Cái tên Giang Niệm Dương này đúng là rất biết kiếm chuyện khó cho người khác. Khi không lại nhớ ra Tiểu Lục làm chi vậy chứ? Cô biết phải giải thích kiểu gì mới được đây?
“Thằng bé… ờ nó… nó qua nhà bạn thân tôi ở vài hôm rồi! Đúng! Đúng vậy, qua nhà bạn tôi ở rồi.”
Giang Niệm Dương nửa tin nửa ngờ nhưng cũng không hỏi thêm.
“Lệ Du Huyên, cô hôm nay rất lạ đấy. Có phải giấu tôi chuyện gì không?”
“Không! Tuyệt đối không có!”
Không gì mà không. Cô chính là đã giấu anh một bí mật đến động trời luôn cơ đấy. Chuyện này mà để anh biết, thật không nghĩ được anh sẽ có bộ dạng gì nữa.
Giang Niệm Dương nhìn với ánh mắt như cảnh cáo cô tốt nhất đừng nên giấu anh chuyện gì.
“Phòng cô ở đâu?”
Nghe hỏi, Lệ Du Huyên theo quán tính mà chỉ tay về căn phòng còn lại kế bên phòng Tiểu Lục. Giang Niệm Dương không hỏi thêm gì, tháo áo khoác để trên ghế rồi trực tiếp đi vào phòng cô.
Đến lúc này Lệ Du Huyên mới nhận ra có gì đó sai sai, cô vội vã chạy theo sau níu anh lại.
“Này, anh làm gì thế? Không lẽ anh tính ngủ ở đây sao?”
Giang Niệm Dương nhìn cô rồi thản nhiên gật đầu. Trời đất! Lại chuyện gì nữa đây? Vừa xong rắc rối này thì rắc rối khác lại đến. Cái con người này sao biết chuốc phiền phức quá vậy chứ!
Còn ngủ lại? Thật sự tưởng mối quan hệ bạn trai bạn gái này thành thật rồi đấy à?
Lệ Du Huyên gắt lên: “Ai cho anh ngủ ở đây? Anh ngủ đây thì tôi ngủ đâu chứ? Mau về nhà anh đi!”
Giang Niệm Dương nghe hỏi, anh ngồi xuống giường cô rồi vỗ vỗ tay lên giường, nụ cười đầy ẩn ý.
“Ngủ ở đâu? Còn đâu được, ở trên này nè.”
Cái gì? Anh vậy mà lại muốn cùng cô ngủ trên một chiếc giường. Như này có tính là đã vượt quá yêu cầu hợp đồng rồi không? Trong hợp đồng rõ ràng không có ghi là anh được tiếp xúc thân mật với cô mà.
Lệ Du Huyên còn đang ngớ người thì đã bị Giang Niệm Dương kéo xuống giường, anh còn đắp cả chăn lên cho cô.
“Yên tâm, tôi không cầm thú tới mức làm chuyện quá phận với cô. Dù sao cũng trễ rồi, về nhà cũng không tiện. Vả lại cô nói xem cô giả làm bạn gái của tôi thì những chuyện để che mắt người khác thế này sau này sẽ có nhiều lắm, không tập làm quen trước thì sau này sao diễn tốt được.”
Lệ Du Huyên không biết phản kháng thế nào nữa, mà trong thâm tâm cô lại không bài xích đối với chuyện này. Một lát sau Giang Niệm Dương đã rất nhanh chìm vào giấc ngủ. Những ngày này nghe nói công ty đang lo một dự án lớn, Giang Niệm Dương chắc hẳn áp lực công việc cũng không nhỏ. Vừa bay từ nước ngoài về, chênh lệch múi giờ, đã mệt mỏi tới mức này.
Thật ra anh cũng không quá đáng ghét như cô nghĩ. Ngược lại còn là một người rất có trách nhiệm.
Thôi thì xem như hôm nay là phá lệ, cứ để anh ngủ ở đây một đêm vậy.
Nói thì nói thế nhưng Lệ Du Huyên cứ trằn trọc cả đêm không ngủ được. Mọi khi đều là một mình ngủ, bây giờ lại ngủ cùng một người đàn ông thật không quen. Hơn nữa còn là người đàn ông mà trước đây cô ghét cay ghét đắng.
Trên thế giới này đúng là có nhiều chuyện không thể nào lường trước được.
Mãi đến gần sáng, cô mới mệt mỏi mà ngủ thiếp đi. Sáng sớm Giang Niệm Dương đã rời đi, nhưng nhìn thấy cô còn say giấc như vậy nên không nỡ gọi dậy. Trước khi đi còn để lại một tờ nhắn nhờ cô đưa Tiểu Kiệt đi học giúp anh.
Lệ Du Huyên tới hơn sáu giờ mới tỉnh dậy. Vừa mở mắt ra đã nhìn thấy Tiểu Lục và Tiểu Kiệt đang khoanh chân ngồi ngay ngắn chờ đợi cô.
Lệ Du Huyên giật thót cả mình, còn tưởng mình hoa mắt. Cô quên mất trong nhà bây giờ có tới hai Tiểu Lục rồi.
“Trời đất ơi! Doạ mẹ chết khiếp! Hai đứa dậy sớm thế?”
Tiểu Lục, Tiểu Kiệt ánh mắt long lanh và khuôn mắt hóng chuyện lại nổi lên.
Tiểu Kiệt nắm lấy tay cô, hỏi tới tấp: “Mẹ à, hôm qua mẹ ngủ cùng ba đúng không? Có phải mẹ sắp kết hôn với ba của con rồi không?”
Tiểu Lục ở một bên cùng người tung kẻ hứng, phụ xướng thêm vào: “Mẹ, mẹ với chú ngủ chung rồi thì có phải con nên gọi chú một tiếng ba không? Dù sao chú cũng rất tốt, con chấp nhận để chú làm ba, mẹ không cần lo lắng!”
Tối hôm qua thì bị Giang Niệm Dương làm cho quay cuồng đầu óc, sáng sớm tỉnh dậy lại bị một màn chất vấn đến từ hai đứa trẻ khiến Lệ Du Huyên choáng cả đầu. Đây đúng là bố con một nhà rồi còn gì nữa! Tính tình cũng giống hệt nhau, ngay cả cách giày vò người ta cũng giống như vậy mà.
Lệ Du Huyên vò đầu, cười khổ: “Hai đứa à! Từ từ đã nào. Rốt cuộc là hai đứa đang muốn nói cái gì vậy?”
Tiểu Kiệt và Tiểu Lục bốn mắt nhìn nhau, sau đó không hẹn mà cùng nhào tới ôm lấy hai bên cánh tay cô, đồng thanh đáp: “Mẹ và ba sắp kết hôn rồi phải không?”
Lệ Du Huyên bị làm cho đứng hình. Hai đứa này rốt cuộc tại sao lại nghĩ cô sắp kết hôn cùng cái tên Giang Niệm Dương đó vậy chứ?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT