấy! Tuyệt đối!!"
"Tôi biết. Thế nên khi nào cậu có thể khiến hắn quay đầu khi đó cậu sẽ hiểu. Salazar Slytherin vẫn luôn tồn tại song song với Godric Gryffindor, chỉ cần "thứ đó" còn thì vĩnh viễn không bao giờ kết thúc! Nếu cậu làm được........."
Còn nhớ, khi cậu đến hỏi Na Na, chị ấy cho cậu câu trả lời mơ hồ đến không thể mơ hồ hơn.
"Àà...điều đó sẽ rõ thôi nếu nhóc có cơ hội!"
Helga lúc đấy đã nói gì nhỉ....hừm....hình như là....
"Nếu hắn xứng đáng........khi đó chúng ta sẽ hợp tác với hắn. Tất nhiên, nếu Merlin thật sự cho nhóc cái ngày đó."
Haish, và bây giờ cái ngày đó thật sự đã đến rồi. Cậu quả nhiên là rất được Merlin "ưu ái"!
Sara, tôi sẽ thử xem lời anh nói có đúng không, cũng xem như giữ gìn thành quả của bốn người các anh!
Rồi trước cái nhìn đầy kinh ngạc của Voldemort, Harry dang rộng hai cánh tay nhỏ bé ôm lấy cả người Voldemort, ôm chặt lấy hắn trong cái ôm còn yếu ớt của mình, lờ đi thân hình cứng ngắc, nhỏ giọng nói.
"Kiếp trước ngươi một mình vượt qua, kiếp này ta cùng ngươi đi, để ngươi không đơn độc một lần nữa!"
Voldemort cả người cứng ngắc như bị trúng thần chú hóa đá, cả người như tượng. Đến lúc định thần, lại nghe được lời Harry nói, đôi mắt đỏ như máu sau một hồi biến chuyển lại trở thành bình thường, bình tĩnh và lạnh lùng. Mạnh mẽ đẩy Harry, trào phúng mỉa mai.
"Ngươi ngu ngốc vừa thôi. Nên nhớ, ngươi là Cứu Thế Chủ, là con cờ mà Lão Ong Mật dày công sắp đạt bao nhiêu năm, số phận của ngươi và ta chỉ có thể vĩnh viễn là kẻ thù của nhau. Vì thế, đừng có nói mấy câu đầy ghê tởm đó."
Rồi không đợi Harry phản ứng, Voldemort đã nhanh chóng chạy vụt ra khỏi cửa, Harry mệt mỏi chớp chớp mắt. Cả cậu và Voldemorrt, thật ra ở một điểm nào đó đều giống nhau, còn giống về điểm nào........
Về lời mà Voldemort lúc nãy vừa nói.....hắn nói gì vậy? Cậu nghe không hiểu gì hết!
Hoàn toàn không để tâm lời Voldemort nói, Harry bình thản xếp lại chút ít quần áo của mình, đơn giản mọi chuyện cứ cho là Voldemort đang xấu hổ đi. Thế là ok!
Sắp xếp xong quần áo, mà Voldemort hẳn cũng đang làm lạnh cái đầu mình, nghĩ nghĩ, lúc này cậu nên áp chế năng lượng trong thân thể trẻ con này, nếu không cậu rất có thể sẽ nổ tung.
Tính tình Slytherin ấy mà, toàn là mấy người dở hơi, tài năng thì có nhưng tính tình thì không, thật chẳng khác gì Sarazar cả. Quả nhiên, người của Xà Viện đúng là một đám không thành thật!
HẾT CHƯƠNG 1
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT