Sau khi ngắt máy, Giang Niệm Dương vẫn còn cười rất vui vẻ. Phòng họp ngày hôm ấy nhờ cuộc điện thoại bí ẩn đó mà cũng giảm bớt áp lực. Tất cả mọi người đều không biết người gọi đến là ai, nhưng bọn họ đều thầm biết ơn đến vị thần thánh bí ẩn này đã cứu họ một mạng.

Trong khi Tiểu Lục đã an bày hết tất cả mọi việc, Lệ Du Huyên vẫn không hay biết gì mà thong thả ngồi ở phòng nghỉ của nhân viên pha một tách cà phê cho tỉnh người.

Vốn là đang yên đang lành, lại nghe một giọng nói chua ngoa vang lên từ phía sau: “Ayyo, Lệ tiểu thư của chúng ta hoá ra là đang trốn ở đây lười biếng đấy à? Tưởng rằng được Giang tiên sinh ưu ái một lần thì liền gà rừng hóa phượng hoàng đấy sao? Sức ảo tưởng cũng mạnh quá đấy!”

Lệ Du Huyên quay đầu, hoá ra là Hợp Liên. Cô gái này giống như cái tên Lâm Chí Khanh vậy, từ lúc còn ở toà soạn cũ đã luôn nịnh bợ cấp trên, nhiều lần muốn cướp công của cô không thành lại tìm cách hãm hại cô những việc khó hoàn thành. Sau khi Giang Thị thu mua toà soạn, cô được chuyển về Giang Thị làm việc. Nào ngờ Hợp Liên cũng đến đây.

Nhưng xét duyệt nhân viên của Giang Thị rất gay gắt, phàm là những người năng lực yếu kém hay trình độ chuyên môn không đủ như cô ta thì sẽ không có cửa vào Giang Thị làm việc. Hiện tại cô ta có thể ngang nhiên đứng ở đây, hẳn là đã bỏ ra không ít công sức để tìm chỗ dựa.

So với Lâm Chí Khanh, Hợp Liên có đầu óc và tâm cơ hơn nhiều. Vụ việc Tô Thanh Thanh bị đuổi làm mất đi chỗ dựa của cô ta trong toà soạn, cộng thêm cả việc lần trước cả toà soạn nhìn thấy cô mặc lễ phục lộng lẫy bước ra cùng Giang Niệm Dương hẳn đã khiến cô ta tức đến điên lên.

Người đến không có thiện ý, nhất định phải cẩn thận. Làm việc ở trong giới báo chí bao nhiêu năm, Lệ Du Huyên ít nhiều cũng biết được một vài thủ đoạn. Không cần biết đối phương muốn làm gì, bản thân nhất định phải tìm cách lưu giữ lại chứng cứ để tự minh oan cho mình.

Cô ngước mắt tìm kiếm, cuối cùng cũng nhìn thấy một chiếc camera ở phía góc xa đang quay về hướng này rồi.

Hợp Liên cười ngạo nghễ, cứ liên tục dùng lời lẽ bẩn thỉu công kích cô.

“Lệ Tiểu Thư cô đúng là quý nhân khó gặp mặt nha. Lẽ nào cô nghĩ mình vào được Giang Thị liền rất tài giỏi rồi nên xem tôi không ra gì đúng không? Tôi nói cô ngoài câu dẫn đàn ông thì còn biết làm gì khác, sớm muộn Giang tiên sinh cũng nhận ra bộ mặt thật của cô rồi đuổi đi thôi!”

Lệ Du Huyên thở dài ngao ngán. Con người này sao mà nói nhiều như vậy cũng không biết mệt cơ chứ, cô nghe còn đến mệt cả lỗ tai đây này.

“Cô nói xong chưa? Có thấy khát không? Trước nay lần đầu tiên tôi mới thấy có người mặt dày như cô đấy. Tự bản thân yếu kém còn đổ lỗi lên đầu người khác. Cô nói tôi câu dẫn đàn ông, có chứng cớ không? Xin lỗi nhé, tôi không phải cùng một loại giống như cô!”

Dứt lời, Lệ Du Huyên định bỏ đi thì nào ngờ Hợp Liên lại bị những câu đáp trả vừa rồi làm cho thẹn quá hóa giận. Cô ta túm lấy áo Lệ Du Huyên, giơ cao bàn tay định giáng một bạt tai xuống.

Lệ Du Huyên bị nắm áo bất ngờ liền mất điểm tựa, không giữ được thăng bằng mà ngã đè lên Hợp Liên. Tách cà phê đang bưng trên tay cũng theo đó đổ xuống người Hợp Liên.

Mọi chuyện diễn ra trong tích tắc không ai lường trước được, cô cũng không phải cố ý muốn như thế, chỉ là do xui rủi mà thôi.

Hợp Liên vừa bị ngã vừa bị đổ cà phê lên người thì giận điên người mà quát lên: “Lệ Du Huyên đồ tiện nhân nhà cô! Cô lại dám đem cà phê đổ lên người tôi?”

Lúc này, một vị tổng biên tập Trịnh đi ngang qua nghe ồn ào liền đi vào xem chuyện gì xảy ra. Xui thay, ông ta chính là chỗ dựa mới của Hợp Liên. Lần trước xét duyệt cũng là ông ta giúp cho Hợp Liên luồn lách đi cửa sau mới qua được.

Nhìn thấy Hợp Liên ngã sõng soài dưới đất liền không hỏi han gì mà quay sang trách mắng cô.

“Lệ Du Huyên cô làm cái gì thế hả? Có biết đây là công ty không? Cô như vậy là đang tấn công đồng nghiệp sao? Cái phẩm hạnh này mà cũng vào được Giang Thị à?”

Hợp Liên kia được đỡ dậy, liền nhanh chóng phối hợp kẻ tung người hứng với tên họ Trịnh. Cô ta khóc còn thật hơn cả diễn viên điện ảnh luôn chứ chẳng đùa.

“Tổng biên tập, hic… tôi chỉ là muốn cùng cô ấy bàn chuyện công việc. Cô ấy ghét tôi thì có thể nói thẳng, tôi sẽ không làm phiền. Nào ngờ lại quay ra đẩy tôi ngã, còn đổ đầy cà phê lên người tôi. Tổng biên tập, anh phải làm chủ cho tôi!”

Lệ Du Huyên ngớ người. Như này… diễn cũng hay quá đi! Vốn dĩ còn định bảo là xem lại camera sẽ rõ ràng sự việc, thế nhưng nhìn cái thái độ này của ông ta thì cho dù có xem cũng sẽ không có ích gì.

Hợp Liên này ý đồ muốn đuổi cô đã quá rõ ràng, chỉ đáng tiếc cô cũng không phải trái hồng mềm tuỳ ai muốn bóp là có thể bóp nát.

Cô ngước nhìn đồng hồ, đã sắp tám giờ. Thông thường vào lúc tám giờ, Giang Niệm Dương sẽ đi khảo sát một vòng khắp công ty để xem mọi người làm việc thế nào. Hôm nay chắc chắn cũng sẽ không có ngoại lệ. Không thể biết được ngoài cái tên họ Trịnh này còn bao nhiêu kẻ là chỗ chống lưng cho Hợp Liên. Cái chứng cớ này tuyệt đối không thể tuỳ tiện giao ra.

Nếu đã như vậy, chi bằng chờ đợi cấp cao nhất đến giải quyết đi. Hợp Liên có tài giỏi, cũng nhất định không thể quyến rũ được Giang Niệm Dương.

Về vấn đề công tâm này, Lệ Du Huyên rất có lòng tin đối với anh.

Nghe được rất nhiều tiếng bước chân từ xa, Lệ Du Huyên liền nhoẻn miệng cười đắc ý. Cô quay sang, ánh mắt toát lên vẻ khiêu chiến đối với hai người kia.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play