Sau khi giải quyết xong, tất cả mọi người cũng giải tán về chỗ làm việc của mình, chỉ còn lại cô và Giang Niệm Dương.

Anh nhìn cô, ngoắc tay ra hiệu cô đi theo mình. Lệ Du Huyên cũng không chống đối mà đi theo sau anh lên văn phòng.

Văn phòng của đại tổng tài đúng là có khác, thoáng đãng hơn rất nhiều, lại còn rộng rãi nữa. Cửa sổ kính lớn hướng ra ngoài, từ trên cao có thể nhìn thấy cả thành phố rộng lớn. Nội thất bày biện không cầu kì nhưng lại có vẻ phong nhã, đúng là hoàn hảo hệt như con người của anh.

Giang Niệm Dương ngồi xuống ghế, vắt chéo chân, hai tay đan vào nhau. Anh nhìn cô một hồi lâu rồi nói: “Diễn cũng tốt lắm.”

Lệ Du Huyên gãi đầu cười trừ. Cô cũng biết là anh sẽ nhận ra. Nhưng xét ra thì cái con người này cũng không đến mức quá tệ. Mặc dù lúc trước rất đáng ghét, lại còn độc đoán như vậy nhưng lúc cần thiết cũng xem như hữu dụng.

Tuy không thích anh lắm nhưng Lệ Du Huyên cũng phải công nhận rằng Giang Niệm Dương rất công chính. Anh biết rõ là cô đang diễn nhưng cũng biết rõ là lỗi ở hai người kia. Đây đúng là phong thái của một người lãnh đạo.

“Dù sao tôi cũng không có ý giấu giếm. Cảm ơn anh ban nãy đã giúp tôi.”

Giang Niệm Dương là lần đầu tiên nghe thấy lời cảm ơn từ miệng Lệ Du Huyên. Cảm giác thật có chút lạ, không giống cô chút nào. Vẫn quen với vẻ chống đối của cô hơn, thật sự là không quen với vẻ dịu dàng, ngoan ngoãn này.

“Vậy cô có phải nên đền đáp cho tôi chút gì đó không?”

“Đền đáp cái gì?”

Giang Niệm Dương xoa cằm ra vẻ như đang đắn đo suy nghĩ. Còn Lệ Du Huyên thì đang thấp thỏm không biết đại ma vương đang muốn điều gì từ mình. Cô nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy anh cái gì cũng không thiếu. Vậy thì với cái thân nghèo đói này của cô thì lấy cái gì mà đền đáp cho anh?

Mới lúc nãy còn cho rằng anh là người tốt, vậy mà bây giờ hoá ra lại là giúp đỡ chỉ vì mong được cô trả ơn. Cái con người đúng là biết tính toán, không để cho mình chịu thiệt chút nào.

“Tôi đói rồi, muốn cô chuẩn bị chút đồ ăn sáng.”

Nghe anh nói xong mà cô ngớ cả người. Gì vậy? Đây chính là yêu cầu đền đáp sao? Sao lại trùng hợp như vậy nhỉ? Đây là cái duyên phận kì diệu gì thế không biết!

Nhưng dù sao thì cũng may anh không đòi hỏi thứ gì quá đáng. Lệ Du Huyên không cần suy nghĩ liền đồng ý, vội chạy đi lấy cơm hộp mà ban sáng Tiểu Lục chuẩn bị.

Giang Niệm Dương nhìn theo cô không nhịn được mà cười khì. Thật ra đền ơn chỉ là cái cớ để cô khỏi phải ngại. Tiểu Lục nói với anh là vì cô ngại nên sẽ không đưa cơm hộp. Vì thế tận dụng cơ hội này giúp cô cũng xem như là giúp anh.

Vốn dĩ những chuyện này là chuyện nên làm, cũng không phải lớn đến mức để nhận đền đáp. Anh từ lâu đã nghe nhiều phản ánh về thái độ dung túng và bất công của tên họ Trịnh, chỉ là đang chờ thu thập đủ chứng cớ sẽ đuổi việc. Nhân cơ hội hôm nay thì hợp thức hoá mọi việc luôn, suy cho cùng cũng đều là chuyện có lợi cho anh hết cả. Chỉ có Lệ Du Huyên là không hay không biết.

Cô chạy đi một vòng rồi trở lại với hộp cơm trên tay, để xuống trước mặt anh. Giang Niệm Dương mở hộp cơm, nhìn thấy nó được trang trí rất kỹ lưỡng mà trong lòng lại đột nhiên vui vẻ.

Tiểu Lục nói đây là cô tự tay làm, người phụ nữ này mồm miệng thì luôn chống đối mà lại rất dụng tâm đấy chứ!

Lệ Du Huyên nhìn anh nếm thử cơm rồi hào hứng hỏi: “Sao, có ngon không?”

Anh gật đầu, rõ là ngon mà lại cố ý không muốn khen, không muốn để cô đắc ý.

“Cũng được. Sau này tiếp tục phát huy.”

Lệ Du Huyên hứ một cái ghét bỏ. Cái gì mà cũng được? Rõ ràng là ăn một cái liền hết nửa hộp mà còn không chịu khen ngon. Đồ của Tiểu Lục cất công chuẩn bị, chắc chắn là rất ngon ai ăn cũng phải khen.

Mà sau đó cô mới nhận ra có điều gì đó không đúng ở đây. Tiếp tục phát huy là ý gì cơ chứ?

“Cái gì gọi là sau này tiếp tục phát huy?”

Nghe cô hỏi lại, anh đặt đũa xuống rồi thản nhiên đáp: “Chính là sau này mỗi bữa sáng cô đều phải chuẩn bị cho tôi.”

Lệ Du Huyên méo mó cả mặt mày. Cái tên này là đang được nước lấn tới à? Làm gì có chuyện tốt đến thế cơ chứ? Anh thật sự tưởng rằng anh muốn thì cô sẽ làm à? Còn lâu nhé! Lệ Du Huyên này nào có dễ bị người khác sai khiến. Huống hồ cơm của Tiểu Lục không phải cứ muốn ăn là được.

“Tại sao tôi phải nấu cho anh ăn? Thức ăn cũng phải bỏ tiền ra đấy đại ca à, Vả lại tôi không phải đầu bếp riêng của anh, tôi là phóng viên, là phóng viên đấy anh có hiểu hay không?”

Giang Niệm Dương sớm biết cô sẽ có phản ứng này, vì trước giờ không có lần nào anh yêu cầu thứ gì mà cô không chống đối.

Nhưng mà chút chuyện nhỏ này không làm khó được anh. Đều đã tính toán hết cả rồi. Lệ Du Huyên chỉ được cái mạnh miệng, nếu mà nhìn thấy lợi ích thì chắc chắn cô sẽ đồng ý ngay tức khắc cho mà xem.

Giang Niệm Dương giơ hai ngón tay lên, thản nhiên nói: “Nấu ăn cho tôi, lương tháng tăng gấp đôi.”

Lệ Du Huyên mới nãy còn mặt nặng mày nhẹ, vừa nghe lương tháng tăng gấp đôi thì lập tức trở mặt, bắt lấy tay anh kiên định đáp: “Được, thành giao. Cứ quyết định vậy đi!"

Nói rồi, Lệ Du Huyên liền hớn hở nhảy tung tăng ra ngoài. Giang Niệm Dương cũng chỉ biết lắc đầu bất lực. Người phụ nữ này, đúng là xem tiền như cả mạng sống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play