An Tri thẹn thùng mãi một lúc sau mới phát hiện ra, vừa về đến nhà lập tức chạy trốn, ánh mắt cũng không dám đặt lên người Hà Túc nữa, giống như người lúc trước chủ động đưa tay ra không phải là cậu vậy.
Cậu không nhìn Hà Túc, không có nghĩa Hà Túc sẽ không nhìn cậu. Trước kia ở trên sàn nhảy, cậu đã bồi dưỡng ra tính đặc biệt mẫn cảm đối với ánh mắt người khác khi dừng lại trên người mình, huống chi Hà Túc là người có cảm giác tồn tại cực mạnh. Ngay cả hai phút cậu cũng không kiên trì được, ngẩng đầu như xin tha thứ, chóp mũi thanh tú ửng đỏ, khó xử nhìn Hà Túc, chuyển đề tài nói: “Đợi lát nữa ăn cái gì? Tôi hơi đói.”
Lúc này Hà Túc mới thu hồi ánh mắt buông tha cậu, xoay người đi vào phòng bếp.
An Tri thở phào nhẹ nhõm, ôm gối nằm trên sofa, sau đó nhớ tới cái gì, ném cái gối rồi đứng dậy khỏi sofa. Cậu vào phòng tắm, lấy khăn mặt Hà Túc dùng để lau mồ hôi, cũng không dám nắm chặt hoàn toàn, ngón tay chỉ nắm một góc. Chỉ nghĩ đến sau khi Hà Túc vận động xong dùng khăn mặt này lau cơ bắp săn chắc, cậu lập tức cảm thấy nóng đến hoảng hốt.
Cậu lẻn vào phòng bếp, đặt khăn mặt lên lưng Hà Túc chuẩn bị đi ra ngoài, nhưng động tác mũi chân đã phanh lại nhìn thấy nguyên liệu nấu ăn được Hà Túc chuẩn bị. Củ mài và thịt nạc là những thực phẩm giàu canxi và giúp phục hồi mô, sự quan tâm của Hà Túc luôn ẩn giấu trong từng chi tiết nhỏ.
“Thịt nạc đã ướp và củ mài thái ra nấu cháo rất thơm.” Hà Túc liếc An Tri một cái, bỏ củ mài đã đun sôi vào nồi và nấu cháo.
Hà Túc vừa động, khăn mặt trên vai có xu hướng trượt xuống, An Tri vội vàng kề sát vào đỡ lấy, ngón tay mềm mại cách một tầng khăn mặt dán lên vai Hà Túc, cậu giương mắt nhìn thấy mồ hôi rịn trên cổ Hà Túc, tay cũng đã đặt lên rồi cầm ra thì cũng chỉ có vẻ lập dị, cậu dứt khoát cầm khăn mặt lau sạch mồ hôi cho người ta.
Thân thể Hà Túc cứng đờ rõ ràng, An Tri cũng chú ý tới, tay cầm khăn mặt thả xuống đùi, có chút không biết làm thế nào cho phải, cậu cũng ý thức được loại hành vi này quá thân mật.
“Bẩn, đừng cầm, để lại phòng tắm chờ tôi giặt.”
Vẻ mặt Hà Túc khôi phục tự nhiên, dùng thìa khuấy vào nồi, tìm cho cậu một bậc thang ra ngoài.
An Tri không dám dừng lại bước ra ngoài, khăn mặt trong tay càng nắm càng chặt.
Trong gương, mặt cậu đỏ bừng, hô hấp dồn dập, cậu mở nước lạnh muốn rửa mặt, phát hiện khăn mặt mình vẫn cầm trên tay, chần chờ một lát thì thả xuống nước rửa sạch, vặn đi vặn lại nhiều lần mới treo lên phơi khô, sau đó cũng không quay đầu lại rời đi.
Cậu cúi đầu lôi bộ quần áo từ trong tủ ra vào phòng tắm trong phòng mình, lề mà lề mề tắm rửa sạch sẽ. Lúc đưa tay lấy quần áo mới phát hiện bộ quần áo mình tiện tay cầm là áo ngủ lớn mua lúc trước, rối rắm một hồi cậu vẫn mặc vào.
Hà Túc vặn lửa nhỏ nấu cháo, sau đó đi vào phòng tắm, kết quả phát hiện khăn mặt đã được giặt sạch treo trên kệ.
Anh nhìn chằm chằm khăn mặt ướt, dường như có thể tưởng tượng được An Tri đỏ mặt giặc chiếc khăn này thế nào, phía trên loáng thoáng còn có thể ngửi thấy tin tức tố, nhưng mà tơ tưởng một lát bụng đã nổi lên xúc động.
An Tri xuống đợi một hồi lâu cũng không thấy Hà Túc, tự mình vén nắp nồi lên học theo dáng vẻ của anh khuấy cháo, sau đó lấy một hộp sữa chua từ trong tủ lạnh ra, ngồi trên sô pha bật TV lên, tiện tay điều đến chương trình tống nghệ.
TV ồn ào ầm ĩ, khách mời và MC đều cười thành một đoàn, An Tri lại không lòng dạ nào nhìn vào, ánh mắt liên tục liếc nhìn phòng tắm.
Sao người này vẫn chưa ra?
Hà Túc mở cửa phòng tắm ra đã thấy An Tri cầm sữa chua nhìn chằm chằm vào phòng tắm, trong tay còn cầm thìa, lúc thấy anh đi ra nhanh chóng liếm sữa chua trong thìa, nhưng vẫn bị anh bắt được một vòng trắng của sữa dính trên đầu lưỡi đo đỏ.
...... Lần đầu tiên Hà Túc cảm thấy phản ứng của mình quá nhanh không phải là chuyện tốt, cái nhìn thoáng qua này làm cho việc tắm nước lạnh khi nãy đều uổng phí.
Nhưng An Tri nhìn mình, anh lại không thể xoay người đi vào, đành phải kiên trì đi ra, giọng nói còn có chút tối tăm gượng gạo, “Có lẽ cháo đã chín rồi.”
“À, được.” An Tri thả chân xuống, nhanh chóng giải quyết sữa chua trước mắt, nhắm mắt đi theo phía sau Hà Túc.
Cũng không biết có phải ảo giác hay không, cậu cảm thấy vừa rồi ánh mắt Hà Túc nhìn mình rất nguy hiểm.
Hai người thật sự không có gì để nói, hơn nữa Hà Túc vốn im lặng ít nói, ăn bữa sáng xong, An Tri đã chuồn về phòng.
Hà Túc căng thẳng thật lâu sau khi cậu đi mới có thể thả lỏng, người này vùi đầu húp cháo, một chút cũng không phát hiện da thịt xương quai xanh trần trụi bại lộ ra, khiến người ta suy nghĩ lung tung. Hà Túc im lặng hồi lâu, cuối cùng vẫn nhổ một ngụm nước bọt, cam chịu số phận đi về hướng phòng tắm.
Trong phòng tắm hơi nước mờ mịt, chỉ có tiếng thở dốc đè nén của Hà Túc, trầm thấp dồn dập, tốc độ trên tay đạt tới nhanh nhất khi nghĩ đến An Tri mặc quần áo xinh đẹp nhảy trên sàn nhảy, khi An Tri chào cảm ơn rời khỏi sàn nhảy thì lặng lẽ ngừng lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT