Lục Thành đứng bên cạnh Giang Niệm Dương cũng ngơ ngơ không hiểu. Cậu ta ôm trong tay một đống các văn kiện còn chưa sắp xếp lại, mồm miệng muốn nói mà lại không dám.

“Tiên sinh… anh như vậy là?”

“Tối nay tôi có một buổi tiệc rượu, muốn tìm người đi chắn rượu thay. Lệ Du Huyên lanh lẹ hoạt bát, không tìm cô ta thì tìm ai?"

Giang Niệm Dương vừa nói, trên khoé miệng còn vô thức cong lên. Biểu cảm không những không chán ghét ngược lại còn có vẻ vô cùng thích thú. Lời nói lại trái ngược biểu cảm như vậy, Lục Thành cũng thật không thể hiểu nổi Giang Niệm Dương đang nghĩ gì.

Nhưng nếu anh chỉ muốn tìm một tấm bình phong chắn rượu thay thì tuỳ tiện ai đó cũng được, người muốn khoác tay Giang Niệm Dương ở thành phố này còn ít sao mà phải tốn công chạy đến đây như vậy?

Hơn nửa tiếng đồng hồ trôi qua, một nhân viên đẩy cửa bước ra thông báo đã hoàn tất công việc. Theo sau là Lệ Du Huyên lộng lẫy xinh đẹp trong bộ lễ phục trắng tinh khôi. Chiếc váy thiết kế tỉ mỉ tôn lên nước da trắng hồng, mịn màng. Búi tóc cao càng thêm phần thanh lịch và uyển chuyển. Những kĩ năng trang điểm tốt nhất đều được toàn lực phát huy trên người Lệ Du Huyên khiến cô như nàng công chúa bước ra từ trong truyện cổ tích.

Vẻ đẹp rung động lòng người khiến cho Giang Niệm Dương cũng một khắc thất thần. Anh bước tới chỉnh lại lọn tóc trên vai cô, cử chỉ vô cùng dịu dàng làm cho Lệ Du Huyên ửng đỏ cả mặt.

“Giang tổng, anh rốt cuộc muốn tôi làm gì vậy? Sao còn phải mặc cả lễ phục nữa?”

“Chẳng phải cô bảo tôi nói cô làm gì cô cũng sẽ làm sao? Hôm nay phát huy tốt vai trò lá chắn rượu một chút tôi có thể sẽ xem xét không tính chuyện cũ với cô.”

Lệ Du Huyên đứng hình, đây có còn là con người nữa không? Nào ở đâu lại có chuyện bắt một cô gái đi làm lá chắn rượu cho mình kia chứ? Quá không hợp lý rồi!

Nhưng bây giờ sinh mạng và tài vận nửa đời sau của cô đều nằm trong tay anh rồi, không còn cách nào để phản kháng nữa.

Cuối cùng cô vẫn là cùng anh bước lên xe để đến buổi tiệc. Bước ra khỏi toà soạn với bộ váy lung linh tuyệt đẹp khiến cho mọi người chấm hỏi đầy đầu. Hẳn là sau hôm nay cả toà soạn sẽ đồn ầm lên về mối quan hệ kì lạ của cô và Giang Niệm Dương mất thôi.

Nửa tiếng đồng hồ sau đó, Giang Niệm Dương và cô đã có mặt tại hội trường buổi tiệc rượu. Nơi này là Hội Sở cao cấp nhất thành phố, có thể có mặt ở buổi tiệc này chắc chắn đều là những nhân vật tầm cỡ có máu mặt. Cô khoác lấy tay anh bước vào trong, tuy đã nhìn thấy nhiều hình ảnh về nơi này nhưng khi nhìn tận mắt vẫn không nhịn được phải cảm thán về sự tráng lệ và hào nhoáng.

Sảnh tiệc rượu hội tụ rất nhiều những khuôn mặt của các doanh nhân nắm mạch kinh tế chính của Minh Thành. Nhìn thấy Giang Niệm Dương bước vào, bao nhiêu ánh mắt đều chăm chú ngắm nhìn. Kèm theo đó, bởi vì trước nay anh chưa từng tham dự tiệc rượu với một người con gái nào mà giờ đây lại khoác tay đưa cô vào càng khiến mọi người thêm tò mò.

Vẻ xinh đẹp của Lệ Du Huyên thu hút không ít ánh nhìn của các thế gia công tử. Tất cả bọn họ đều muốn biết cô là ai và mối quan hệ với anh là gì.

Giang Niệm Dương sớm đã chú ý đến những ánh nhìn đang đặt trên người cô, anh lại bất giác khó chịu. Anh kéo lấy eo cô, ôm chặt vào lòng khẽ cúi đầu nói: “Hoàn thành tốt nhiệm vụ, tôi sẽ bỏ qua cho cô. Còn nữa, nhớ kĩ cho tôi, cô tuyệt đối đừng có rời tôi nửa bước.”

Lệ Du Huyên cũng gật đầu lia lịa. Nhiệm vụ cô đương nhiên sẽ hoàn thành tốt, không nói ngoa nhưng một người từng đi tiếp đãi đối tác thay cho Tô Thanh Thanh như cô thì mấy ly rượu này làm sao có thể làm khó được.

Một phút trước Lệ Du Huyên còn tự tin ngất trời, một phút sau liền cảm thấy hối hận rồi. Hơn nửa cái sảnh tiệc đều nhào đến kính rượu Giang Niệm Dương. Trời ơi, thế này thì cái tửu lượng của cô có cao thế nào cũng phải chào thua!

Bây giờ hối hận, rút lui liệu có còn kịp?

Biết Lệ Du Huyên đã thấy hối hận, trong lòng Giang Niệm Dương liền cảm thấy cực kì cực kì vui vẻ. Không để cô phải “chờ” lâu, anh đẩy cô lên trước và niềm nở giới thiệu với mọi người.

“Các vị, hôm nay thân thể của tôi có chút không tốt lắm nên không tiện bồi rượu cùng mọi người. Vậy nên bạn gái của tôi sẽ uống cùng mọi người nhé!"

Lời vừa dứt thì tâm điểm liền chuyển sang người cô rồi! Hết người này lại đến người khác đến mời rượu cô. Lệ Du Huyên là lần đầu tiên uống nhiều rượu như vậy trong một buổi tối.

Rượu vang dễ say, cô lại còn uống nhiều như vậy chẳng mấy chốc đầu óc đã mơ mơ hồ hồ.

Người ta nói con người sau khi uống say thì mới lộ hết bản chất thật, ngày thường điềm đạm bao nhiêu thì uống vào cũng phải tưng bừng hết cả lên.

Lệ Du Huyên một tay ôm bình rượu, một tay cầm ly dõng dạc đứng trên cái bàn cao. Khuôn mặt ủng hồng lên vì rượu càng khiến cô thêm yêu mị. Cô chỉ tay về phía mọi người bên dưới rồi hét lớn: “Uống! Uống đi! Đều uống hết cho tôi, tôi không tin hôm nay tôi không hạ gục được các người!”

Mọi người nhốn nháo nhìn Lệ Du Huyên, hội trường buổi tiệc đều bị cô náo loạn lên. Giang Niệm Dương cũng nhận ra tình hình đã đi quá tầm kiểm soát của mình. Vốn anh chỉ muốn trêu cô một chút, không ngờ Lệ Du Huyên rượu vào lại mất cả khống chế, muốn cản cũng không cản được.

Đưa cô đến đây là trách nhiệm của anh, anh không thể để cô tiếp tục như thế nữa.

Giang Niệm Dương tiến đến kéo lấy tay cô, nghiêm mặt nói: “Lệ Du Huyên, chúng ta về thôi!”

Lệ Du Huyên lúc này men rượu vây lấy, nào có nhận ra được ai là ai. Đột nhiên có kẻ đến phá hoại nhã hứng uống rượu của mình khiến cô tức giận đẩy anh ra một bên. Dùng sức mạnh quá kèm theo cô đang trong trạng thái không tỉnh táo, còn chưa đẩy được anh thì chính bản thân đã chao đảo muốn ngã.

Giang Niệm Dương bất lực ôm cô lên, trước con mắt ngạc nhiên của bao người. Nằm trong vòng tay anh mà cô vẫn còn không chịu yên, cứ liên tục vùng vẫy muốn thoát ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play