Những biến cố cuối cùng cũng khép lại, chỉ còn một chuyện vẫn còn chưa kết thúc. Chính là thân phận của Tiểu Lục a!

Thật ra nửa tháng trước, Tiểu Lục và Tiểu Kiệt đã nhận được kết quả xét nghiệm ADN của bệnh viện. Độ tương đồng về gen chứng thực mối quan hệ anh em của bọn trẻ đạt tới ngưỡng 99,9 phần trăm, cũng tức là hai đứa thật sự là anh em. Nếu nói như vậy, toàn bộ những giả thiết ngày hôm đó của Lệ Du Huyên là hoàn toàn đúng.

Tuy đã có kết quả trong tay, nhưng hai đứa vẫn chưa biết phải nói chuyện này với Giang Niệm Dương thế nào. Thêm cả đoạn thời gian này xảy ra quá nhiều chuyện, hai đứa trẻ cũng không có cơ hội để nói về chuyện này.

Cái chuyện nhận thân này đúng thật là hại não quá đi mất! Lâu như vậy cũng chưa tiến triển được gì. Vốn dĩ hai đứa trẻ là định sau khi tạo cơ hội cho Giang Niệm Dương ở bên Lệ Du Huyên lâu ngày nảy sinh tình cảm rồi sau đó mới đem cái sự thật này nói ra, như vậy cũng dễ chấp nhận hơn.

Chỉ là không ngờ hai người này tiến triển chậm quá đi mất, mãi đến tận bây giờ cũng chưa thấy có chút nào thay đổi. Điểm thay đổi duy nhất có lẽ chính là Lệ Du Huyên không còn giữ khoảng cách giữa ông chủ và nhân viên với anh giống như trước nữa.

Nhưng mà như vậy cũng không có ích lợi gì a! Bởi vì hiện tại bọn họ cùng lắm chỉ dừng ở mức bạn bè, hay là người hợp tác với nhau mà thôi.

Cứ thế này, thật không biết đến bao giờ mới có thể lộ diện thân phận nữa. Tiểu Lục cứ phải lo đông lo tây, nơm nớp đề phòng để che giấu thân phận cũng rất là cực khổ!

Nhưng mà có lẽ là ông trời cũng không phụ lòng người, cái gì âu cũng có thời cơ của riêng nó. Có một buổi tối Giang Niệm Dương sau khi làm việc xong thì về nhà Lệ Du Huyên, bởi anh đã gửi Tiểu Kiệt ở đây dài hạn. Thực ra Giang Niệm Dương cảm thấy căn nhà nhỏ này mặc dù rất nhỏ, chẳng bằng một góc của nhà anh nhưng lại vô cùng ấm áp, thật sự là có cảm giác của một gia đình.

Sớm đã đến đây nhiều, mật khẩu nhà cô anh cũng biết. Hôm nay đến thì cũng đã khuya, Giang Niệm Dương không ấn chuông cửa nữa, không muốn phiền đến cô.

Anh vào trong, nhìn thấy cô làm việc ở phòng khách, mệt mỏi ngủ gục luôn trên bàn. Cũng cuối tháng rồi, công việc ở bộ phận cô chắc là rất nhiều. Lệ Du Huyên này cũng không biết nghỉ ngơi cho đầy đủ vào, anh nói bao nhiêu lần rồi mà cũng cứ như không nghe thấy gì.

Giang Niệm Dương thở dài, tiến đến bên cạnh nhẹ nhàng bế cô vào phòng, còn cẩn thận đắp chăn cho. Lệ Du Huyên mệt đến mức anh bế cả đoạn như thế mà cũng không tỉnh dậy.

Giang Niệm Dương nhìn cái dáng ngủ của cô, không khỏi cười một cái.

“Cái dáng ngủ này của cô, đúng là ma chê quỷ hờn.”

Sau khi bế cô vào giường, anh quay trở lại phòng khách muốn giúp cô thu dọn một chút đồ đạc. Nhìn thấy máy tính còn đang mở mới định lại tắt hộ cô. Điều làm anh bất ngờ chính là hình nền máy tính của cô. Lệ Du Huyên để ảnh nền máy tính là hình chụp chung cùng với một cậu bé, mà đứa bé này lại có khuôn mặt y hệt Tiểu Kiệt.

Giang Niệm Dương có chút bất ngờ, cô và thằng bé mới biết nhau có mấy tháng đâu, mà nhìn hình nền này thì có vẻ ảnh chụp đã lâu rồi. Vậy thì đứa trẻ này tại sao lại giống Tiểu Kiệt như vậy?

Trong một khắc đó anh thật sự có chút mơ hồ. Giang Niệm Dương nhìn kĩ đứa trẻ này, hình như đôi mắt không giống Tiểu Kiệt, ngược lại giống với Lệ Du Huyên. Đôi mắt này, hình như rất quen!

Là của Tiểu Lục!

Giang Niệm Dương bất ngờ nhận ra nhưng lại mơ mơ hồ hồ không dám tin. Nếu đây là Tiểu Lục thì hình như lại hợp lý hơn về thời gian chụp ảnh rồi. Nhưng mà vì sao thằng bé lại giống Tiểu Kiệt đến vậy. Trên đời làm gì có chuyện trùng hợp đến thế đâu?

Hai đứa rõ ràng không hề có quan hệ máu mủ, không thể nào lại giống nhau y đúc vậy được.

Giang Niệm Dương cố gắng tìm lý do để hợp lý chuyện này, nhưng càng tìm lại càng cảm thấy không hợp lý.

Nên chỉ có một lý do giải thích được cho chuyện này. Lệ Du Huyên, là cô gái năm đó.

Nếu thật là vậy, thì cũng rõ ràng vì sao Tiểu Lục luôn đeo khẩu trang trước mặt anh.

Giang Niệm Dương mở điện thoại, quay số gọi cho Lục Thành.

“Lục Thành, cậu tra giúp tôi một chút chuyện của bảy năm về trước.”

Lục Thành đang ngủ cũng bị anh làm cho tỉnh ngủ luôn, bật dậy.

“Giang tổng, anh làm sao thế? Không phải trước giờ đều không muốn nói đến chuyện đó sao?”

Giang Niệm Dương nhíu mày: “Tôi bảo cậu tìm thì cậu tìm đi, nói nhiều thế làm gì? Tôi thuê cậu để cậu ngủ chắc?”

Nói xong còn chưa kịp để Lục Thành đáp lại tiếng nào thì đã ngắt máy luôn. Giang Niệm Dương bây giờ, thật sự đã bị một bí mật lớn này làm cho kinh hồn bạt vía.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play