Nhìn ánh mắt ngạc nhiên của cô, có lẽ là đang tò mò về chuyện này đây. Giang Niệm Dương khẽ cười, nghiêng đầu hỏi cô: “Cô không hỏi tôi vì sao lại có một đứa con mà tất cả mọi người đều không biết à?”
Anh hỏi câu hỏi này, thực chất không quan trọng là vì muốn biết câu trả lời. Giang Niệm Dương chỉ muốn biết trong lòng cô nghĩ về anh như thế nào, liệu có như những người phụ nữ khác hay không.
Nghe hỏi, Lệ Du Huyên nhìn anh với vẻ thản nhiên rồi đáp: “Sao tôi phải hỏi. Chẳng phải anh cũng không hỏi tôi chuyện con trai đó sao? Ai cũng có bí mật riêng, không nhất thiết phải đào sâu vào nỗi đau của người khác.”
Giang Niệm Dương ngơ ngác nhìn cô. Là một câu trả lời anh không nghĩ đến. Nhưng không biết vì sao trong lòng lại có cảm giác ấm áp đến kì lạ.
Có lẽ đây cũng là một trong những lí do mà Giang Niệm Dương chọn Lệ Du Huyên cùng diễn kịch với mình.
Trong rất nhiều người phụ nữ mà anh gặp qua, có một vài người đến bên anh chỉ vì tiền của Giang gia, vì một chức quyền. Có thể bọn họ sẽ không quan tâm đến việc anh có con riêng hay chưa, nhưng người như thế khiến anh có cảm giác thật giả tạo.
Một trong số nhiều lí do, Giang Niệm Dương muốn chọn Lệ Du Huyên là bởi vì anh cảm thấy cô có cùng hoàn cảnh với mình. Đều là có một đứa con nhưng không có bạn đời bên cạnh đồng hành, sẻ chia. Lệ Du Huyên đã làm mẹ, cô có thể sẽ thông cảm, yêu thương được Tiểu Kiệt.
Giang Niệm Dương không mong vì một quyết định của mình mà khiến Tiểu Kiệt phải sống trong cảnh mẹ ghẻ con chồng. Anh hy vọng thằng bé sẽ đưỡ hạnh phúc.
“Vậy cô đồng ý chứ?”
Lệ Du Huyên hai tay cứ năm vào mở ra, cũng thấy được rõ ràng cô đang rất căng thẳng. Cũng đúng, đây đâu phải là chuyện có thể quyết định được ngay lập tức.
“Anh Giang, chuyện này tôi cần thời gian để suy nghĩ lại. Tôi không thể qua loa đặt cược cuộc đời của mình vào một quyết định nhất thời được. Tôi nghĩ anh cũng không mong tôi sẽ đồng ý mà trong lòng vẫn chưa thực sự sẵn sàng để gánh trách nhiệm.”
Giang Niệm Dương gật gù. Suy nghĩ thấu đáo, đúng là một người biết tiến biết lùi.
“Được, cô có thể suy nghĩ trong thời gian ba ngày. Tôi sẽ đợi, hy vọng đến lúc đó cô có thể cho tôi một câu trả lời.”
Lệ Du Huyên gật đầu định xuống xe thì anh lại bắt lấy tay cô muốn ngăn lại.
“À khoan đã!”
Lệ Du Huyên ngoảnh đầu nhìn anh với vẻ ngơ ngác, song cũng ngồi lại chờ xem anh sẽ nói gì.
“Dù sao nếu cô nghĩ thông rồi, đồng ý rồi thì cũng phải diễn cho tốt cái vai này. Đến lúc đó không tránh khỏi sẽ tiếp xúc với con trai tôi. Chi bằng gặp mặt trước thì sau này cũng sẽ tránh ngỡ ngàng.”
Lí do Giang Niệm Dương đề nghị như thế cũng có một phần đang lo lắng. Tiểu Kiệt trước nay luôn có vẻ phản đối anh qua lại cùng người phụ nữ khác với một mối quan hệ yêu đương. Mà chuyện diễn kịch không thể nói cho thằng bé biết, nhỡ đâu lỡ lời để lộ ra thì lại thành công cốc.
Nhưng nếu không nói thằng bé tưởng là thật, lỡ đâu không thích Lệ Du Huyên lại làm cho tanh bành cả lên thì còn khổ hơn.
Giang Niệm Dương muốn nhân cơ hội này xem thử ý của Tiểu Kiệt thế nào. Mà đồng thời, anh cũng muốn thử Lệ Du Huyên, xem xem cô sẽ đối với con trai anh ra sao. Lỡ đâu hai người không hợp nhau anh chẳng phải khổ càng thêm khổ.
Lệ Du Huyên ngẫm nghĩ một hồi. Đi gặp trước con trai anh cũng tốt. Thằng bé cũng là một nhân tố quan trọng để cô quyết định xem có nên đồng ý hay không. Hiện tại tiếp xúc một vòng thử xem thế nào rồi suy nghĩ lại cũng không muộn.
“Bây giờ đi liền luôn sao? Nhưng tôi còn chưa có chuẩn bị gì, hay là để hôm khác.”
Giang Niệm Dương cười khì: “Đợi ngày chi bằng gặp ngày. Cô không cần lo lắng quá, Tiểu Kiệt không khó tính đến thế.”
Lệ Du Huyên nghe vậy thì cũng không từ chối thêm nữa. Cô gật đầu đáp: “Được, vậy anh đưa tôi đi gặp thằng bé đi.”
Giang Niệm Dương cười hài lòng, ra hiệu cho tài xế lái xe quay về nhà.
Nhưng vấn đề to lớn chính là, Lệ Du Huyên căn bản không những biết Tiểu Kiệt, lại còn đã tiếp xúc đến hai lần. Nói trắng ra, thằng bé vừa mới hôm trước còn cải trang thành Tiểu Lục để đến nhà cô. Hiện tại gặp mặt, không phải liền lộ ra hai đứa có khuôn mặt giống y đúc nhau hay sao?
Nếu vậy, cái bí mật nhỏ kia sẽ lộ ra rồi?
Lệ Du Huyên cả đường đi cứ thấp thỏm lo âu. Cô đang nghĩ đứa trẻ kia liệu có đối với cô cực kì ghét bỏ hay không. Nếu lỡ thằng bé biết cô sắp sửa trở thành mẹ kế của nó thì có phải sẽ xem cô như kẻ thù cướp đi ba của nó hay không?
Cô víu lấy áo anh, e dè hỏi: “Cái đó… anh Giang à, lỡ như thằng bé không thích tôi thì sao?”
Giang Niệm Dương nhìn cái vẻ lo lắng này của cô tự nhiên cảm thấy rất đáng yêu. Miệng thì bảo phải suy nghĩ mới quyết định mà đã lo lắng đến đủ thứ.
Anh đặt tay lên đầu cô, xoa nhẹ như an ủi: “Không sao, tôi đã bảo cô đừng lo lắng nhiều quá. Cứ thoải mái thôi!”
Tuy Giang Niệm Dương nói thế nhưng trong lòng Lệ Du Huyên vẫn không khỏi lo lắng. Cả đoạn đường đi cô cứ luôn miệng hỏi xem thằng bé thích gì, có ghét gì không, rồi tích cách thế nào, bình thường sẽ làm gì.
Giang Niệm Dương nghe hỏi đến mệt luôn rồi, anh cười xoà bảo cô khi nào gặp rồi sẽ biết.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT