Ngày hôm đó vì bận chăm nom Tiểu Kiệt nên Lệ Du Huyên phải gọi cho phó chủ biên để xin nghỉ. Nghỉ một ngày thì trừ chuyên cần cuối tháng, nghĩ đến có hơi tiếc thật nhưng tiền có thể kiếm lại được, con trai vẫn quan trọng hơn.

Tiểu Kiệt trong hai ngày nay luôn ngoan ngoãn ở bệnh viện tĩnh dưỡng. Thằng bé đã bảo với cô rằng mình không sao, bảo cô cứ đi làm bình thường. Nhưng làm gì có mẹ nào mà không lo cho con được. Con mình còn đang ốm đau nằm trong viện thế kia thì làm gì có tâm trí mà đi làm cơ chứ.

Lệ Du Huyên mỗi ngày đều nấu cháo trắng, nếu Tiểu Kiệt thấy ngán thì đổi thành cháo rau củ hoa quả. Thằng bé rất nhanh cũng đã trở lại bình thường.

Tối, nhân lúc Lệ Du Huyên đi ra ngoài rót nước ấm thì Tiểu Kiệt gọi choTiểu Lục. Tiểu Lục vừ nhấc máy đã huyên thuyên đủ thứ điều về những ngày sống hoán đổi thân phận. Nào là ăn uống đều bị quản chế nghiêm ngặt, nào là phải diễn sao cho thật giống với Tiểu Kiệt để không bị nghi ngờ, ban ngày ở trường còn phải giả vờ nói chuyện như thân thiết đã lâu với những người bạn vốn còn chưa từng gặp qua lần nào.

Tiểu Lục thở dài: “Này, cậu nói cậu có thể sống theo kiểu nghiêm túc như vậy hay thật đấy. Muốn ăn cái gì cũng đều phải được xem xét rồi mới ăn, không được thì không cho luôn. Đây còn gì mà gọi là cuộc sống đâu cơ chứ.”

Tiểu Kiệt chỉ cười để an ủi Tiểu Lục. Giang gia là một gia đình có danh vọng, con cháu trong nhà từ lúc nhỏ đã được giảng dạy theo cách riêng, cực kì nghiêm khắc. Tiểu Lục sống với Lệ Du Huyên thoải mái đã quen, chắc chắn không quen với cách sống khuôn khổ như vậy.

Cũng chịu, dù sao sớm muộn cũng thành người một nhà, trải nghiệm trước là chuyện tốt.

So với Tiểu Lục đang than ngắn thở dài thì Tiểu Kiệt lại rất hài lòng với cuộc sống ở dưới thân phận của Tiểu Lục. Bó buộc lâu ngày mới được tự do như vậy đúng là tuyệt.

Tiểu Lục huyên thuyên cho thoả lòng xong cũng không quên hỏi thăm Tiểu Kiệt: “Cậu sao rồi? Có ổn không? Mẹ có nghi ngờ không?”

Tiểu Kiệt thở dài kể lại mọi chuyện cho Tiểu Lục nghe. Tiểu Lục nghe xong liền thản thốt: “Trời đất! Nếu vậy không phải sẽ khiến mẹ nghi ngờ thân phận của chúng ta hay sao?”

“Tôi cũng nghĩ như vậy. Nhưng hiện tại thì mọi thứ vẫn ổn, có lẽ mẹ chỉ nghĩ là sức khoẻ tôi bất thường. Dù sao chúng ta cũng phải sớm hoán đổi lại thân phận cho nhau, để lâu dài thế này thì sẽ bị lộ mất.”

Tiểu Lục tỏ vẻ tán đồng. Nhưng đoạn thời gian này Giang Niệm Dương thường xuyên ở nhà, nên Tiểu Lục vẫn chưa tìm được cơ hội để tráo đổi lại thân phận. Tiểu Lục và Tiểu Kiệt chỉ đành kiên trì thêm vài ngày, cố diễn cho thật giống để không bị phát hiện ra.

Buổi sáng hôm sau đó, Lệ Du Huyên quay về nhà để nấu bữa sáng cho Tiểu Kiệt thì Tiểu Lục lén đến tìm.

Tiểu Lục hé cửa, dáo dát nhìn. Khi đã xác định không có cô thì liền chạy vào, leo tót lên giường Tiểu Kiệt.

“Cậu sao rồi? Đã khoẻ chưa?”

“Tôi không sao, sớm đã khoẻ lại rồi. Mà sao cậu lại đến đây được thế? Giờ này không phải cậu nên ở trường học sao?”

Tiểu Lục rót một ly nước đưa cho Tiểu Kiệt rồi tự mình cũng uống một ly cho giải khát. Thằng bé xua tay đáp: “Tôi trốn ra đấy. Hiếm lắm mới có cơ hội, tôi phải đến xem tình hình cậu thế nào chứ. Vả lại còn phải đổi thân phận lại nữa.”

Tiểu Kiệt gật gù. Hiện tại càng kéo dài thì càng nguy hiểm. Nhân khi Lệ Du Huyên còn chưa biết đến sự tổn tại của một Giang Du Kiệt giống hệt với Tiểu Lục thì không được để lộ ra bí mật của hai đứa. Chuyện vẫn còn chưa đến thời điểm chín muồi, giờ mà lộ là hỏng hết kế hoạch.

“Hơn mười lăm phút nữa mẹ sẽ quay lại, tôi và cậu nhân thời gian này mau chóng đổi vị trí cho nhau. Cậu nằm đây, tôi đến trường.”

Hai đứa nhanh chóng thay đổi quần áo cho nhau. Tiểu Lục thì nằm lên giường bệnh, Tiểu Kiệt thì mặc đồng phục vào, đeo cặp sách lên chuẩn bị đến trường.

Tiểu Lục đột nhiên nhớ ra chuyện quan trọng, liền quay sang vội nói: “Khoan đã, tôi có chuyện này rất quan trọng cần phải nói với cậu.”

Tiểu Kiệt nhíu mày chờ đợi.

“Ngày hôm qua, tôi vô tình nghe được ba và thư kí Lục đang bàn chuyện gì đó có liên quan đến mẹ. Loáng thoáng còn nghe được hình như có liên quan đến cả ông cố nữa. Tôi định nghe rõ xem là gì nhưng không nghe rõ được. Cậu quay trở về tìm hiểu một chút thử xem là chuyện gì nhé.”

Chuyện gì mà lại liên quan đến cả ông cố nữa. Tiểu Kiệt vắt óc suy nghĩ cũng nghĩ không ra, xem ra phải quay về rồi mới cẩn thận điều tra xem thế nào vậy.

“Được, tôi biết rồi. Nếu tôi nghe ngóng được gì sẽ nói lại với cậu. Cậu nhớ diễn cho giống vào đấy nhé!”

Tiểu Lục vỗ ngực đầy tự hào: “Không cần cậu nhắc nhở! Về khoản diễn xuất, chắc chắn không ai qua được Lệ Sở Lục tôi.”

Sau đó Tiểu Kiệt tạm biệt Tiểu Lục rồi mau chóng rời đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play