Cảnh Vũ Thần bước qua, ôm chầm lấy vợ từ phía sau.
"Ông xã!" Cô mỉm cười vòng tay lên cái ôm của anh.
"Bảo bối của anh mệt chưa?"
Cô lắc đầu. "Không mệt. À, quên nữa, anh có thấy tiểu Nhã ở đâu không? Cô ấy bảo đi vệ sinh sao lâu quá."
"Vệ sinh?" Cảnh Vũ Thần nắm lấy tay cô chỉ về phía đối diện ở đằng xa.
"..." Hạ Kiều Tâm đứng hình khi thấy Gray và cô ấy đang hôn nhau.
Hoá ra người bạn trai mà cô ấy bảo mới quen là Gray.
Anh xoay người cô lại. "Em thấy chưa, trai gái người ta quen nhau là như vậy đó. Trên đời này chỉ có một mình con thỏ nhà em mới lạ lùng vậy thôi, đã lãnh chứng rồi mà vẫn suy nghĩ lung tung, trong đầu lúc nào cũng muốn trốn chạy anh. Khiến anh suốt ngày phải lạc mềm buộc chặt với em đến sắp biến thành tên ngốc."
Cô phòng má xấu hổ cọ cọ vào người anh.
Chu Hiểu Như nhìn họ ngọt ngào như vậy mà thật sự phải ganh tị. Có được một người đàn ông yêu thương mình như vậy thì còn gì bằng.
Phan Thành nhìn họ cười cười xấu hổ. "Hôm đó thật sự xin lỗi anh nha! Tôi say quá nên có hơi manh động."
Cảnh Vũ Thần gật đầu tỏ ra rộng lượng. "Không có gì. Tôi biết con thỏ ngốc nhà mình rất có sức hút. Nếu không phải vì tôi đánh tiếng từ trước không biết có bao nhiêu khách vãng lai như đàn anh tìm đến, nên cũng không trách anh được."
"..." Phan Thành đen mặt. Cái tên này có cần phải nói trắng ra như vậy không, rõ là muốn đốt nhà người khác. Anh ta nhìn lại cô gái bên cạnh mình.
Chu Hiểu Như liền liếc xéo anh ta.
"..." Hạ Kiều Tâm bức xúc. Thảo nào mấy bạn nam sinh trong trường sau mấy ngày bắt chuyện làm quen vốn dĩ đang rất tốt, không hiểu sao lại tránh né cô hết, gặp cô cứ như gặp quỷ. Thì ra là do tên mặt lạnh này.
"Cảnh Vũ Thần! Anh đúng là tên xấu xa mà." Cô bĩu môi.
"Không xấu, sao em chịu ngoan ngoãn nghe lời."
Cô mím môi niết tay lên chiếc mũi cao vút của anh, vậy mà cô lại thích. Cảnh Vũ Thần liền nhân cơ hội quyến luyến bờ môi xinh đẹp. Cô cũng vòng tay ôm lấy anh. Trong mắt cả hai dường như không còn ai tồn tại.
Các nhân viên đồng nghiệp trong công ty, ai nhìn họ cũng là ngưỡng mộ, không ngờ boss mặt lạnh của mình lại còn có mặt dịu dàng yêu thương vợ như vậy.
..
Sau ngày hôn lễ của Cảnh Vũ Thần và Hạ Kiều Tâm không lâu, thì Phan Thành cũng sang nước ngoài tu nghiệp cùng vợ sắp cưới.
Hạ Chí Lân cũng đã đón bà nội Từ Mỹ Dung trở về Hạ gia chăm sóc.
Còn về phần mẹ con Hạ tiểu Ngọc chỉ vì bản tính ganh đua, mà đã phải nhận bản án thích hợp từ phía pháp luật vì tội cố ý giết người, cũng xem như đã nhận được một bài học.
Trần Mẫn và Cảnh Dịu muốn cả hai chuyển về biệt thự sống cùng họ nhưng Cảnh Vũ Thần vẫn muốn tự mình chăm sóc cho vợ. Nên họ cũng không ép. Dù công việc bộn bề nhưng anh không hề bỏ bê cô, trừ những việc quan trọng ra anh đều mang hết về nhà để làm.
Hạ Kiều Tâm xoa chiếc bụng nhô lên tròn trĩnh, tựa người vào thành cửa nhìn anh bận bịu trong gian bếp mà cô thật sự rất hạnh phúc. Từ ngày ký kết hợp đồng hôn nhân tính đến nay cũng đã một năm rồi, thời gian thật sự trôi qua rất nhanh. Có lẽ cái ngày cô ngã nhào lên người anh và cướp mất nụ hôn đầu thì với cả hai đã trở thành định mệnh.
Cô bước qua ôm chặt lấy anh từ phía sau. "Ông xã!"
"Hửm?"
"Em yêu anh!"
Anh mỉm cười quay lại ôm chặt lấy cô, vuốt ve gương mặt cưng chiều. "Anh cũng yêu em!"
Hạ Kiều Tâm ghì anh xuống, khoá chặt đôi môi, anh cũng thuận nước đẩy thuyền, cúi người xuống chống tay lên bàn bếp đáp trả nụ hôn cho đến khi cô không thở nổi anh muốn buông tha.
"Đói chưa?"
Cô mím môi gật đầu.
Từ Mỹ Dung và Trần Mẫn cùng nhau bước vào thấy Cảnh Vũ Thần đang đút cho vợ ăn, họ nhìn lại hai chiếc bình giữ nhiệt trên tay mà không nhịn được cười.
"Xem ra chúng ta dư thừa rồi."
Thời gian thấm thoát trôi qua, cái ngày đón chào thành viên cũng đã đến.
Trước cửa phòng sanh.
Nhận được cuộc gọi, Hạ Chí Lân và Từ Mỹ Dung liền vội vã đến bệnh viện.
Lúc này Trần Mẫn và Cảnh Dịu cũng vừa tới.
Ai cũng nhìn quanh khi không thấy Cảnh Vũ Thần đâu, chỉ có Gray và Lâm tiểu Nhã. Cách đó vài tháng thì hai người này cũng đã kết hôn.
"Vũ Thần đâu sao chỉ có hai người?"
Gray cười bất lực. "Boss vào trong với phu nhân rồi ạ."
"..."
"..."
"..."
Bốn người một vẻ, người ta sinh con mà cũng theo vào.
"Cái thằng nhóc xấu tính đó trở nên bám người như vậy từ bao giờ thế?" Cảnh Dịu nhìn vợ cười cười.
"Tui sinh ra thôi, chứ sao tui biết." Trần Mẫn nhún vai khiến ai cũng phải bật cười đánh tan bầu không khí căng thẳng đi đôi chút.
Bên trong phòng sinh, Cảnh Vũ Thần khoác trên người bộ đồ bảo hộ túc trực bên cạnh cô, vì Hạ Kiều Tâm rất sợ nên luôn nắm chặt tay anh không buông. Đây cũng là lý do vì sao anh có mặt ở đây. Nhìn vợ đau đớn như vậy anh đau lòng muốn chết. Cho đến khi vượt cạn thành công, một bé trai kháu khỉnh ra đời anh mới được thở phào nhẹ nhõm, bên ngoài nhận được tin ai cũng nhốn nháo vui mừng.
"Ông, xã.."
"Anh đây."
"Em muốn nhìn mặt con của chúng ta."
"Được. Nhưng phải ra ngoài đã, con được ông bà bế ra trước rồi." Anh vuốt ve gương mặt nhợt nhạt của vợ mà anh tự nhủ với lòng sẽ không có lần sau. Chỉ một đứa thôi là quá đủ.
Phòng hồi sức..
Sợ phiền vợ nghỉ ngơi, sau khi thăm hỏi nhìn mặt cháu xong, anh đã đuổi họ ra ngoài hết..
Hạ Kiều Tâm nhìn anh mà không nhịn được cười.
Anh bế con trai qua đặt trên người vợ.
Anh cúi xuống ôm cô và con. "Vất vả cho em rồi."
Cô mỉm cười hạnh phúc. "Có anh và tiểu Hiên bên cạnh, em không vất vả một chút nào."
Cũng không có gì lạ khi cô gọi tên con, vì trước đó vài tháng anh đã đặt tên cho con là Cảnh Vũ Hiên.
Cả hai cọ trán vào nhau, tất cả là hạnh phúc, khi bên họ lúc này đó là kết tinh của tình yêu.
"Cám ơn em, bà xã!"
"Em mới phải cám ơn cuộc đời này, vì đã mang anh đến bên em." Lời cô giữ trong lòng không nói ra.
Nhìn gia đình nhỏ ba người bên nhau qua ô kính nhỏ mà trong mắt ai cũng là hạnh phúc viên mãn.
(End)
(Lời tác giả: Truyện của mình đến đây là kết thúc. Nếu các bạn độc giả yêu thích mình thì hãy ấn theo dõi và tiếp tục ủng hộ những bộ truyện sau của mình nha mọi người.)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT