Lệ Du Huyên đanh mặt nhìn người phụ nữ kia. Cả đời này thứ cô trân quý nhất chính là Tiểu Lục, yêu thương thằng bé biết bao nhiêu vậy mà cô ta lại dám động vào con của cô.
Khoảnh khắc ôm Tiểu Lục trong tay, run rẩy nhìn thằng bé đau đớn mà bản thân lại bất lực như thế càng khiến Lệ Du Huyên căm hận. Tại sao? Vì cái gì mà đối xử với cô như thế? Cô đã làm sai chuyện gì sao? Tại sao thế giới lại đối với cô tàn nhẫn như thế? Mỗi chuyện cô làm, mỗi bước cô đi đều phải gặp trở ngại, thế giới này có công bằng hay không?
Người phụ nữ kia đối với những chuyện bản thân đã làm không những không chút hối cãi ngược lại cảm thấy vui vẻ mà cười lớn. Lệ Du Huyên không hiểu, trên thế giới này còn có loại người như vậy sao?
“Tại sao? Tại sao lại làm thế? Tôi đã làm gì sai? Tôi đã động đến các người sao?”
Lệ Du Huyên bế bổng Tiểu Lục lên, run giọng hỏi lại. Người phụ nữ kia lại nở nụ cười vặn vẹo khó nhìn đó.
“Cái sai của cô chính là tồn tại trên đời này. Loại thấp hèn như cô lẽ ra phải biết im lặng an phận mà sống chứ không phải suốt ngày gây chuyện khiến người khác ghét bỏ như thế!”
Thấp hèn? Tồn tại đã là sai lầm?
Cô ta nói những lời như thế, chưa từng nghĩ qua bản thân mình so với cô cũng chẳng phải là cao sang hơn gì. Tổn thương một đứa trẻ không có chút phản kháng thì có gì hay? Lấy cái danh nghĩa bảo vệ thần tượng của chính mình mà đi tổn thương người khác, đây mới là ghê tởm không phải sao?
Trải qua rất nhiều chuyện Lệ Du Huyên cuối cùng cũng hiểu thế giới này chính là tàn nhẫn như thế. Cô đã nghĩ bản thân chỉ cần cố gắng nhiều hơn thì chi ít sẽ chạm đến thứ gọi là công bằng. Chỉ là càng cố gắng Lệ Du Huyên càng thấy mọi thứ đều bị phũ nhận một cách kì lạ.
Không phải cô sai, chính là do thế giới này sinh ra đã như thế. Hiền lành sẽ chỉ bị kẻ khác đạp dưới chân, chỉ có mạnh mẽ chống lại mới có thể dứt mình ra khỏi cái hố bùn này.
Lệ Du Huyên quay người, bế Tiểu Lục rời đi. Chuyện quan trọng bây giờ chính là đưa thằng bé đi cấp cứu. Cô không có thời gian dây dưa dong dài với người phụ nữ này.
Nhưng người phụ nữ kia lại chẳng hề có ý buông tha, cứ cố kéo lấy Lệ Du Huyên không bỏ.
Lệ Du Huyên biết nếu cô còn mềm mỏng thì người phụ nữ này sẽ lại càng được nước lấn tới. Cô nhẹ nhàng đặt Tiểu Lục xuống bên góc đường, quay sang túm lấy cổ áo của người phụ nữ kia, sau đó dùng hết sức lực đem cô ta quật ngã xuống đất.
Cô ta lồm cồm muốn bò dậy, kết quả lại bị cô đạp một đạp vào bụng, quằn quại lăn lộn trên mặt đất kêu đau.
“Tôi nhất định sẽ tống cô vào tù. Cô phải trả giá cho những gì mà bản thân đã gây ra với con trai tôi.”
Dứt lời, Lệ Du Huyên quay người ôm lấy Tiểu Lục rồi rời đi. Món nợ hôm nay, cô nhớ đủ rồi. Hiện tại ổn định cho Tiểu Lục trước, xong xuôi mọi việc rồi dù có phải lên trời xuống đất cũng phải lôi cô ta vào tù cho bằng được.
Lệ Du Huyên ôm Tiểu Lục trong tay. Gương mặt thằng bé càng lúc càng trắng bệch đi do mất máu, cứ run rẩy kêu lạnh. Lệ Du Huyên không biết lúc này bản thân phải làm gì mới được, cô thật sự rất sợ.
Nhỡ đâu, nhỡ đâu Tiểu Lục có mệnh hệ gì thì sao? Nhỡ đâu cô đến cả người thân duy nhất này cũng không giữ được thì sao? Đến lúc đó cô phải làm thế nào mà sống? Lệ Du Huyên không dám tưởng tượng tiếp, mỗi thứ mà cô nghĩ tới đều khiến cô run lên sợ hãi. Không! Nhất định sẽ không như vậy! Tiểu Lục chắc chắn sẽ an toàn, thằng bé chắc chắn sẽ qua khỏi thôi đúng không?
Lệ Du Huyên chạy trên đường, cố đảo mắt tìm kiếm một chiếc taxi. Nhưng đoạn đường này càng về tối lại càng vắng, căn bản không dễ bắt xe. Lệ Du Huyên cố tìm kiếm mà vẫn bất lực không thấy.
Nỗi bất lực thống khổ từng chút vây lấy cô, cảm giác đau không thể tả.
Biết làm sao đây? Ai đó hãy nói cho cô biết đi, cô phải làm gì bây giờ?
Đang lúc bất lực nhất, Lệ Du Huyên lại nghe thấy một giọng nói trầm quen thuộc. Cô ngước mắt, khoé mắt vẫn còn đỏ hoe. Giang Niệm Dương từ trên xe bước xuống, vẻ mặt khẩn trương chạy đến chỗ cô.
“Lệ Du Huyên… cô sao thế? Có chuyện gì vậy? Sao thế?”
Anh đưa mắt nhìn xuống Tiểu Lục với cánh tay đẫm máu đang thiếp đi trong lòng cô. Trái tim Giang Niệm Dương cũng không biết vì sao nhói lên một nhịp. Anh run rẩy chạm đến thằng bé, hỏi: “Chuyện gì vậy? Tiểu Lục… nó làm sao vậy?”
Khoảnh khắc đó Lệ Du Huyên cảm thấy anh hệt như tia hy vọng duy nhất của cô. Trong đêm tăm tối, Giang Niệm Dương bước đến mang theo ánh sáng, là thứ ấm áp đã an ủi cô.
Nước mắt không tự chủ lăn dài trên gò má, nức nở không thể kiềm lại được. Lệ Du Huyên vươn tay, yếu ớt víu lấy góc áo Giang Niệm Dương khẽ nấc lên từng tiếng.