Buổi tối về đến nhà đã hơn chín giờ, người trong nhà còn chưa ngủ, trong phòng khách mở đèn rất sáng.
Chân Tô Hồi Ý bị trầy da, lúc đi cạ cạ thấy đau, cậu túm chặt vạt áo sau của Tô Trì nhích từng bước từng bước một vào trong phòng như con gà con khuyết tật.
Đúng lúc bắt gặp Tô Kỷ Đông đang xem TV trong phòng khách, quay đầu lại nhìn thấy hai người dắt díu như đoàn tàu hỏa lén lén lút lút đi vào từ ngoài phòng khách, tầm mắt chợt đứng hình ——
“Hai đứa làm trò gì thế, diều hâu bắt gà con à?”
Tô Trì dừng lại, “Cha…”
Tô Hồi Ý bất ngờ siết vạt áo hắn càng chặt hơn nữa! Kéo ra thành một cái lỗ hình chữ V, không khí ùa vào sau lưng Tô Trì.
Tô Trì quay đầu lại: “…”
Trong lúc cả hai đang lằng nhà lằng nhằng, Tô Kỷ Đông đã đi nhanh tới, ánh mắt săm soi đảo qua đảo lại hai người: “Biết sắp phải chia xa, nên diễn cảnh vương vấn vấn vương cho cha xem?”
Lúc này không có mặt Vu Hâm Nghiên và hai thằng con trai còn lại, nên ông nói không kiêng kỵ gì cả. Hai đứa này giở trò thì việc gì người cha già như ông phải thậm thò thậm thụt chứ!
Tô Hồi Ý vội vàng buông tay ra, vạt áo loạt xoạt rớt xuống, cậu co rụt người giải thích: “Quay về tuổi thơ…”
Bây giờ thì Tô Kỷ Đông đã càng lúc càng nhập vai “bà mẹ chồng độc ác” một cách thuận buồm xuôi gió, ông bật cười ha ha một tiếng, “Thế hai đứa không phải là đang hẹn hò, mà là hai đứa trẻ vô tư thôi đúng không?”
Tô Trì, Tô Hồi Ý, “…”
Dừng hai giây, Tô Trì mặt không thay đổi, “Yêu sớm…”
Tô Kỷ Đông tức thì nghẹn họng.
Tô Hồi Ý kẹt giữa hai người không dám lên tiếng: Xem ra chỉ có tánh kỳ mới có thể đánh bại được tánh kỳ mà thôi (1), cậu vẫn còn nhạt nhẽo chán.
Qua mấy ván battle, Tô Kỷ Đông sóng trước tánh kỳ bị sóng sau tánh kỳ xô vào quyết định di dời chiến tuyến.
Ông bỏ lại thằng con trai cả trò giỏi hơn thầy nhà mình, nhắm ngay vào Tô Hồi Ý ngoan ngoãn hiền lành, “Tiểu Ý, con đi theo cha một lúc.”
Vạt áo lập tức bị kéo ra thành lỗ hình chữ V!
Tô Hồi Ý căng thẳng, “Cha, có chuyện gì không ạ?”
Bồ câu bự đúng lúc dang rộng đôi cánh ra che chở cho chú bồ câu bé đang run lập cập, “Không thì nói luôn ở đây đi ạ.”
Tô Kỷ Đông thấy thằng con cả như vậy thì nổi cáu lên, “Cha nói chuyện công ty với Tiểu Ý, con nghe cái gì, tính đi làm trợ lý thật à?”
Tô Trì, “…”
Sức chiến đấu của cha hắn hình như đã khôi phục lại trình độ trước kia.
Tô Hồi Ý đi theo Tô Kỷ Đông lên lầu ba, lúc chia tay với Tô Trì ở đầu cầu thang lầu hai thì còn liếc mắt đưa tình với người nào đó thêm mấy giây, nhưng cậu lập tức cảm nhận được một ánh nhìn đầy uy hiếp vừa đáp xuống cọng tóc ngố của mình.
Tô Kỷ Đông, “Có cần cha sửa cầu thang trong nhà thành thang cuốn tự động không, để hai đứa đưa mắt nhìn nhau cho dễ?”
Hai người, “…”
Tô Hồi Ý tự biết đuối lý đội cọng tóc ngố đi theo sau.
Phòng làm việc của nhà họ Tô đối diện với phòng ngủ chính, các khu vực chung trong nhà họ Tô đều được trang trí theo lối ấm áp, chỉ có phòng làm việc là nơi nghiêm túc, trang trọng nhất.
Khả năng cách âm của cửa rất tốt, cửa vừa đóng lại, lập tức mọi âm thanh đến từ bên ngoài đều bị ngăn cách.
“Ngồi xuống nói chuyện nào, Tiểu Ý.” Tô Kỷ Đông đầu tiên là ngồi xuống ghế salon.
Tô Hồi Ý rụt rè nhưng không mất lễ ngồi bên cạnh ông, bàn tay bé nhỏ đặt trên đùi, một chỉ ngấp nghé một phần mép ghế.
“Dạ, papa.”
Tô Kỷ Đông liếc mắt nhìn, “…” Tự nhiên ông cảm thấy mình đắp nặn hình tượng bà mẹ chồng độc ác hết sức là thành công.
“Con căng thẳng gì chứ, cha đã nói là nói chuyện công ty với con thôi mà.” Tô Kỷ Đông xách cậu ngồi cho đầy ghế salon, nhìn thấy Tô Hồi Ý bắt đầu trở lại trạng thái thạch dẻo như bình thường mới thấy hài lòng, “Anh hai đã nói với con rồi đúng không, chuyện hộ khẩu ấy.”
Tô Hồi Ý gật đầu, “Nói rồi ạ.”
“Con có cho rằng papa độc đoán không.”
“Dạ không, cha mẹ lúc nào cũng suy nghĩ vì con mà.”
“Con hiểu được là tốt rồi, con là con trai, cha vẫn cảm thấy con nên có sự nghiệp của riêng mình. Trước đây cha chỉ đến chuyện thành gia lập nghiệp của con, giờ thì… hừm, giờ không lo chuyện thành gia nữa, nhưng lập nghiệp thì vẫn phải lập.”
Tô Hồi Ý gật đầu như gà con mổ thóc, “Dạ dạ dạ!”
Cậu gật xong rồi mới hồi tưởng lại… không lo chuyện thành gia?
Tô Hồi Ý len lén liếc mắt nhìn Tô Kỷ Đông: Hình như cha mình chín tới rồi mà không hay?
Tô Kỷ Đông hoàn toàn không ý thức được ý trên mặt chữ mà mình vừa nói, ông tiếp tục liến thoắng, “Sau này cái công ty con đó sẽ đứng tên con, mấy ngày nữa nhà mình sẽ công bố chuyện con tự lập ra ngoài, rồi tổ chức cái tiệc, quy trình nên đi thì vẫn phải đi.”
Tô Hồi Ý ôm ngực mang lòng cảm ơn, “Cảm ơn papa.”
“Ừm, muốn cảm ơn thì phải lo ngó trước ngó sau, bớt chọc tức cha lại.”
“Sau này bọn con nhất định sẽ cẩn thận, không để cha nhìn thấy.”
Chủ đề không hề có giá trị tìm tòi nghiên cứu cứ như vậy bị bỏ qua.
Tô Kỷ Đông lại nói thêm mấy câu về chuyện công ty, thấy thời gian không còn sớm bèn cho Tô Hồi Ý về nghỉ ngơi.
Lúc đi xuống đầu cầu thang, Tô Hồi Ý vừa bước một chân ra, thì sau lưng vang lên hai tiếng “khụ khụ”, cậu quay đầu, đối diện với ánh mắt ẩn chứa hàm ý của Tô Kỷ Đông.
Im lặng mấy giây, bỗng nhiên Tô Hồi Ý như được mặt trời chân lý chói qua tim —— cậu quay đầu ba bước đi xuống lầu, ánh mắt lưu luyến không kém gì trong cảnh từ giã với anh hai mình vài phút trước.
Tô Kỷ Đông hài lòng trở về phòng ngủ: Tuy rằng con trai gạt con trai, nhưng địa vị của người cha già này cũng không thể lay động!
Xuống lầu hai, lúc Tô Hồi Ý vừa đi lướt ngang qua cửa phòng ngủ của Tô Trì, thì cửa phòng chợt “lạch cạch” một tiếng đẩy ra, cứ như mang theo cảm ứng tóc ngố tự động vậy.
Tô Trì đứng ngay cửa ra vào, vươn tay ra xách ai kia vào rồi đóng cửa lại.
“Cha đã nói gì với em?”
“Nói chuyện công bố em sẽ tự lập với bên ngoài, còn chuyện của công ty con nữa.” Tô Hồi Ý ngẩng đầu lên, “Anh hai, em cảm thấy cha đã chín rồi.”
Tô Trì hài lòng với cách tìm từ thích hợp của cậu, “Đó là nhờ bản tính của cha quyết định.”
“Bản tính lương thiện?”
“Bản tính gầy dựng sự nghiệp gia đình.” Tô Trì giải thích, “Khả năng thích ứng mạnh, tính dẫn nhiệt tốt, vậy mới chín nhanh.”
“…” Đây là lần đầu tiên cậu được nghe kiểu lý luận thế này luôn đó.
Vấn đề liên quan đến tính chất gầy dựng sự nghiệp gia đình dẫn nhiệt rất nhanh đã bị bỏ qua, Tô Trì kéo cậu qua mép giường ngồi xuống, quay người cầm thuốc mang đến, “Bôi thuốc nào.”
Tô Hồi Ý không ngờ rằng Tô Trì thật sự định bôi thuốc cho mình.
Trước đây mặt cậu dày, để chân trần nhờ Tô Trì bôi thuốc, Tô Trì còn dạy cho cậu một trận;
Bây giờ vai vế của hai người như vừa hoán đổi, người có dây thần kinh xấu hổ biến thành cậu, người mặt dày biến thành Tô Trì.
Cậu hơi rụt người về trung tâm giường, “Không cần đâu anh hai.”
Nước thuốc đọng bông gòn, “Cơ địa em thế nào em không biết à?”
Da giòn vô địch thế giới. Tô Hồi Ý cúi đầu yên lặng c0i quần ra.
Trong phòng ngủ mở đèn sáng choang, khiến cho làn da trắng như men sứ lóa chói cả mắt, vết thương nằm ở mặt trong, Tô Hồi Ý chống tay xuống giường hơi banh ra.
Ngón tay Tô Trì run rẩy một cách khó nhận ra, hơi thở của hắn chậm lại, ngồi xổm xuống đỡ đùi cậu nhấc lên, bông gòn lành lạnh chạm vào vết thương.
“Shh…” Tô Hồi Ý hít một hơi, chân vừa mới run lên chút thôi đã bị giữa chắc, “Anh hai, anh nhẹ chút đi.”
“Muốn nhẹ thế nào nữa,” Hơi thở của Tô Trì rất nóng, ùa ra dịu đi một ít cảm giác lạnh, “Anh đã như là chùi rửa văn vật rồi.”
Tô Hồi Ý, “…”
Quá trình bôi thuốc như hành hạ cả đôi bên kết thúc, giờ cũng gần tới thời gian ngủ rồi. Bên ngoài hành lang yên tĩnh, lúc này Tô Hồi Ý mới sực nhớ đúng ra lúc này trên lầu vẫn còn người, “Anh ba đâu rồi ạ, về mà không thấy ảnh đâu.”
“Xế chiều đi công tác rồi, ngày kia mới về.”
“Sau này em quản l1y công ty, có thường xuyên phải đi công tác như anh ba không?”
“Không biết…” Tô Trì xách cậu trả về phòng, “Anh sẽ không cho em tách khỏi anh quá lâu đâu.”
Mấy ngày sau cả nhà họ Tô cùng trở nên bận rộn.
Đối phương ra tay rất nhanh, sản nghiệp dưới tên Tô gia trong vòng hai ba ngày liên tục gặp phải đả kích, nội bộ ngoại bộ xuất hiện dao động nhẹ, Tô Trì phải tăng ca cả ngày để xử lý vấn đề của công ty.
Tô Hồi Ý cũng ở lại không đi, toàn bộ công việc của Tiểu Tần đã được chuyển giao hết vào tay cậu, cậu loay hoay đến nỗi không kịp để ý để trả lời những lời thăm hỏi gửi đến từ khắp nơi.
Thế là tập thể bạn tốt chốn hào môn nhận ra: Con cá khô nhất nhà họ Tô mai danh ẩn tích.
—— có vấn đề, chắc chắn có vấn đề! Chẳng lẽ là Tô gia nhận lấy trọng thương tự lo không xong?
Đang lúc khắp nơi suy đoán xôn xao, cuối cùng thì Tô gia cũng có động tĩnh.
Mọi người ló đầu ngó thử, chỉ thấy vợ chồng Tô Kỷ Đông phát thiệp mời:
[Mọi người ơi, tuần sau đến nhà tụi tui mở party!]
Giới thượng lưu: “Hả??”
Hành động của nhà họ Tô quá khó đoán, đến ngay cả Lưu Khâm Lăng ở Điền Nam cũng nghe thấy.
Cô còn cố tình gọi điện đến, “A lô, em trai Hồi Ý, tình hình nhà em thế nào rồi? Chị nghe nói gần đây nhà em bị liên thủ chèn ép sắp sụp đến nơi rồi, vậy mà hình như nhà em còn rộn rộn ràng ràng chuẩn bị mở tiệc nữa.”
Lưu Khâm Lăng ỷ vào quan hệ tốt, to gan nói ra suy đoán, “Buổi cuồng hoang cuối cùng?”
Tô Hồi Ý, “…”
Cậu không biết giải thích thế nào, cũng không thể nói: Ờm, em với anh hai em hẹn hò rồi, nên có một đám người xấu tính tranh thủ vườn không nhà trống đến xẻ bánh.
Nhà em mở tiệc là để công bố chuyện em chuyển hộ khẩu, tình cờ hai chuyện đụng nhau, không phải để ăn mừng gia đình lùi bước khỏi thương trường.
Lưu Khâm Lăng sợ hãi trước khoảng lặng ngắn ngủi đó, “Chị nói trúng thật à?”
Tô Hồi Ý cách ống nghe lắc lắc đầu, sửa lại cách dùng từ của cô, “Là buổi cuồng hoang trước bình minh.”
Lưu Khâm Lăng, “…”
Trấn an được Lưu Khâm Lăng xong, cậu quay đầu lại vùi đầu cuộc đấu tranh với các thế lực tà ác.
Cổ phiếu của tập đoàn Tô thị mấy ngày nay liên tục đi xuống.
Động tĩnh quá lớn, cuối cùng cũng thành công thu hút được sự chú ý của Tô Kỷ Đông.
Nhưng không biết Tô Trì nói với Tô Kỷ Đông như thế nào, sau khi ông biết được thì hoàn toàn không lo.
So với công ty, thì hình nhìn ông càng quan tâm chuyện tiến triển thực tế của hai đứa con trai nhà mình và bà xã của mình đã chìn hay chưa hơn.
Doanh nghiệp xuất hiện biến đổi lớn, chủ tịch hiện thời chưa có thành tựu, cựu chủ tịch thì một lòng tập trung vào chuyện mở party, vẫn không xuống núi.
—— từ bên ngoài nhìn vào, Tô thị đã theo hướng suy yếu.
Tin tức Tô thị sắp sụp đổ không qua mấy ngày đã truyền khắp cả vòng tròn thượng lưu.
Buổi trưa Tô Hồi Ý no cơm rồi quay về ngồi phịch trên ghế sofa, đọc lời đồn bay khắp trời mà các anh em bạn bè thân thiết sưu tầm được cho Tô Trì một cách diễn cảm.
“Anh hai, có người nói hôm qua anh gặp chủ tịch Lệ của tập đoàn Tín Duệ, là để chuẩn bị bán nhà lấy tiền.”
Tô Trì thong thả lật báo cáo hợp tác quy hoạch thành phố.
“Còn có người nói Tô gia sắp phá sản, đang xé chẵn ra lẻ bỏ trốn ra nước ngoài —— ”
Động tác lướt điện thoại của Tô Hồi Ý hơi dừng một chút, “Ý nói anh tư đang đi với anh ba đang đi công tác á hả?”
“Ừm…”
“À còn cái này nữa, hội đồng quản trị trong công ty đã bắt đầu thu dọn chăn mền bỏ chạy, thư ký chủ tịch liên tục năm ngày không tới công ty đi làm nghi vấn đã đổi nghề.”
Tô Trì ngước mắt nhìn sang.
Tô Hồi Ý như ông cụ trên tàu điện xem điện thoại, “Không phải đang nói thư ký Tần đó chứ?”
“Không thì anh còn thư ký nào nữa?”
Tô Hồi Ý thoáng chốc cảm phục trước lời đồn, “Tiếng đồn dữ như cọp.”
Cậu bỏ điện thoại xuống chuyển chủ đề, “Đúng rồi anh hai, cũng lâu rồi em không thấy thư ký Tần, anh cho anh ấy đi lưu vong đâu rồi, không bằng nhường lại cho em đi.”
Ánh mắt Tô Trì rét lạnh căm căm, “Cho em làm gì, cậu ta không cần rèn luyện nữa.”
Tô Hồi Ý bất thình lình bị nội hàm, “…”
Cốc cốc, hai tiếng gõ cửa phá vỡ bầu không khí lần nữa rơi vào căng thẳng.
Hai người tạm thời ngưng đấu mắt, Tô Trì mở miệng, “Vào đi…”
Người đẩy cửa đi vào chính là Tiểu Tần biến mất đã lâu, “Chủ tịch Tô, trợ lý Tô.”
Cọng tóc ngố của Tô Hồi Ý vểnh lên, “Thư ký Tần!” .
Truyện Hệ ThốngTiểu Tần gật đầu chào với cậu, sau đó đặt tài liệu lên bàn Tô Trì, “Chủ tịch Tô, tôi đến báo cáo công việc mấy ngày nay.”
Bây giờ đang là giờ nghỉ trưa, thường sẽ không để báo cáo công việc, chỉ trừ trường hợp đặc biệt.
Tô Hồi Ý chờ một bên không quấy rầy, Tiểu Tần báo cáo liên tục đến hơn bốn mươi phút mới xong.
“Tôi biết rồi, thời gian này vất vả cho cậu.” Tô Trì cất kỹ tài liệu, nói với Tiểu Tần, “Tháng này tiền lương gấp đôi.”
“Chủ tịch Tô không cần khách sáo, đây là bổn phận của tôi, về tình về lý thì tôi đều nên hoàn thành những công việc này.”
Tiểu Tần nhất mực cung kính, “Tiền lương gấp đôi cuối tháng kết toán đúng hạn thôi là được rồi.”
Tô Hồi Ý dự thính, “…”
Tô Trì tập mãi thành quen, “Cậu yên tâm.”
Sau khi chờ cho tiểu Tần rời đi, trong phòng làm việc lại chỉ còn hai người bọn họ. Tô Hồi Ý thu hồi ánh mắt mong ngóng không thôi của mình… cậu thật sự rất muốn đào Tiểu Tần đi.
Nhưng bây giờ không phải là thời cơ tốt lắm, bởi vì có chuyện còn quan trọng hơn.
“Anh hai, sao vừa nãy em nghe nói ba ngày sau đối thủ tính chơi một trận lớn?”
Tô Trì vẫn không ngẩng đầu lên, “Đối phương cũng có chuyên viên phân tích, căn cứ vào biểu đồ thị trường chứng khoán và quy luật thương mại, thì vẫn ba ngày sau là thời cơ tốt nhất để nhấn đòn bẩy.”
Tô Hồi Ý lấy điện thoại ra lật ghi chú, “Nhưng mà ba ngày sau không phải là lúc nhà mình mở tiệc sao?”
Tô Trì nói lời khẳng định, “Đúng là cùng một ngày.”
Tô Hồi Ý thán phục, “Vậy mà trùng hợp như thế…”
Phịch, đóng tệp tài liệu lại. Tô Trì đứng dậy đi trước mặt cậu, bóng dáng kiên cường quay lưng lại với ánh sáng, mờ mờ ảo ảo.
Tô Hồi Ý ngồi trên ghế salon ngẩng đầu lên, “Anh hai?”
Tô Trì hơi khom lưng nắm lấy tay cậu, mười ngón tay đan vào nhau, mỗi một đốt ngón tay đều dán sát vào nhau, “Tô Hồi Ý, em phải nhớ rằng trên đời này không có nhiều chuyện trùng hợp như vậy.”
Tô Hồi Ý cẩn thận đánh giá hai giây, lập tức tỉnh táo lại. Ngón tay cậu kích động kẹp một cái, “Anh cố tình?”
“…” Tô Trì bị cậu kẹp co ngón tay lại, “Ừm…”
Tô Hồi Ý tức khắc cảm thấy anh hai mình đỉnh chết đi được, “Có phải anh có thâm ý gì không muốn cho người ta biết không!”
Cậu đoán, “Anh tính dụ hổ rời rừng, mượn bữa tiệc phân tán sự chú ý của bọn họ? Hay là tính bày tiệc Hồng Môn (2), đóng cửa đánh chó?”
Tô Trì, “Vẫn không phải.”
Tô Hồi Ý ló đầu, “Vậy là?”
Tô Trì nhàn nhạt, “Tiện thể quan sát biểu cảm của bọn họ tại chỗ, thú vị.”
Tô Hồi Ý, “…”