Chu San San tức mà lại không biết làm gì. Cô ta theo đuổi anh lâu như thế, dùng đủ mọi cách lấy lòng mà Tiểu Kiệt cũng chưa một lần gọi cô ta là mẹ. Thế mà người phụ nữ không biết từ đâu chui ra này lại cư nhiên có thể được thằng bé gọi là mẹ, còn có thể khiến cho Giang Niệm Dương thể hiện ra một mặt yêu chiều như vậy.

Trần Mộng Lan đã nói với cô ta, cái vị trí thiếu phu nhân Giang gia này nhất định sẽ trao cho cô ta. Chu San San đã luôn tự hào là như thế, nếu bây giờ lại không được thì cô ta biết phải giấu mặt vào đâu đây?

Chu San San lại cứ sát sát vào Giang Niệm Dương, ra vẻ õng ẹo uỷ khuất: “Niệm Dương anh sao có thể để Tiểu Kiệt tuỳ tiện gọi người phụ nữ này là mẹ chứ? Người phụ nữ này lai lịch thế nào không rõ, cũng không biết là từ trong cái xó nào chui ra. Mỗi ngày đều bám đuôi người khác, moi móc bí mật nhà người ta. Cô ta chắc chắn sẽ dạy hư Tiểu Kiệt mất.”

Tiểu Kiệt tức giận đùng đùng, đứng hẳn lên trước mà quát lớn: “Không cho phép cô nói xấu mẹ tôi! So với mẹ, cô còn chẳng là gì!”

Lại có người dám nói xấu mẹ, Tiểu Kiệt nhất định sẽ không bỏ qua. Trước đây Chu San San cứ ngoài mặt thánh thiện mà trong lòng thì thế này thế kia, Tiểu Kiệt cũng không phải ngốc mà để bị lừa. Thằng bé sớm đã nhận ra Chu San San không thực lòng yêu thích mình, nếu thật sự kết hôn cùng ba nó thì ngày sau cũng chẳng êm đẹp được. Nhưng không ngờ chính là người phụ nữ này lại có thể mồm miệng không sạch sẽ như thế, câu nào câu nấy đều muốn ám chỉ Lệ Du Huyên là kẻ đào mỏ.

Giang Niệm Dương bước tới một tay ôm Tiểu Kiệt lên, một tay vòng qua ôm Lệ Du Huyên vào lòng.

“Chu tiểu thư, xin tự trọng. Lệ Du Huyên bây giờ là mẹ của Tiểu Kiệt, cô có thể nào cũng xin chú ý lời ăn tiếng nói của mình. Giang Niệm Dương tôi ghét nhất chính là nghe người khác nói xằng nói bậy về người của tôi.”

Cố ý khẳng định một tiếng “người của tôi”, quá rõ ràng là Giang Niệm Dương đang muốn giữ khoảng cách với Chu San San. Lệ Du Huyên còn tưởng mối quan hệ hai người này cũng tốt đẹp. Bởi vì Chu gia ở bên ngoài đều khoác lác bảo rằng con gái mình sắp trở thành Giang thiếu phu nhân, bọn họ dựa hơi Giang gia mà chiếm được không ít lợi tốt. Nhưng xem tình hình bây giờ, có lẽ đó cũng chỉ là lời đơn đặt một phía. Giang Niệm Dương hình như đối với Chu San San này rất không yêu thích.

Nói dứt lời liền dẫn cô đi, khung cảnh ba người một nhà hoà hợp cực kì hạnh phúc. Chu San San vẫn không từ bỏ mà cố níu lấy áo anh.

“Niệm Dương, anh sao có thể nói như vậy. Em là quan tâm anh!”

Giang Niệm Dương hất tay, quay lại liếc cô ta một cái xem như cảnh cáo: “Cảm ơn Chu tiểu thư đã có lòng, nhưng xin cô đừng phiền chúng tôi trượt tuyết.”

Chu San San liên tiếp bị anh phũ phàng, cô ta tức giận nghiến răng nghiến lợi.

“Đều tại thằng oắt con đó! Hại mình không được Niệm Dương để ý.”

Trước mặt quan tâm thăm hỏi, sau lưng lại mắng nhiếc không thôi. Cô ta còn cho rằng đều tại Tiểu Kiệt nên Giang Niệm Dương mới không chấp nhận cô ta.

Người phụ nữ này lòng dạ hiểm độc, đúng là không thể lường trước được.

Chu San San lần đầu tiên bị nhục nhã như vậy, cô ta quyết sẽ trút mối hận này lên Lệ Du Huyên, nhất định không dễ dàng cho qua như thế.

Lệ Du Huyên lúc này đang ở khu trượt tuyết tập luyện. Tiểu Kiệt nói có chút đói nên Giang Niệm Dương liền đưa thằng bé quay về khu nhà nghỉ để ăn trưa. Vốn là bảo cô cùng đi nhưng Lệ Du Huyên khó khăn lắm mới tiến bộ được một chút nên muốn ở lại tập thêm một lát.

Đang tập luyện thì một cô gái lạ mặt bước đến gọi tên cô.

“Lệ Du Huyên tiểu thư có ở đây không ạ?”

Kì lạ, cô có quen với ai ở đây đâu? Người này trông rất lạ mặt nhưng lại biết tên cô, có lẽ nào là có chuyện quan trọng cần tìm hay sao?

“Tôi là Lệ Du Huyên, có chuyện gì sao?”

“Giang tiên sinh nhờ tôi đến tìm cô, anh ấy có chuyện quan trọng muốn nói, đang chờ cô ở chỗ kia. Tôi bây giờ liền dẫn cô đi tìm anh ấy.”

Lệ Du Huyên bán tin bán nghi, nhưng nghĩ lại thì ở đây có lẽ cũng chỉ có một mình anh là biết tên cô. Nhưng cái tên Giang Niệm Dương này rốt cuộc là có chuyện gì muốn nói, cứ không trực tiếp nói luôn lúc nãy đi còn bày đặt nhờ người đến chuyển lời.

Cô cũng không nghĩ ngợi thêm nữa, gật đầu đi theo cô gái kia.

Lệ Du Huyên đi theo cô ta, đi đến một khu trượt không có người. Nơi này hoang vắng không ai qua lại, không giống lắm với một khu trượt có sự quản lý.

“Có phải chúng ta đi sai đường rồi không? Nơi này hình như đã nằm ngoài phạm vi quản lý của khu trượt tuyết rồi.”

Cô lên tiếng hỏi, muốn chắc chắn về đường đi này. Thế nhưng cô gái kia lại biện minh rằng chỗ này là khu tư nhân của Giang Niệm Dương. Lệ Du Huyên bán tín bán nghi, muốn tiến về phía trước một bước để xem tình hình. Nào ngờ cô gái kia lại bất ngờ lao đến, xô cô ngã lăn trên tuyết.

Lệ Du Huyên lăn trên dốc đồi tuyết, không cách nào dừng lại được, cuối cùng bị đập vào một cái cây lớn rồi bất tỉnh, cả người đầy thương tích.

Cô gái kia không sai chính là người mà Chu San San dùng tiền thuê, muốn cho Lệ Du Huyên một bài học.

Nhìn thấy Lệ Du Huyên đã ngất đi, cô ta không chút trắc ẩn cứ thế rời đi, bỏ một mình cô ở giữa trời tuyết lạnh lẽo. Nơi này là khu nằm ngoài quản lý, có muốn tìm thấy cũng phải đến một hai tiếng chứ không ít, đến lúc đó cũng chịu khổ đủ rồi.

Hơn nửa tiếng trôi qua, Giang Niệm Dương quay lại khu trượt tuyết mà vẫn không thấy cô đâu. Lúc đầu anh nghĩ cô chỉ đi đâu đó, nhưng không biết vì sao lại có linh cảm không may. Giang Niệm Dương tìm đủ chỗ cũng không thấy cô đâu. Một người không biết trượt tuyết như cô thì có thể đi đâu được? Chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì đó rồi!

Tiểu Kiệt không thấy Lệ Du Huyên, bước đến nắm lấy tay anh, lo lắng hỏi: “Ba, mẹ đâu rồi? Sao không thấy mẹ?”

Giang Niệm Dương xoa đầu, trấn an thằng bé. Nhưng trong thâm tâm vẫn luôn cảm thấy nhất định đã có chuyện gì đó xảy ra. Thế nhưng anh cũng không dám nghĩ bậy nữa, nhỡ đâu cô chỉ là đi qua các khu khác thì sao? Tìm người trước vẫn hơn!

Gần một tiếng, đã tìm hết các khu trượt vẫn không thấy bóng dáng Lệ Du Huyên. Lúc này Giang Niệm Dương mới chắc chắn rằng cô đã xảy ra chuyện.

Anh vội vã chạy đến phòng quản lý nhân viên bảo họ cùng anh đi tìm Lệ Du Huyên.

Lệ Du Huyên lúc này, nằm dưới trời tuyết lạnh, thân mình đầy rẫy vết thương, cô cảm thấy mi mắt cũng nặng trĩu không mở nổi nữa. Đã qua bao lâu rồi? Vì sao cảm thấy thời gian dài như thế?

Trong cơn mơ màng, Lệ Du Huyên lại nghe thấy giọng quen thuộc gọi vang tên cô. A! Lẽ nào là anh tới cứu cô sao? Cố mở đôi mắt để tìm kiếm, nhưng xung quanh vẫn cứ một màu tĩnh mịch như thế, căn bản không có ai. Hoá ra đều chỉ là ảo giác của cô cả.

Lúc này Lệ Du Huyên mới chợt nhận ra, không biết từ lúc nào mà mỗi khi cô gặp nguy hiểm, đều vô thức nhớ tới anh đầu tiên. Trong lòng cô, Giang Niệm Dương đã chiếm một vị trí quan trọng đến nhường đó rồi sao?

Nhưng lần này, lần này liệu anh có tìm cô như những lần trước không? Lệ Du Huyên vẫn không ngăn được mình, mong mỏi hình bóng của anh. Thế nhưng mi mắt nặng cùng thân thể rã rời khiến cô không còn có thể kiên trì thêm nữa.

Được rồi! Mệt mỏi quá rồi! Cứ ngủ một giấc đã, ngủ một giấc, mọi chuyện sẽ ổn thôi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play