“Người phụ nữ đó chạy rồi sao? Cô có nhớ mặt cô ta không?”
“Nhớ! Hơn nữa tiểu khu chỗ chúng tôi có camera, đến đó trích xuất sẽ có thể có manh mối.”
Người phụ nữ kia nhìn qua liền biết không phải người ở chung khu với cô, cô ta có lẽ cũng chẳng biết ở gần đó đều là camera. Sở dĩ Lệ Du Huyên không dây dưa bắt lấy cô ta là vì cô biết cô ta có chạy đằng trời cũng không thoát. Camera đã ghi hình lại, chỉ cần cảnh sát ra tay thì tìm được người là chuyện dễ như trở bàn tay.
Tự cho mình thông minh còn đam làm hại đến con trai cô, nhất định cô sẽ khiến người đó phải trả cái giá thật đắt.
“Được, tôi sẽ cho người điều tra chuyện này.”
Lệ Du Huyên ngước nhìn đồng hồ, lúc này mới chợt nhớ ra một chuyện quan trọng. Giang Niệm Dương vẫn chưa biết mặt Tiểu Lục! Ban nãy trên mặt Tiểu Lục bị dính máu làm cho lem nhem cả, hơn nữa tình hình lúc đó cực kì gấp rút nên Giang Niệm Dương có thể chưa nhìn kĩ được mặt mũi của Tiểu Lục.
Nhưng một lát nữa sau khi thằng bé được chữa trị xong chắc chắn sẽ chuyển về phòng bệnh thường, lúc đó không phải sẽ bị anh nhìn thấy mặt hay sao?
Chuyện cô nghi ngờ vẫn mãi chưa chứng thực được. Lại nói bây giờ ở đâu chui ra một đứa trẻ giống hệt Tiểu Kiệt thì Giang Niệm Dương nhất định sẽ cảm thấy cô rất kì lạ. Mãi nghĩ đến chuyện người phụ nữ đó nên Lệ Du Huyên đến tận lúc này mới nhớ ra chuyện thân phận của Tiểu Lục không được để lộ. Cô bây giờ phải tìm cách kéo dài.
“Giang Niệm Dương, tôi sợ để lâu người phụ nữ đó sẽ trốn mất, rất khó tìm thấy. Tôi muốn ngay lập tức tìm ra cô ta, có được không?”
Cách hợp lý và tốt nhất bây giờ chính là đề cập đến chuyện tìm ra hung thủ để có thể kéo dài thêm chút thời gian, không để anh thấy mặt Tiểu Lục.
Giang Niệm Dương hiểu được sự khẩn trương của Lệ Du Huyên. Dù sao cũng là kẻ gây ra thương tích cho con trai của cô, có thế nào cũng mong bắt cho được càng sớm càng tốt. Anh cũng muốn ngay bây giờ liền đi tìm cho ra kẻ đó là ai, chỉ có điều Tiểu Lục còn chưa ra khỏi phòng phẫu thuật, Giang Niệm Dương không yên tâm để Lệ Du Huyên ở lại một mình trong trạng thái bất ổn thế này.
“Cô yên tâm, tôi sẽ giúp cô tìm cho ra kẻ đó. Chỉ là bây giờ Tiểu Lục còn chưa… tôi không thể để cô một mình.”
Lệ Du Huyên tuy trong lòng có chút rối bởi nhưng cô cũng vẫn còn sáng suốt lắm. Có nói thế nào cũng phải giữ được bí mật của Tiểu Lục cái đã.
“Tôi không sao. Anh đi đi, giúp tôi tìm ra kẻ đó sớm lúc nào hay lúc đó. Tôi không thể bình tình nỗi khi nghĩ đến việc cô ta tổn thương Tiểu Lục xong vẫn còn có thể nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật như thế.”
Lệ Du Huyên đáp lại với một thái độ kiên quyết khiến Giang Niệm Dương cũng không biết phản bác thế nào nữa. Cuối cùng anh chỉ đành thở dài, đứng dậy khỏi bằng ghế.
Giang Niệm Dương đặt tay lên đầu cô, trầm giọng: “Được rồi, nghỉ ngơi cho tốt. Tôi giúp cô tìm ra kẻ đó sớm nhất có thể. Nói với Tiểu Lục, sáng mai tôi sẽ lại đến thăm nó.”
Lệ Du Huyên khẽ gật đầu, thái độ điềm tĩnh như cũ. Lấy cớ đó có thể kéo dài thêm chút thời gian. Mặc dầu cô cũng chưa biết sẽ tiếp tục che dấu chuyện này thế nào. Cũng không thể bắt Tiểu Lục mỗi lần gặp Giang Niệm Dương đều đeo khẩu trang, như thế cũng quá kì lạ rồi. Hiện tại cũng không còn cách nào khác tốt hơn, thôi thì cứ cố gắng qua ngày như thế vậy, che giấu được bao lâu thì hay bấy lâu.
Anh thở dài nặng trĩu rồi quay người bước đi. Cô bây giờ cũng cần một không gian riêng cho mình.
Giang Niệm Dương biết cô vẫn còn chưa qua được cú sốc đó. Anh cũng đã làm hết những gì bản thân có thể. Hiện tại có lẽ cũng chỉ có thể để cô như thế tự bình tĩnh trở lại. Có lẽ đến khi Tiểu Lục thật sự không sao nữa, Lệ Du Huyên cũng sẽ quay trở về trạng thái bình thường.
Nhìn theo bóng lưng dần khuất xa của Giang Niệm Dương, trái tim của Lệ Du Huyên bỗng có chút lạc lõng. Rõ ràng là chính cô bảo anh rời đi trước nhưng khi anh đi rồi lại cảm thấy cả thế giới này như chỉ còn lại có mình cô. Tĩnh mịch giữa dạy hành lang, sự chờ đợi mỏi mòn. Cảm giác ấy, thật khó chịu!
Hơn nửa tiếng sau đó, cuối cùng ca phẫu thuật cũng kết thúc viên mãn. Vết thương của Tiểu Lục tuy rằng có hơi sâu nhưng vẫn không ảnh hưởng đến tính mạng cho lắm, khâu lại vài mũi là ổn rồi. Lúc bác sĩ đẩy thằng bé ra và bảo với cô mọi thứ đều ổn rồi, Lệ Du Huyên mới có thể yên tâm thở phào một cái.
Bác sĩ nói do Tiểu Lục còn quá nhỏ nên cũng chưa biết trước được có để lại ảnh hưởng gì hay không nên bảo cô để thằng bé nhập viện mấy ngày theo dõi tình hình.
Nhìn Tiểu Lục bình an chìm vào giấc ngủ thế này cứ như những chuyện vừa xảy ra đó chỉ là một cơn ác mộng. Bình an rồi! Bình an là tốt! Bình an là tốt!
Náo loạn cả một ngày trời, cuối cùng cũng có thể yên bình lại được một chút!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT