Chu San San tự biết tội tự cảm thấy nhột. Anh là cố tình nhấn mạnh Lệ Du Huyên là “người nhà”. Chu San San toát cả mồ hôi hột, biết mình nếu còn tiếp tục hỏi thêm chắc chắn sẽ lộ ra nên liền vội vã viện cớ tạm biệt anh.
“Cái đó, Niệm Dương à, em có việc gấp phải đi trước, không thể vào thăm Lệ tiểu thư được. Anh thay em hỏi thăm cô ấy nhé. Nếu không còn việc gì, em xin phép đi trước.”
Nói xong liền vội vã rời đi. Giang Niệm Dương cũng đã biết được cái muốn biết. Đợi sau này đủ chứng cớ, nhất định sẽ lôi ra tính luôn một thể.
—————
hôm sau, Lệ Du Huyên tỉnh lại nghe kể anh đã xử lý mọi thứ êm xuôi. Tiểu Kiệt cứ ôm lấy cô khóc lóc không ngớt, dỗ mãi cũng không nín. Trải qua đại nạn mới biết được thì ra còn rất nhiều người quan tâm đến mình như thế.
Lệ Du Huyên được chuyển viện về lại thành phố dưỡng thương vài ngày. Tuy đã nghe kể lại mọi chuyện, cô vẫn không hiểu rốt cuộc là người nào lại xấu xa đến thế, ra tay hãm hại cô. Nhưng dù Lệ Du Huyên có hỏi thế nào Giang Niệm Dương cũng không nói, cuối cùng chuyện cũng chỉ có thể trôi qua như thế.
Buổi chiều sau khi xử lý công việc ở công ty xong, Giang Niệm Dương đến đón Tiểu Kiệt cùng qua thăm cô. Hai bố con còn tỉ mỉ đi mua một bó hoa. Lúc ngồi trên xe, Giang Niệm Dương mới có cơ hội hỏi Tiểu Kiệt một câu thật lòng.
“Tiểu Kiệt, con rất thích Lệ Du Huyên sao?”
Tiểu Kiệt bĩu môi, không chút do dự liền đáp: “Đúng thế ạ, con muốn mẹ trở thành mẹ thật sự của con, nếu ba và mẹ có thể kết hôn thì tốt quá.”
Thằng bé này thật sự hiếm khi nói ra lời trong lòng. Trước nay nó muốn gì nghĩ gì đều không nói với anh. Rõ ràng nhà chỉ có hai bố con mà dường như khoảng cách rất xa.
Cũng không thể trách thằng bé được, anh mỗi ngày đều bận rộn công việc đủ kiểu, cũng không có thời gian để ở nhà quan tâm thằng bé, đến họp phụ huynh cũng là Lục Thành đi họp thay anh. Nhiều lúc Giang Niệm Dương cảm thấy mình thật thiếu trách nhiệm, muốn dùng mọi cách bù đắp cho thằng bé.
Đoạn thời gian này vì sự xuất hiện của cô, cũng không biết có phải anh cảm nhận sai hay không nhưng Tiểu Kiệt dường như càng lúc càng mở lòng hơn với anh. Có lẽ là vì có cô, thằng bé mới tình nguyện nói ra những mong muốn trong lòng mình với anh.
Giang Niệm Dương thầm nghĩ, nếu Lệ Du Huyên thật sự là mẹ ruột của Tiểu Kiệt thì mọi thứ thật sự là quá hạnh phúc rồi. Một gia đình ba người, tuy nhỏ nhưng lại vui vẻ, nghĩ đến là thấy vui rồi.
Chỉ đáng tiếc, mọi thứ tốt đẹp trên đời đều đâu dễ gì mà có được. Hợp đồng ràng buộc bọn họ nhưng cũng càng là thứ ngăn cách bọn họ.
Tiểu Kiệt nắm lấy tay anh, nũng nịu: “Ba, hay là ba cưới mẹ luôn đi có được không? Mẹ thật sự là một người cực kì cực kì tốt mà, nếu ba còn không nhanh chân sẽ bị người khác giành đi mất đấy!”
Giang Niệm Dương nghe Tiểu Kiệt nói liền bật cười, cốc vào đầu thằng bé một cái: “Giang Du Kiệt, con ranh lắm. Được rồi, chuyện người lớn con không cần xen vào đâu, ba tự có tính toán hết rồi.”
Bị cướp đi á, ở Minh Thành này còn có kẻ có năng lực cướp người từ tay anh sao? Cũng phải xem lại đã, Giang Niệm Dương này không phải là hữu danh vô thực đâu.
Lại nói anh về phương diện này rất có tự tin. Để anh xem ngoài anh ra còn ai mù mà chọn cô nữa không.
Tiểu Kiệt nhìn cái vẻ kiêu ngạo này của anh đúng là hết thuốc chữa. Thằng bé khoanh tay hứ một cái rồi nói: “Ba cứ cười đi, đến lúc mẹ bị người đàn ông khác dẫn đi thì ba đừng có khóc ròng đấy nhé.”
Mấy hôm sau, Lệ Du Huyên cuối cùng cũng có thể xuất viện. Mấy ngày này ở trong viện ăn uống đều phải kiên cữ, đến đi lại cũng không cho, đúng là chán chết cô rồi.
Vừa quay lại thì đúng lúc Giang Thị có sự kiện, Lệ Du Huyên cũng phải tham gia vào chuẩn bị sự kiện. Nghe nói sự kiện lần này mời về hai nhân vật lớn trong giới điện ảnh, sức ảnh hưởng cực kì lớn khiến cả thành phố này cũng đều mỏi mắt chờ đợi. Giang Thị đúng không hỗ cây cao, tài nguyên lớn như vậy mà cũng giành được.
Hôm tổ chức sự kiện, Lệ Du Huyên cùng các nhân viên ra đứng xếp một hàng để chào đón hai nhân vật lớn này. Phó biên Hạ ôm một bó hồng lớn không biết từ đâu ra, lại chạy đến dúi vào ray cô.
“Lệ Du Huyên, gấp lắm gấp lắm! Người phụ trách tặng hoa hôm nay độ nhiên xin nghỉ, thế nên cô giúp tôi đảm nhận việc này nhé. Cứ chờ người đến rồi tặng hoa là được, không khó đâu. Trông cậy vào cô!”
Lệ Du Huyên cũng không từ chối, dù sao cũng chỉ là tặng một bó hoa, rất đơn giản mà. Cô ôm bó hoa trong tay, mỏi mắt chờ đợi. Cũng không biết là minh tinh, ca sĩ nào hôm nay được mời đến. Nghe nói là người rất nổi tiếng, thật là mong đợi quá đi mà!
Nhưng đó là tất cả những gì cô nghĩ trước khi nhìn thấy người hợp tác sự kiện với Giang Thị. Ngay sau khi mấy chiếc xe sang trọng dừng lại trước cửa Giang Thị, người phụ nữ kiêu hãnh từ trong xe bước xuống liền khiến Lệ Du Huyên phải sững sốt.
Có nghĩ thế nào cũng không nghĩ đến, đó lại là Chu San San!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT