Lệ Du Huyên cố trấn tĩnh bản thân, không được, bây giờ là lúc cô nên bình tĩnh nhất, nếu càng lộ rõ vẻ run sợ thì cô sẽ chết chắc.

Nở một nụ cười tươi tắn, Lệ Du Huyên gượng gạo nhìn Giang Niệm Dương.

"Ôi Giang tổng, trùng hợp quá, không ngờ em gặp được anh ở nơi này. Em chính là fan cứng của anh đây!"

Người phụ nữ nhếch môi khoác tay Giang Niệm Dương khinh khỉnh cất lời: "Là đám chó săn moi tin đó à? Dám chụp lén anh Niệm Dương, xem ra gan cô khá là to nhỉ?"

Lệ Du Huyên xua tay phũ nhận: "Không có, không có đâu, tôi rất hâm mộ Giang tổng, chỉ muốn chụp cùng anh ấy một tấm ảnh thôi, đừng hiểu lầm mà!"

Nụ cười của Lệ Du Huyên rất đỗi cứng ngắc, quai hàm khẽ run rẩy. Thầm mắng trong lòng. Người phụ nữ này thật nhiều chuyện, chụp cô ta cùng Giang Niệm Dương lên báo là hời cho cô ta quá rồi, vậy mà còn tỏ vẻ.

Bỗng tiếng nói lạnh lùng cất lên khiến Lệ Du Huyên giật mình: "Fan hâm mộ mà núp trong bụi cây làm gì?"

Tim cô như muốn nhảy ra ngoài, hai mắt trợn tròn người người đàn ông. Không phải chứ? Ai biết cô trốn trong bụi cây lúc nào? Miệng liền nhanh nhẹn giải thích: "Tôi… à em sợ bị anh đuổi đi thôi, anh đừng hiểu lầm!"

"Mau quăng cô ta ra xa khu vực MG cho tôi!"

"Vâng ông chủ!"

Hai tên vệ sĩ hùng hổ đi đến chỗ của Lệ Du Huyên. Cô sợ hãi lùi về sau hét lên: "Đừng… đừng đến đây, tôi… tôi tự đi được."

Mấy tên vệ sĩ to con chỉ nghe lệnh của Giang Niệm Dương, một tên rinh hai tay cô, một tên nắm hai chân cô mà khiêng khỏi nơi này, để lại tiếng hét thất thanh đầy thảm thương.

Chu San San nhìn người đàn ông có dung mạo ưu tú trước mặt mỉm cười, kéo kéo tay anh.

"Niệm Dương, hôm nay là sinh nhật Tiểu Kiệt, em sẽ cùng anh đến biệt thự chúc mừng thằng bé nhé! Anh cứ để nó ở một mình như thế nó sẽ rất buồn chán đấy!"

Giang Niệm Dương khó chịu nhìn đám vệ sĩ trước mắt ra hiệu, bọn chúng liền đi đến kéo cô ta ra khỏi người anh. Giang Niệm Dương phủi phủi áo mình, cảnh cáo đám vệ sĩ: "Nếu có lần sau để cô ta đến gần tôi thì các người chuẩn bị nghỉ việc là vừa."

"Vâng ông chủ!"

Những tên vệ sĩ dõng dạc đồng thanh, giây sau liền túm người Chu San San kéo đi, dáng vẻ thảm bại không kém cạnh Lệ Du Huyên ban nãy chút nào.

Trong mắt Giang Niệm Dương, phụ nữ lúc nào cũng phiền phức như thế, chẳng có một chút hứng thú gì. Đột nhiên trong đầu nhớ đến lời hứa với con trai ban sáng liền nhanh chân lên chiếc ô tô đắt tiền của mình, lệnh trợ lý nhanh lái xe về biệt thự.

Căn biệt thự xa hoa nằm trong vùng ngoại ô có vẻ xa cách, rời rạc với nội thành của thành phố. Xe của Giang Niệm Dương lăn bánh gần nửa tiếng mới đến nơi. Vừa bước vào nhà đã nghe được tiếng đổ vỡ, bao trùm toàn không khí của sự áp lực, trong đầu suy đoán được là do con trai yêu quý của anh gây ra. Chẳng biết thằng nhóc này này bực dọc chuyện gì lại nổi tính nết khó ở như vậy.

Người hầu vô tình thấy anh đứng ngoài cửa, như thấy được vị cứu tinh liền lên tiếng gọi: "Ông chủ, ông về rồi!"

Nghe tiếng nói, Tiểu Kiệt nhìn đến hướng cửa, thấy bóng dáng quen thuộc trước mắt, cậu bé ngoảnh đi nơi khác, khuôn mặt bé bỏng lộ rõ hờn giận.

Giang Niệm Dương rảo bước đi đến cạnh con trai, xoa đầu cậu nhóc, buông lời hỏi: "Rốt cuộc có chuyện gì mà chọc cho con trai ba tức giận đến như vậy?"

Tiểu Kiệt ngẩng mặt nhìn anh, đáy mắt hiện lên một nỗi hờn dỗi ngút ngàn.

"Ba ba bảo là bốn giờ ba mươi sẽ về đến biệt thự đón sinh nhật với con cơ mà? Ba nhìn xem bây giờ đã là năm giờ rồi còn gì?"

Nghe con trai hờn giận trách khứ mình, Giang Niệm Dương khẽ cong môi, mở miệng giải thích: "Vốn dĩ là vậy nhưng vì bị người khác theo đuôi làm phiền nên không thể về sớm. Đừng giận ba nhé!"

Trong lòng Tiểu Kiệt dịu hơn một chút, nhưng vẫn không xoá đi hết nỗi khó chịu trong lòng. Mắt liền thấy một hộp quà tinh xảo đưa đến trước mặt, ở giữa có buộc một cái nơ xinh xắn màu xanh dương.

"Tặng con, sinh nhật vui vẻ!"

Trong lòng Tiểu Kiệt vỡ oà, cảm động nhìn ba mình. Cậu bé biết bên ngoài ba luôn tỏ ra một bộ dáng lạnh lùng trầm ổn với mọi người ngay cả cậu cũng chẳng ngoại lệ nhưng đôi khi cậu cảm nhận được sự ấm áp phát ra từ Giang Niệm Dương rất rõ.

Trở lại tình hình của Lệ Du Huyên ban nãy, bị mấy người đàn ông tàn nhẫn quăng ra đường, cô tức giận, mắt trừng bọn chúng lên giọng: "Một đám đàn ông bắt nạt một người phụ nữ có đáng mặt hay không?"

Mấy tên vệ sĩ sắc mặt lúc nào cũng lạnh lùng, không một chút dè dặt mà nói: "Tôi chỉ làm theo lệnh của ông chủ, không cần phải khẳng định bản thân là đàn ông. Khôn hồn thì cút khỏi đây mau lên!"

Lệ Du Huyên bị bọn người này làm cho tức tối, không muốn dễ dàng rời đi đúng ý bọn họ như vậy, nghênh mặt khiêu khích.

"Tôi không muốn đi đấy thì làm sao? Ở đây nhiều người qua lại như vậy các người dám đánh một nữ nhân yếu đuối không?"

Trong mắt bọn họ, Lệ Du Huyên bây giờ rất ngu ngốc. Bọn họ làm việc trước giờ đúng thật không mạnh tay với phụ nữ nhưng người phụ nữ trước mặt họ thật quá quắt. Hai tên đàn ông hung tợn bẻ khớp tay rắc rắc dần tiến lại gần Lệ Du Huyên. Cô tròn mắt sợ hãi, tay chân run cầm cập lùi lại mấy bước. Không phải chứ? Hiện tại đang ở ngoài đường lớn nhiều người qua lại mà hai tên này vẫn muốn động thủ với cô sao? Kì này thật tôi đời rồi."

"Khoan đã!"

Bỗng dưng, một giọng nói lạnh lùng có phần non nớt phát ra, ánh mắt của Lệ Du Huyên cùng hai tên vệ sĩ đổ dồn về phía người phát ra tiếng nói. Mắt thấy một cậu nhóc bé xíu tầm bốn năm tuổi cùng một con chó samoyed lông xù màu trắng tuyết rất to đứng đấy thì khinh khỉnh bảo: "Nhóc con, nếu có lạc đường muốn tìm ba mẹ thì đi chỗ khác mà hỏi, ở đây không ai rảnh rỗi mà giúp đâu!"

Giọng điệu xua đuổi này làm cậu nhóc càng tức tối trừng lấy bọn họ.

"Dám ăn hiếp mẹ tôi, hôm nay tôi cho các người một trận biết tay. Tiểu Hổ, tiến lên tấn công chúng cho ta."

Con chó lông xù to con lúc này nhe răng gầm gừ rất đáng sợ, giây sau liền bay như một ngọn gió, chẳng mất bao lâu đã ủi hai tên vệ sĩ cơ bắp cuồng cuộng té nhào xuống đất sấp mặt. Nó không có ý cắn xé chiếm lợi thế, chỉ muốn thị uy với bọn họ nó là một con chó rất mạnh mẽ, sau đó chạy về phía Lệ Du Huyên ngoắc đuôi chạy quanh người cô vui mừng.

Lệ Du Huyên mỉm cười, xoa đầu chú cho thông minh này. Khi xưa cô vô tình nhặt Tiểu Hổ ngoài đường, lúc ấy nó chỉ là một con chó con bị bỏ rơi cạnh thùng rác rất đáng thương. Cô liền nhặt nó về nuôi, đến khi cô sinh Tiểu Lục ra, Tiểu Hổ đã được hai tháng, chú chó rất ngoan, khi cô bận thì nó ở cùng Tiểu Lục chơi đùa, trông nôm cậu bé giúp. Qua bao năm tháng cùng cậu bé lớn lên. Bây giờ Tiểu Lục đã năm tuổi, Tiểu Hổ vẫn luôn trung thành với hai mẹ con họ.

Tiểu Lục lon ton chạy đến chỗ Lệ Du Huyên ôm lấy cô, xoa đầu Tiểu Hổ tươi cười rạng rỡ.

"Tiểu Hổ giỏi quá, về nhà tao sẽ thưởng cho mày một cái đùi gà thật to!"

Nghe được cậu chủ thưởng, Tiểu Hổ ngoắc đuôi mừng rỡ, ủi vào chân cậu thể hiện sự biết ơn vô bờ bến của mình.

"Tiểu Lục, sao con đến đây?"

Nghe mẹ chất vấn, Tiểu Lục mở miệng trả lời nhưng chưa kịp cất tiếng thì một tiếng nói khác từ xa vang lên chen ngang: "Là lúc sáng Tiểu Lục thấy cậu dậy rất sớm đi làm, thằng bé sinh ra nghi hoặc gọi điện cho mình hỏi, mình bảo cậu đang ở đây và đưa Tiểu Lục cùng Tiểu Hổ đến."

Người phụ nữ này chính là Mạc Linh, bạn thân duy nhất của Lệ Du Huyên. Cô lên tiếng trách khứ: "Ở đây rất nguy hiểm, cậu đưa chúng đến làm gì?"

Mạc Linh bĩu môi nói: "Cậu xem không đưa chúng đến đây cậu có chết với mấy tên…"

Bỗng dưng đang nói thì im bặt, Mạc Linh tròn mắt nhìn về phía sau của Lệ Du Huyên hét lên: "Coi chừng…"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play