Trong hoàn cảnh tối tăm, Tô Hồi Ý được Tô Trì ôm vào lòng, thậm chí cậu còn không biết những người ở bên ngoài có nhìn thấy cảnh Tô Trì ôm mình hay không nữa.

Lúc này Tô Trì vẫn chưa buông cậu ra, giữ nguyên tư thế ôm đó thấp giọng hỏi, “Em là tuyển thủ hạt giống ở đâu cử đến vậy, chuyện nào cũng là người đầu tiên đạp mìn?”

“…” Tô Hồi Ý chuyển dịch định luật bảo toàn của mình ra, “Có lẽ là do bảo toàn may mắn.”

Gặp được người nhà họ Tô, gặp được Tô Trì, chắc là điều may mắn nhất của cậu, nên những mặt khác để cậu phải chịu khổ hơn một chút.

Tô Trì bình tĩnh nói, “Không có cách giải thích đó.”

Không biết có phải đọc được suy nghĩ của cậu hay không, mà bàn tay Tô Trì đang đặt sau eo cậu khẽ vu0t ve mấy lần, không mang bất cứ cảm xúc ẩn ý hàm xúc nào, hơn cả là yêu thương dỗ dành.

Cách một bức tường, ở ngoài vọng vào tiếng gõ “đùng đùng”.

“Anh hai, hai người không sao chứ?”

“Tình hình bên trong thế nào rồi?”

Tô Hồi Ý nhanh chóng chống tay lên ngực hắn, “Được rồi, anh hai.”

Tô Trì lại kéo cậu vào lại, hướng sang bên ngoài, giọng nói trầm ổn không nghe được một chút sơ sót nào, “Không có chuyện gì.” Tay lại không nhẹ không nặng véo cậu hắn một cái.

Tô Hồi Ý bị véo run bắn lên, suýt chút nữa kêu thành tiếng.

Đệt mợ! Anh hai mình không phải người!

Tô Trì trả lời những người ở ngoài xong, cúi đầu nhẹ giọng hỏi cậu, “Còn giả đò nữa không?”

Tô Hồi Ý, “…”

Tô Trì, “Tưởng mình vô tư rồi phải không?”

Tô Hồi Ý, “…” Hu hu.

Bàn tay ôm bên hông cậu không tiếp tục làm gì nữa, nhưng vẫn không dời, tiếng nói chuyện của nhóm Tô Giản Thần xuyên qua vách tường mơ hồ vọng vào trong.

Trong một khoảng tối tăm, Tô Hồi Ý cảm giác có hơi thở phả vào đỉnh đầu của mình, nhẹ nhàng mà thăm thẳm. Tô Trì hỏi, “Có phải em còn nợ anh một lời xin lỗi không?

Bây giờ là thời điểm để thảo luận chuyện xin lỗi hả? Tô Hồi Ý cựa quậy trong lòng hắn, “Chờ chúng ta ra ngoài đi đã, rồi em mời anh đi ăn?”

“Anh thèm một bữa ăn của em à?”

“Vậy anh hai muốn gì?”

Tô Trì gác trán mình kề lên trán cậu, có hàm ý riêng, “Tô Hồi Ý, môi anh khô.”

Đậu má, đúng là một yêu cầu không biết xấu hổ! Mặt Tô Hồi Ý phút chốc tỏa nhiệt, cậu cảm thấy vui vì lúc này đang tối đen như mực, Tô Trì không nhìn thấy được, “Bây giờ không được đâu, lỡ có ai coi camera…”

“Chỉ hôn một cái thôi mà, có ai chưa từng thấy người khác hôn đâu.” Tô Trì kiên nhẫn khuyên nhủ cậu, “Đến phim truyền hình còn quay chiếu nữa là.”

Tô Hồi Ý đi theo logic của hắn, “Ý của anh là có thể xem như nụ hôn đầu tiên trên màn ảnh hả?”

Tô Trì, “…”

Tô Trì, “Cũng có thể nghĩ như vậy.”

Ha ha, anh hai mình vì chụt chụt quả nhiên là phá bỏ cả ranh giới cuối cùng, không còn nguyên tắc! Ngay cả cái cớ vụng về như vậy cũng chịu cho được.

Đùng đùng, tiếng gõ vào tường lại vang lên, Tô Giản Thần cách bức tường gọi cả hai, “Anh hai, hai người tìm ra cơ quan hay là manh mối gì chưa?”

Tô Trì không trả lời, Tô Giản Thần nghi hoặc gặng hỏi, “Sao vậy anh hai?”

Tô Hồi Ý chọc chọc Tô Trì, cậu không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, cũng không cách nào suy đoán suy nghĩ của hắn ngay lúc này, “Anh hai, anh ba đang hỏi anh kìa.”

Tô Trì nhẹ giọng mở miệng, “Môi anh khô.”

Tô Hồi Ý, “…”

Đùng đùng đùng, Tô Giản Thần nói, “Anh hai hai người không có sao đó chứ, sao không lên tiếng! Chú tư, chúng ta có nên tìm nhân viên xem thử không?”

Đậu mớ, Tô Hồi Ý không vững dạ nổi, cậu tuân theo nguyên tắc tốc chiến tốc thắng kéo vạt áo Tô Trì tức khắc ghé đến.

Trước mắt không thể nhìn thấy gì cả, lần đầu không hôn được vào môi —— bờ môi cậu áp lên cằm của Tô Trì, bàn tay đang nắm bên hông cậu bỗng chốc siết lại! Tô Hồi Ý rên khẽ một tiếng, lại dọc theo cằm lần mò dời đến môi Tô Trì.

Nhịp thở của cả hai cùng trở nên dồn dập, Tô Hồi Ý áp môi mình vào môi hắn cọ cọ hai phát rồi mau chóng rút về, tim đập vang thình thịch, “Được rồi.”

Ngay sau đó cậu bị đè vào trong lồng nguc hắn. Tô Trì hít sâu một hơi, lại chậm rãi thở ra, sau đó thẳng người dậy lên tiếng nói với ra bên ngoài, “Không có chuyện gì, vừa rồi thăm dò.”

Trong giọng nói của hắn vẫn còn đọng lại tâm tình chưa tan hết, may là cách một bức tường nên không bị phát hiện.

Tiếng bàn luận blah blah bên ở ngoài dừng lại, Tô Giản Thần thở phào nhẹ nhõm, “Vậy thì tốt rồi, tại sao anh hai mới nãy anh không trả lời?”

Tô Trì đàng hoàng trịnh trọng, “Đang lắng nghe âm thanh để nhận biết vị trí.”

Tô Giản Thần tin tưởng không nghi ngờ, “Cơ quan bên trong vậy mà phức tạp như thế!”

Tô Hồi Ý, “…” Không, thứ phức tạp là lòng người.

Lừa phỉnh anh ba Tô xong, hai người cũng nên bắt tay vào chuyện chính.

Tô Trì buông tay ra dặn dò cậu, “Em không được đi lung tung, để anh đi xung quanh xem thử.”

Tô Hồi Ý kéo hắn lại, “Thôi được rồi, chỗ này tối đen, nhỡ đâu anh vấp ngã lăn đùng ra…”

Cái chân vừa mới đưa ra của Tô Trì đột nhiên phanh lại, dường như đang cân nhắc xem khả năng ăn chắc của mình và công lực cắm cờ (flag) của Tô Hồi Ý cái nào mạnh hơn.

Một lúc sau, niềm tin dành cho Tô Hồi Ý chiếm thế thượng phong, Tô Trì thận trọng chọn điều hòa.

Hắn giơ tay lần tìm vách tường gần đó, “Tạm thời anh men theo bên tường đi một vòng, không đi đâu cả, nếu như không tìm được…”

“Thì dùng niềm hy vọng của cả xóm,” Tô Hồi Ý vỗ bộp bộp vào bộ đàm không biết nhét chỗ nào.

Tô Trì, “…”

Hình như ba người ngoài bức tường không tìm được tin tức hữu hiệu gì, Tô Trì đi một vòng trong tường cũng không thu hoạch được gì.

Tiếp tục mù quáng tìm kiếm nữa thì cũng chỉ có thể lãng phí thời gian tham gia vốn có hạn, Tô Hồi Ý lấy “niềm hy vọng của cả xóm” ra, “Chúng ta bật hack thôi, anh hai!”

Tô Trì cao quý, “Chuẩn.”

Hai người gọi điện cho nhân viên bằng bộ đàm, không đến ba phút đèn trong phòng lập tức bụp phát sáng choang!

Đến lúc này Tô Hồi Ý nhận ra hai người họ đang trong một căn phòng đá đóng kín, trong phòng đặt một một chiếc giường đá, bên trên có khắc trận bàn (1).

Cánh cửa xoay tròn sau lưng được đẩy ra, nhân viên đứng đằng sau nhóm của Tô Giản Thần, sau khi Tô Đĩnh bước vào tầm mắt ngay lập tức nhắm vào chiếc giường đá —— nam đơn trai chiếc ở chung một phòng, cảnh tối lửa tắt đèn, lại còn có giường!

Nhân viên giải thích với mọi người, “Căn mật thất này thật ra cần dùng cây đèn cầy ở màn trước, nhưng mọi người không có mang theo.”

Lưu Khâm Lăng nói, “Cho dù có mang theo cùng cũng chưa chắc bảo đảm người đi vào có cầm đèn trong tay nữa.”

“Đó là bởi vì cách mà mọi người mở cửa rất là… rất là bất ngờ. Những người khách khác đều lấy tay đẩy vào, nên có đủ thời gian để mang đèn cầy vào trong.”

Một vài ánh mắt ẩn ý sâu xa cùng rơi vào Tô Hồi Ý.

Tô Hồi Ý thoáng chốc hốt cả hoàng.

Bật hack rồi, manh mối trong mật thất này rất nhanh đã giải được, Tô Giản Thần leo lên thang, dễ dàng đẩy tấm ván gỗ ra.

“Được rồi, lên thôi!”

Mọi người đằng trước lục tục leo lên trên, Tô Hồi Ý và Tô Trì ở lại cuối cùng.

Trong lòng cậu thầm ghi nhớ khoảnh khắc ngay trước khi cửa đóng lại: Cuối cùng thì mọi người có nhìn thấy cậu với Tô Trì tình thương mến thương không vậy?

Thấy phản ứng của mọi người vẫn như bình thường, chắc là không rồi.

Bóng dáng của Lưu Khâm Lăng biến mất ở lối vào căn phòng tiếp theo, Tô Hồi Ý vét ống tay áo lên nắm thang dây, lưng dựa vào một cánh tay, Tô Trì phát huy đầy đủ tính năng động chủ quan của một cái nồi chống dính, đứng dưới vạch mặt cậu, “Đừng giẫm lên vạt áo.”

“Chắc chắn là không…”

“Tô Hồi Ý.”

Giọng nói ngầm có ý cảnh giác bẻ gãy flag của cậu, Tô Hồi Ý im lặng, ngoan ngoãn trèo lên trên.

Căn phòng tiếp theo là thư phòng. Tô Hồi Ý đứng vững lại chỉnh trường sam ngay ngắn, nhìn thấy trên bốn vách tường treo đầy quyển trục thi họa, trên bàn gỗ chạm trổ có đặt một giá bút, bên cạnh còn một vài quyển sách cổ.

Tô Trì đi theo phía sau cậu bước đến, tiện thể đóng ván gỗ lại tránh đạp hụt. Sau khi hắn đóng ván lại đảo mắt nhìn quanh một vòng, còn chưa mở miệng đã bị Lưu Khâm Lăng chặn, “Anh hai Tô, lần này anh đừng nói trước, để cho tụi em có chút chút cảm giác trải nghiệm trò chơi.

Tô Trì hiểu ý, “Được.”

Tô Hồi Ý nhìn về phía Tô Trì: Đỉnh.

Ba người còn lại phân công nhau đi tìm manh mối, khi Tô Hồi Ý vẫn còn đang do do dự giữa gia nhập và đóng quân trong chốc lát, thì đã bị Tô Trì kéo qua một bên. Tay áo rộng thùng thình của cậu còn trong tay Tô Trì, cả tay áo lẫn tay người cùng bị túm đi hết.

“Anh hai, anh xem chúng ta đang khoanh tay đứng nhìn~”

“…” Tô Trì phỏng vấn cậu, “Hồi tiểu học em nhìn tranh kể truyện max điểm hết đúng không?”

Tô Hồi Ý khiêm tốn trả lời, “Không được hết, chỉ có 80 – 90%!”

“Chưa cho em max điểm chắc là sợ em sinh kiêu.”

“Thì ra là như vậy~”

Qua nhiều năm rồi, tự tin của Tô Hồi Ý mới lần nữa được đắp lại.

Tô Đĩnh đi ngang qua bên cạnh hai người họ mang theo một làn gió táp mới mẻ, toan tính thổi tan mùi vị hôi chua trong không khí.

Quả là một lời dối trá quanh co, nghe mắc ớn (2).



Sự thật chứng minh, IQ của hai anh em nhà họ Tô và Lưu Khâm Lăng vẫn còn online, cho dù không có Tô Trì tham gia, thì bọn họ vẫn từng bước giả được manh mối còn lại.

Chỉ có lúc ngẫu nghiên bị kẹt, mọi người mới dùng ánh mắt cần được giúp đỡ tìm đến Tô Trì, thì người nào đó mới hết sức ngầu lòi chỉ điểm một hai cho.

Tất cả cùng thán phục, “Wow…”

Tô Hồi Ý đứng kế bên Tô Trì, cáo mượn oai hùm hưởng ké vầng hào quang kính phục.

Cả màn có cả thảy năm căn phòng bao gồm cả phòng tối, sau khi từ thư phòng đi ra ngoài thì còn lại hai phòng, đến đây thời gian đã qua hơn một nửa.

Nhóm Lưu Khâm Lăng trải nghiệm xong trò chơi, mắt thấy thời gian không đủ, lập tức ngay ngắn dạt sang bên, nhường không gian còn lại cho Tô Trì phát huy, “Anh hai, mời.”

Tô Trì ôm cánh tay dù bận vẫn ung dung nhìn những con người tự động tăng thêm độ khó cho game.

Nhóc con Tô Hồi Ý ỷ thế chim bồ câu đứng ra, “Mấy anh chị làm khó anh hai em quá đi!”

Mọi người, “…”

Ánh mắt Tô Trì xoay chuyển, “Làm khó?”

Hắn nhìn Tô Hồi Ý vài giây, xoay người đi thẳng vào ải tiếp theo, bóng lưng cao lớn thẳng tắp như vị đế vương sắp khai hoang.

Tô Đĩnh khen ngợi khều cọng tóc ngố của Tô Hồi Ý một cái, “Em út, làm tốt lắm~”

Tô Hồi Ý ngơ ngác, “Em đã làm gì???”

Tô Giản Thần cũng ngơ ngác, “Em ấy làm gì rồi???”

Lưu Khâm Lăng đấm vào lòng bàn tay, “Ồ~ phép khích tướng!”

Chậc. Tô Đĩnh vung tay áo một cái lướt qua đám ngốc xít đó nhanh chân rời đi, cuối cùng thì hắn cũng cảm nhận được nỗi hiu quạnh không ai hiểu được.

Đó rõ ràng là mỹ nhân kế thành công!



Đàn ông lên lòng tự ái là không gì không làm được, nhất là ở Tô – vip vip pro – Trì.

Tất cả mọi người như lạc vào cõi mơ theo sát Tô Trì giải ra hết manh mối này đến manh mối khác, khi đẩy cánh cửa cuối cùng ra, thì còn cách gian quy định mười phút.

Nhân viên đứng ngoài cửa vỗ tay bốp bốp, “Chúc mửng quý khách qua màn!” Cô nói xong còn than thở từ tận đáy lòng, “Tôi quan sát cả hành trình thấy mọi người đi vèo một phát qua cửa, giỏi thật đấy!”

Đậu mớ, quan sát cả hành trình?

Tô Hồi Ý đơ từ trong ra ngoài: Thế chẳng phải là đã nhìn thấy cảnh cậu chủ động hôn anh hai rồi sao? Hơn nữa lần đầu cậu hôn hụt, lần sau còn từ từ tìm lại hôn tiếp… đậu má đậu má đậu má!

Cậu chỉ mới ngẫm lại hình ảnh đó thôi, cọng tóc ngố đã có thể một giây cuộn thành sợi len.

Nhân viên quay đầu dẫn bọn họ về phòng thay đồ thay quần áo, Lưu Khâm Lăng sang phòng dành cho nữ thay, Tô Giản Thần và Tô Đĩnh đi phía trước đẩy cửa phòng nam ra.

Lúc Tô Hồi Ý đi ngang qua mặt nhân viên thì thử nghiêng đầu nhìn thăm dò cô nhân viên một cái, hai người đối diện nhau trong giây lát… cô nhân viên bỗng nhiên hé miệng nở nụ cười mờ ám với cậu.

Tô Hồi Ý, “…” Đệt mợ!

Tô Trì từ phía sau xách cậu lên, cắt đứt quá trình giao lưu tầm mắt của hai người, “Em đang hành lễ đấu mắt với người ta đấy hả?”

Tô Hồi Ý tạm thời không có tâm trạng pha trò với hắn, cậu hất tay Tô Trì ra, “Anh hai, mời anh giữ kẽ.”

Tô Trì rút tay lại nhìn cậu một cái thật sâu.

Thay quần áo xong từ trung tâm mật thất đi ra, đã gần 4 giờ chiều.

Tài xế Lâm chở cả bọn về nhà, Lưu Khâm Lăng vẫn còn đắm chìm trong dư âm của giải mã mật thất, cả quãng đường liến thoắng không ngừng. Có lẽ là do cô hưng phấn quá, nên khi nói chuyện tương đối là giàu cảm giác nhịp điệu, Tô Hồi Ý nghe đến là lim dim lim dim, cọng tóc ngố gật gà gật gù.

Tô Trì thấp giọng hỏi, “Ngủ một lát đi?”

“Không cần đâu, về đến nhà rửa mặt là hết ngay.” Mí mắt Tô Hồi Ý dựng lên, “Em mệt quá đi, rõ ràng là không hề động não mà lại cảm thấy rất mệt.”

Tô Trì đang định xoa đầu cậu an ủi, lại nghe ai kia ngáp một cái, “Nếu như động não nữa chẳng biết sẽ mệt đến mức nào nữa.”

“…”

Tô Trì rút tay về.

Về đến nhà thì không quá 4 giờ rưỡi.

Sau khi bước vào cửa nhà, mấy anh em nhà họ Tô đi lên lầu thay quần áo. Tuy quần áo trong trung tâm mật thất thoạt nhìn thì sạch sẽ, nhưng dù sao cũng là dùng chung, nên cũng phải tắm qua một lần.

Lưu Khâm Lăng không được thế, bèn khoát khoát tay bảo bọn họ cứ thoải mái đi, phần mình thì đi thẳng đến phòng đánh bài tìm cha mẹ.

Sau khi Tô Hồi Ý trở về phòng ngủ thì không đi tìm Tô Trì, cậu đi vào phòng tắm xả nước nóng tắm một cái, khoảng chừng mười mấy phút sau mới đi ra, thay quần áo xong thì ra ban công chuyển phát mình qua.

Cộc cộc, cửa ban công rung lên, “Anh hai.”

Tô Trì đang ngồi bên mép giường, ngẩng đầu vẫy tay ra hiệu cậu tự đi vào.

Tô Hồi Ý rầm một tiếng đẩy cửa đi vào. Chút rụt rè trước đó đã qua rồi, trở về không gian của hai người xong, cậu “đùng” cái bắt đầu xà nẹo dính ngay!

Tô Trì giơ tay túm cậu đỡ người ngồi yên trên đùi mình, cứ như là vương tọa dành riêng cho ai đó, “Có chuyện gì?”

Tô Hồi Ý rất nghiêm túc, “Anh với em phải có ba điều quy ước, sau này không được hôn nhau trước mặt người ngoài.”

“Vì sao, sợ người khác biết chúng ta là một đôi?”

“Không phải, bởi vì em sẽ mắc cỡ.”

“Hình tượng của em không phải là cất mắc cỡ vào trong sao?”

“…” Tô Hồi Ý bỏ qua bước đối đáp xã giao nói bừa của mình, cưỡng ép đặt ra hiến pháp tạm thời, “Dù sao thì cũng không được, da mặt em mỏng.”

Tô Trì không làm khó cậu, “Đã biết, vậy thì hôn lúc không có người khác.”

Hình như câu đó sai sai ở đâu đó…. nhưng Tô Hồi Ý đã đạt được mục đích nên cũng không so đo nữa. Cậu hơi chống người lên định leo xuống đùi Tô Trì, bỗng nhiên bị vớt trở lại.

Hõm vai tự nhiên thấy ngứa ngứa, sau đó một cảm giác nóng ướt lướt qua. Tô Trì gặm cậu một cái rồi mới thả ra, Tô Hồi Ý tức khắc bịt hõm vai!

“Anh hai, anh làm gì vậy?”

“Suất gặm gặm hôm nay.”

Bà mẹ nó chứ gặm gặm, cái mức đấy ở đâu ra nữa! Tô Hồi Ý tận tình giới thiệu những suất ăn hiện có cho hắn nghe, cuối cùng phát hành trưng cầu dân ý, “Nhớ chưa anh hai, không có gặm gặm.”

Hõm vai lại bị gặm một cái. Sau khi Tô Trì ngẩng đầu lên mặt không biến sắc, “Anh là khách hàng VIP, phải có tool mở khóa khoản ẩn chứ.”

Tô Hồi Ý, “…”

Chẳng trách người ta nói khách hàng là thượng đế, anh hai cậu rõ ràng là bịa đặt, già mồm át lẽ phải!



Mãi đến giờ cơm tối, hai người mới từ tốn đi xuống lầu, Tô Hồi Ý còn cố tình thay sang áo cao cổ, để che dấu đỏ trên hõm vai.

Cả hai gia đình đều đang lục tục an vị trong phòng ăn, Tô Trì ngồi xuống bên cạnh Tô Kỷ Đông xong, lập tức tiên phát chế nhân duỗi cánh tay dài ra, trước khi Lưu Khâm Lăng lên tiếng đã vớt Tô Hồi Ý qua kế bên mình.

Lưu Khâm Lăng thấy thế tiếc nuối dành thôi.

Sau khi dùng bữa xong trên bàn ngổn ngang, do có nhà họ Lưu ở đây nên, trước mặt mỗi người còn có một ly rượu. Chúc rượu một vòng xong, rượu trong ly Tô Hồi Ý vơi đi một nửa, mặt cậu phiêm phiếm nong nóng.

Tô Trì quay đầu nhìn thấy, đứng dậy đi ra sau lấy trà.

Bên cạnh trống vắng, lòng dạ càng nóng hơn. Tô Hồi Ý cảm thấy cảm giác khô râm ran trong lòng lan tràn một đường lên đến cổ, giơ tay kéo kéo cổ áo cho đỡ nóng.

Cạch, bát sứ chạm vào mặt bàn.

Cách một chỗ trống, ánh mắt của Tô Kỷ Đông cố định trên vết đỏ thấp thoáng ẩn hiện, “Tiểu Ý, chỗ đó của con bị sao vậy?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play