Tiểu Lục đẩy cửa hớn hở chạy vào. Bốn mắt chạm nhau, cậu sững người. Trong nhà sao lại xuất hiện một người thế? Vậy mà còn giống mình như đúc!

Thằng bé chỉ tay vào Tiểu Kiệt, mang theo dò xét cùng hiếu kỳ mà nói: “Cậu là ai, sao lại ở trong nhà tôi? Còn có giống tôi như thế?"

Tiểu Kiệt thản nhiên đặt tấm ảnh trở lại chỗ cũ, thằng bé đưa mắt đánh giá một lượt từ trên xuống dưới. Giống hệt hình trong tấm ảnh, đây chắc chắn là con trai của Lệ Du Huyên rồi.

Nhìn vẻ thảng thốt của Tiểu Lục, Tiểu Kiệt ranh mãnh không nhịn được muốn trêu một chút. Thằng bé ngồi chễm chệ trên ghế, còn khoanh tay đắc chí mà đáp rằng: “Sao tôi lại ở trong nhà cậu à? Là mẹ dắt tôi về chứ còn sao nữa? Tôi là con trai của mẹ đấy!”

Tiểu Lục nghe nói xong thì ngớ cả người. Gì chứ? Cậu nhóc này bảo mình là con trai của Lệ Du Huyên?

Chuyện này rốt cuộc là sao vậy, càng nghĩ lại càng thấy rối.

“Không đúng, cậu nói dối. Chắc chắn là cậu dùng bộ mặt y hệt tôi để lừa gạt mẹ chứ gì? Nói mau, cậu là ai?”

Tiểu Kiệt cũng không muốn đùa giỡn thêm nữa. Dù sao cũng đang ở trong nhà người khác, vẫn nên giữ chút thái độ đàng hoàng.

“Tôi tên Giang Du Kiệt, là con trai của Giang Niệm Dương, tôi không có mẹ. Hôm nay mẹ cậu đến công ty của ba tôi, sau đó nhận nhầm tôi là con trai rồi dẫn tôi về đây.”

Tiểu Lục cẩn thận suy xét. Hình như Giang Niệm Dương là đối tượng săn tin gần đây của mẹ mình, mới mấy hôm trước còn bị người ta phát hiện lấy đi máy ảnh. Có lẽ hôm nay cô đến để lấy lại máy ảnh và moi thêm một vài thông tin.

Lệ Du Huyên vậy mà lại có thể nhận nhầm người khác là con, mẹ cậu đúng là ngốc thật!

Nhưng cũng có khả năng lắm chứ, bởi vì cô thật sự rất dễ lừa mà.

“Chào cậu, tôi là Tiểu Lục, Lệ Du Huyên là mẹ tôi. Năm nay mình 6 tuổi, mình không có bố.”

Tiểu Kiệt vỗ vai Tiểu Lục: “Tôi cũng 6 tuổi, vậy là chúng ta bằng tuổi nhau.”

Tiểu Lục lấy trong túi ra một viên kẹo đặt vào trong tay Tiểu Kiệt. Tiểu Kiệt cũng vui vẻ nhận lấy. Hai đứa bé mới một phút trước còn mặt hung mày dữ với nhau bây giờ đã cười nói tựa như đôi bạn thân thiết từ nhỏ.

Tiểu Kiệt suy nghĩ một hồi rồi nói: “Nhưng mà cậu có cảm thấy chúng ta giống nhau như vậy chắc chắn là không phải ngẫu nhiên không?”

Tiểu Lục cũng nhanh chóng hiểu ý mà Tiểu Kiệt muốn nói. Thằng bé bắt lấy tay Tiểu Kiệt, hớn hở cười tươi như hoa.

“Có lẽ chúng ta là anh em chăng? Cậu chắc chắn là em trai tôi!”

Đụng đến vấn đề anh em, Tiểu Kiệt quyết không chịu thua. Thằng bé tranh cãi cho bằng được: “Tôi mới là anh trai, cậu chắc chắn là em tôi.”

Tranh qua cãi lại một hồi, cũng vẫn không ai chịu thua ai. Cuối cùng Tiểu Kiệt chấm dứt cuộc tranh cãi này bằng một suy nghĩ khác.

“Chuyện đó để sau này hãy nói tiếp. Tôi có ý này, chúng ta nên hợp tác để bố tôi và mẹ cậu đến với nhau. Như vậy thì chúng ta sẽ là người một nhà rồi!”

Tiểu Lục vỗ vai Tiểu Kiệt, ra vẻ tán thành: “Đồng ý. Sẵn tiện chúng ta kiểm tra ADN luôn đi. Như vậy thì có thể chắc chắn rồi!”

Hai đứa trẻ này đúng là thông minh rất nhiều so với những đứa trẻ cùng lứa khác.

Đối với Tiểu Kiệt, thằng bé từ nhỏ tiếp nhận những giáo dục đặc biệt của Giang Gia nên một số thứ cùng với suy nghĩ cũng trưởng thành rất nhiều.

Còn Tiểu Lục, cuộc sống cùng với mẹ mà không có bố, nhìn thấy cô mỗi ngày đều cố gắng làm việc để trang trải cuộc sống, Tiểu Lục cũng phải tự biết chăm sóc mình. Vì vậy mà thằng bé đã có tính tự lập và suy nghĩ cũng chín chắn hơn.

Hai đứa nhìn nhau cười rồi đập tay, đồng thanh: “Được rồi, quyết định vậy đi!”

Hai đối tượng chính trong kế hoạch là Lệ Du Huyên và Giang Niệm Dương bỗng nhiên cảm thấy lạnh sống lưng. Có lẽ bọn họ đều không thể nào ngờ được bản thân lại trở thành đối tượng để hai đứa con trai tính kế. Nhưng dù sao kế sách này cũng là vì muốn tốt cho cả hai, cũng không có gì xấu.

Sau khi bàn bạc xong hết, Tiểu Kiệt cũng phải trở về. Thời gian đã quá muộn, nếu để Lệ Du Huyên trở về mà nhìn thấy trong nhà có đến hai đứa con trai thì chắc cô phải té xỉu tại chỗ mất, mà kế hoạch cũng xem như đổ vỡ hết cả. Lại nói nếu Tiểu Kiệt không về nhà, Giang Niệm Dương có khả năng sẽ lật tung cái thành phố này lên mất thôi.

Trước khi Tiểu Kiệt ra về, Tiểu Lục đã chợt nhớ ra một việc quan trọng, thằng bé vội kéo tay Tiểu Kiệt.

“Khoan đã, còn một chuyện tôi muốn nhờ cậu.”

Tiểu Kiệt nhướn mày hỏi: “Chuyện gì cơ?”

“Máy ảnh của mẹ tôi bị ba cậu lấy đi rồi. Khả năng mẹ sẽ rất khó để lấy lại được, tôi muốn cậu giúp lấy lại máy ảnh. Đó là dụng cụ hành nghề quý báu của mẹ.”

Tiểu Kiệt gật đầu đồng ý rồi tạm biệt Tiểu Lục để quay về.

Lúc này tại công ty Giang Niệm Dương tất cả vệ sĩ người làm đều nháo nhào lên cả.

Bọn họ đều cố gắng tìm kiếm Tiểu Kiệt không nói với Giang Niệm Dương sợ sẽ bị anh trút giận, trừ phi chuyện đến bước đường không còn cách cứu chữa. Tất cả đều không có đủ nghị lực để hứng chịu cơn thịnh nộ của Giang Niệm Dương, vì vậy chỉ đành ra sức tìm kiếm.

Nhưng nếu đến lúc tan làm mà vẫn không tìm thấy, Giang Niệm Dực về đến nhà thì không thể giấu được nữa.

Lục Thành ôm đầu than khóc: “Trời ơi, lẽ nào đời tôi sẽ phải kết thúc như thế này sao? Sao tôi lại xui xẻo thế chứ, lại để tiểu thiếu gia bị bắt đi ngay trước mặt. Giang tiên sinh biết được, chắc lột da tôi xuống mất!”

Ngay khi Lục Thành đang tuyệt vọng nhất thì Tiểu Kiệt từ xa đi tới, vẻ mặt thản nhiên như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Lục Thành nhìn thấy Tiểu Kiệt thì như nhìn thấy thánh thần giáng thế. Anh ta lập tức nhào đến ôm lấy Tiểu Kiệt rồi khóc lóc đủ kiểu.

“Trời ơi tiểu thiếu gia, chúng tôi tìm người suốt cả ngày trời vẫn không thấy. Rốt cuộc người đã đi đâu vậy chứ?”

Nghe hỏi, Tiểu Kiệt chỉ cười đáp: “Đi gặp em trai của tôi.”

Lục Thành ngớ người. Em trai là sao? Ở đâu lại lòi ra một em trai nữa vậy chứ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play