Hôm nay lúc tôi pha cà phê trong phòng bếp, đột nhiên nghe thấy cậu ấy ngồi trong phòng khách gọi tôi.

Tôi đi tới hỏi cậu ấy có chuyện gì, cậu ấy xoay màn hình điện thoại cho tôi xem, nhấn vào tiêu đề tin tức hiển thị trên đó.

“Tại bệnh viện chúng tôi vừa xuất viện có một cặp đôi đồng tính lần lượt tự sát.” Cậu ấy kéo cổ tay của tôi, để tôi ngồi cạnh cậu ấy trên sofa, đầu nhất định phải dựa trên bả vai tôi.

Tôi nhìn màn hình đang sáng của cậu ấy hai lần, không để ý đáp một tiếng.

Cậu ấy vuốt màn hình hai lần, ngón tay dừng ở dòng nguyên nhân tử vong, không biết nghĩ đến chuyện gì mà biểu cảm hơi cô đơn.

Tiêu đề tin tức dùng vài câu đã nói rõ được nguyên nhân cái chết của cặp đôi này, một người mắc chứng rối loạn lưỡng cực, người kia bị ung thư não.

Bên trong cánh tay của hai xác chết đều có những vết sẹo nông cạn khác nhau.

Hình ảnh bên dưới đính kèm dòng chữ này đã bị làm nhòe nhưng vẫn có thể nhìn lờ mờ ra miệng vết thương đáng sợ giấu ở bên dưới.

Ánh mắt tôi rơi trên bốn chữ “Rối loạn lưỡng cực” kia, trái tim đập thịch một cái lại như bị hai tay nắm chặt, điên cuồng giãy giụa trong lồng ngực.

Tôi đoán cậu ấy đang nghĩ đến bản thân.

“Đừng xem nữa.” Tôi rút điện thoại của cậu ấy ra nhấn tắt màn hình, không kiểm soát được cái miệng của mình, “Cuộc sống là vậy.”

Cậu ấy cũng không muốn xem nữa, duỗi tay ôm lấy tôi và giấu mặt đi.

Vào ngày tôi ngất xỉu nhập viện, không biết mẹ cậu ấy dùng cách nào tìm được nơi này, sau đó chửi ầm lên ở hành lang bệnh viện như phát điên, lại xông vào phòng bệnh của tôi chỉ vào mũi tôi chửi tôi là hồ ly tinh, y tá hợp lực với bảo vệ mới lôi bà ấy ra khỏi trước giường tôi.

Ngày đó cậu ấy khóc nước mắt chảy đầy khuôn mặt, thảm hơn mỗi một lần cậu ấy khóc kể từ khi tôi quen biết cậu ấy, ngồi xổm cạnh giường bệnh xin lỗi tôi.

Rõ ràng tôi đau lòng còn chẳng kịp, sao lại trách cậu ấy được.

Nhưng sự xuất hiện của người phụ nữ kia quả thực đã mang đến tổn thương cho chúng tôi, triệu chứng rối loạn lưỡng cực của cậu ấy trở nên nghiêm trọng hơn, đã vào phòng bệnh của khoa tâm lý chỉ cách tôi một tầng, liều lượng thuốc lập tức tăng lên. Mỗi ngày tư vấn tâm lý tôi đều sẽ ở bên cạnh cậu ấy.

Đến gần ngày xuất viện tôi được bác sĩ tìm đến nói chuyện, được biết tình trạng của cậu ấy vẫn chưa tốt lắm, nhưng bản thân lại kiên quyết yêu cầu xuất viện.

“Nhất định phải quan tâm nhiều đến cảm xúc của cậu ấy.” Cuối cùng bác sĩ nói với tôi.

Điều đáng mừng duy nhất đó là tôi có tinh lực chăm sóc cậu ấy, chuyện phiền lòng ít đi triệu chứng nhức đầu cũng giảm bớt.

“Lúc lên cơn đau đầu có thể uống thuốc, nhưng đừng ỷ lại nó quá, lúc phát tác nghiêm trọng phải đến bệnh viện nhập viện ngay lập tức.”

Tôi gật đầu đồng ý.

Ngày xuất viện cậu ấy vui lắm, nhưng khi chúng tôi sóng vai bước ra suýt nữa bị bác sĩ đẩy cáng cứu thương đụng vào.

Trong lúc vội vàng tôi liếc một cái, một người đàn ông trạc tuổi tôi nằm trên đó, dáng vẻ như hôn mê và một chàng trai cao ráo theo sát bên cạnh, mặt mũi đầy vẻ lo lắng.

Tôi nhìn những người kia càng đi càng xa, đột nhiên cảm thấy may mắn trước nay chưa từng có.

Cậu ấy kéo góc áo của tôi một cái, sau đó nắm tay tôi.

Sau khi về nhà cậu ấy uống say không còn biết trời trăng gì nữa, nằm trên giường ôm eo tôi nói linh tinh, tôi không nghe rõ lắm.

“Hôn không?” Tôi hỏi cậu ấy.

Cậu ấy ngửa mặt lên nhìn tôi, bờ môi dính sát nhưng không trả lời tôi.

“Nếu có một ngày em tự sát anh sẽ thế nào?”

Tôi tách ra một khoảng cách ngắn với cậu ấy, bên tai là tiếng hít thở nhẹ của cậu ấy.

“Sẽ sống tiếp.” Tôi nói.

Cậu ấy mỉm cười, chúng tôi ôm nhau.

“Cuộc sống luôn rất khó toại nguyện phải không?” Cậu ấy lại hỏi tôi.

“Có lẽ vậy.” Tôi trả lời cậu ấy.

**

Lời tác giả:

Những suy nghĩ về bài viết này bắt đầu nảy sinh từ lúc tôi nằm viện vào năm ngoái, vốn định viết một câu chuyện ngọt ngào không có não và không vui, ai ngờ sửa mãi lại biến thành như bây giờ.

Ngoại truyện có thể có rất nhiều cách đọc hiểu, có thể là HE cũng có thể là OE và BE, lúc viết tôi không nghĩ quá nhiều, nhưng bài viết này cũng là điều duy nhất tôi muốn lải nhải vài câu khi kết thúc, có lẽ nó là ảo ảnh của cuộc sống xui xẻo trong hai năm qua của tôi, chỉ có một suy nghĩ tổng thể:

Cuộc sống luôn rất khó toại nguyện.

Hy vọng mọi người đều có thể sống một cuộc sống tốt đẹp như mong muốn, tôi cũng vậy.

Hết

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play