Động cơ lướt qua đường băng, ấm áp cọ qua mềm mại.
Sau khi thị giác đóng lại, xúc cảm truyền đến từ trên bờ môi được phóng to lên vô hạn, môi Tô Trì hơi khô, chạm vào, nghiền ép, cọ sát… môi đụng môi, dòng điện nhỏ xíu trong thoáng chốc rong ruổi toàn cơ thể.
Bên tai Tô Hồi Ý chỉ còn tiếng tim đập thình thịch, lưng cậu nhẹ nhàng run lên, rồi lập tức được một bàn tay đỡ lấy áp đến càng gần nhau hơn. Đôi tay chống lên lồng nguc căng đầy, cậu cảm nhận dược nhịp đập dưới tay mình cũng đang cùng rối loạn.
Có mùi cà phê từ khóe miệng tràn vào, mang theo chút đắng chát, trong lúc ma sát tiếp súc lưu lại từng chút từng chút ngọt ngào.
Máy bay chầm chậm ngừng lại, loa thông báo trên đỉnh đầu vang lên tiếng nhắc.
Hai đôi môi đang kề sát mới chậm rãi tách ra.
Trán chạm trán, hàng lông mi của Tô Hồi Ý run lên, cậu khẽ khàng mở mắt, va vào đáy mắt sâu thẳm của Tô Trì.
Sau vài giây đối mắt, Tô Trì bỗng nhiên đưa tay véo nhẹ vành tai của cậu một cái.
Đầu ngón tay cái ấm áp đè vào vành tai mềm mại lành lạnh, chỉ mới sờ một cái đã nhanh chóng nhuộm một lớp màu đo đỏ. Tô Hồi Ý véo cái rụt cổ lại, “Anh véo em làm gì?”
Giọng nói của Tô Trì khàn khàn, “Ký tên đồng ý.”
Tô Hồi Ý, “…”
Anh hai mình đúng là sáng tạo thật.
Cậu cũng bóp tai Tô Trì một cái để trả lễ, ấn dấu vân tay vô hình xong, cổ tay đã bị nắm chặt kéo ra. Ánh mắt của Tô Trì có nét nguy hiểm, “Đừng nghịch, sắp xuống máy bay rồi.”
Tô Hồi Ý bị hắn xách, không phục lên tiếng trách, “Anh không được chỉ cho quan phóng hỏa.”
Tô Trì liếc cậu, “Ai phóng hỏa?”
Tô Hồi Ý không hiểu sao get được hàm ý, “…”
Cậu ngoan ngoãn rút tay về, tránh phải bước đến kết cục lưỡng bại câu thương.
Vali của hai người đều ký gửi, sau khi cabin mở cửa thì đi xuống máy bay luôn.
Lúc đi ngang qua cửa, thì mắt tiếp viên hàng không sáng rực lên, nụ cười công việc hóa biến thành nụ cười em gái mẹ tiêu chuẩn, “Quý khách đi đường thong thả, chào mừng lần sau đến với chuyến bay của chúng tôi~”
Tô Trì khẽ gật đầu, “Ừm.”
Dù sao thì cái hạ cánh nhẹ nhàng này hắn cảm thấy rất tốt. Rất mềm.
…
Xuống máy bay lấy hành ly xong, hai người kéo vali đi thẳng ra ngoài sân bay. Dưới chân là sàn nhà lát đá cẩm thạch bóng loáng sáng sủa, ánh đèn trên đỉnh đầu theo bước chân rơi phía trước.
Tô Hồi Ý nghĩ đến việc sắp quay về cuộc sống tập thể, bèn dành thời gian làm cái xác nhận cuối cùng. Cậu thò đầu sáp đến gần, “Anh hai, bây giờ chúng ta là gì?”
Tô Trì nghiêng đầu nhìn, tựa như cười mà không phải cười, “Em nói xem?”
Tô Hồi Ý hơi có tí ti ngượng ngùng, “Ý là đang yêu nhau hả?”
“Không thì sao, em sẽ tùy tiện hôn môi với người không phải người yêu mình?”
Đậu mớ… Tô Trì nói ra tiếng “hôn môi” một cách trắng trợn nghiêm túc như vậy, tí ti ngượng ngùng của Tô Hồi Ý lập tức mở rộng thành ngượng ngùng khổng lồ.
Tô Trì nói tiếp, “Sau này anh là bạn trai của em, biết không?”
Tô Hồi Ý gật đầu gà con như mổ thóc.
Cậu đắm chìm trong sự ngọt ngào mới lạ này, cả hai người im lặng đi về phía trước thêm khoảng nửa phút nữa, Tô Trì bỗng nhiên dừng bước lại.
Tô Hồi Ý, “?”
Tô Trì dùng ánh mắt sâu kín nhìn cậu, “Lễ đáp trả của em có mang tính gián đoạn à?”
Trí óc cằn cỗi của cậu được cảnh tỉnh, tiếp đó cấp tốc phản ứng lại! Tô Hồi Ý lên tiếng tỏ thái độ, “Em cũng là bạn trai của anh hai.”
Tô Trì, “…”
Tô Hồi Ý, “…”
Câu đó hình như sai sai ở đâu đó.
Tô Hồi Ý tự mình cẩn thận đánh giá trong chốc lát, vẻ mặt phức tạp, “Em là chị dâu của em?”
Một bàn tay túm phần da sau của cậu xách lên, nhấc cậu đi. Tô Trì đưa mắt nhìn thẳng phía trước ngữ điệu thong thả, “Vậy thì anh là em rể của anh.”
Hai người bước ra sân bay, chiếc xe limousine dễ thấy đã đợi trong bãi đậu xe. Tài xế Lâm thấy cả hai từ đằng xa, vội vàng đẩy cửa xuống xe, vòng ra phía sau mở cốp.
Tô Trì và Tô Hồi Ý kéo vali đi đến đó, tài xế Lâm muốn đến giúp đỡ, Tô Trì bèn đưa cái hơi nhẹ hơn trong tay mình cho ông, quay đầu nhận cái nặng chẳng khác nào cục sắt trong tay Tô Hồi Ý, “Em đưa cho anh.”
Tô Hồi Ý lan tỏa bong bóng màu hồng phấn đưa sang, ây… lần này không còn là tình anh em gì nữa, mà là sức mạnh của bạn trai!
Sức! Mạnh! Của! Bạn! Trai!
Khà khà khà khà khà…
Tài xế Lâm cất vali xong ngước mắt nhìn lên, đối diện với chỏm tóc ngố nhúc nha nhúc nhích của Tô Hồi Ý, ông bật cười nói, “Coi cậu út trở về vui chưa kìa, xem ra là vẫn thích đi chơi hơn đi làm đúng không?”
Ánh mắt của Tô Hồi Ý khẽ lướt sang Tô Trì, “Không có ạ, như nhau cả.”
Tài xế Lâm bật cười ha ha, “Làm sao mà giống được!”
Cất hành lý xong, cốp ầm một tiếng khép lại, tài xế Lâm đi vòng ra phía trước lên chỗ điều khiển khởi động xe.
Tô Hồi Ý chậm rãi di chuyển ra chỗ ngồi đằng sau, trong lòng tự hỏi sao đoạn hội thoại vừa rồi cứ quen quen thế nào ấy nhỉ?
Một bàn tay luồn ra trước người cậu mở cửa xe ra, Tô Trì đứng phía sau cậu hơi cúi đầu, tư thế của hai người gần như nửa ôm nhau, “Đang suy nghĩ gì đấy.”
Thân mật với hắn như vậy ngay trước mặt tất cả mọi người làm cho Tô Hồi Ý vẫn còn hơi nóng mắt, cậu nhanh chóng cúi thấp người chui vào trong xe, “Không có gì, chẳng qua là cảm thấy lúc nãy cứ như là déjà vu (1).”
Tô Trì theo sát phía sau ngồi vào trong, rầm! cái đóng cửa xe lại, chiếc xe từ từ chạy đi//
Hắn quay đầu liếc nhìn sang Tô Hồi Ý đang minh tư khổ tưởng (2), “Ngày mai anh sẽ nhờ má Ngô nấu cháo cá.”
Mới đầu là Tô Hồi Ý bị kháy nhẹ một phát, sau đó cảm thụ được ý trên mặt chữ của hắn. cậu ngửa ra sau nhìn Tô Trì một cái nhìn đầy chiến lược, “Anh biết vì sao quen hả?”
Trả lời cho cậu là một cái nhìn ngược lại đầy hàm ý sâu xa.
Người cậu hơi chấn động… cậu cứ có cảm giác là không nhớ ra được thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Cũng may Tô Trì khoan hồng độ lượng, trong lòng mang thiện niệm, tạm thời nhảy qua đoạn nhạc dạo này. Chiếc xe suôn sẻ vững vàng tiến lên trên con đường, chỗ ngồi sau xe thoáng chốc chìm vào yên tĩnh.
Đây là lần đầu tiên Tô Hồi Ý cảm nhận được loại cảm giác vi diệu này.
Rõ ràng là hai người không nói gì cả, thậm chí ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn sang đối phương, lại biết sự chú ý của đối phương đang đặt vào mình.
Cách một lúc sau, đầu ngón tay của cậu nóng lên.
Một bàn tay to lớn khô ráo ấm áp bọc lên, kẽ hở lấp đầy. Tài xế Lâm đằng trước vẫn còn không hay biết gì lái xe, hai người mượn lưng ghế che chắn đi mười ngón tay đang đan chặt.
Dường như nhịp tim được kết nối với nhịp tim, truyền đến từ lòng bàn tay áp vào nhau, tiếng này tiếp tiếng kia, thình thịch, thình thịch…
Tô Hồi Ý quay đầu nhìn Tô Trì một cái, góc nghiêng khuôn mặt của hắn vẫn anh tuấn thờ ơ như vậy, như chẳng có chuyện gì xảy ra, chỉ có trái cổ hơi nhốn nháo là phơi bày một ít dấu tích của sự động lòng.
Thì ra tính cách trầm ổn cứng cỏi như Tô Trì, cũng sẽ lung lay bởi một cái nắm tay đơn giản.
Chắc hẳn là trong mắt người ngoài, Tô Trì vẫn là Tô Trì, nắm tâm trạng trong tay đến mức không lệch một phân một tấc, chỉ có Tô Hồi Ý biết được rắng hắn cũng sẽ khó tự kiềm chế tình cảm của mình.
Xe đến cổng biệt thự, chậm rãi dừng lại.
Tài xế Lâm mở cửa xuống xe, Tô Trì và Tô Hồi Ý cùng buông tay của đối phương ra. Bây giờ hai người vẫn chưa thích hợp công khai, trong lòng cả hai đều hiểu rõ điều đó.
Hai người trước một sau xuống xe cầm vali, đi qua sân trước thẳng vào trong nhà.
Nửa đường đi, Tô Trì bỗng nhiên mở miệng, “Em ở bên anh, anh sẽ không để em phải chịu uất ức.”
Tô Hồi Ý dừng một chút, hiểu đại khái ý tứ của Tô Trì. Hẳn là Tô Trì suy xét đến thân phận của cậu, không nói người trong nhà, bên ngoài sẽ định nghĩa quan hệ của hai người họ thế nào?
Nhưng cậu không cảm thấy bị khó xử, mà trái lại cõi lòng còn được lấp đầy bởi câu nói đó.
Nụ hôn và cái nắm tay trước đó như đang đi trên mây, bồng bềnh lửng lơ, đến giây phút này một lời hứa hẹn trịnh trọng của Tô Trì mới níu cậu giẫm dất trên đất bằng.
“Em biết mà.”
“Vậy thì tốt.”
Nói mấy câu cả hai đã đến cửa nhà, Tô Trì mở cửa, vợ chồng Tô Kỷ Đông trong phòng khách nghe thấy tiếng động đi ra.
“Anh hai và Tiểu Ý đã về rồi?”
“Về rồi ạ, cha, mẹ.” Tô Trì nghiêng người xách hành lý đi vào.
Tô Hồi Ý từ sau lưng của hắn ló đầu, “Cha, mẹ.”
Tô Kỷ Đông đáp một tiếng, Vu Hâm Nghiên đứng ở bên cạnh, ánh mắt của bà dừng lại vài giây trên mặt Tô Hồi Ý, “Tiểu Ý, sao mặt con đỏ vậy?”
Tô Hồi Ý dừng cử động một chút. Sau một chốc im lặng, cậu mới mím môi hơi cúi đầu, “Đỏ may mắn.” (3)
Vu Hâm Nghiên, “…”
Tô Kỷ Đông cổ vũ vỗ tay tán thưởng, “Tiểu Ý nhà chúng ta tốt lành quá!”
Tô Hồi Ý, “…”
Bên cạnh phát ra có tiếng cười khẽ như có như không.
Đổi giày xong bước vào cửa, Tô Đĩnh và Tô Giản Thần cũng lần lượt trước sau từ trên lầu đi xuống. Tô Đĩnh nhướng nhướng mày, “Anh hai và em út đã về rồi~”
Tô Giản Thần vững vững vàng vàng mà kêu một tiếng, “Anh hai, em út.”
“Chú ba, chú tư.” Tô Trì kéo vali đi tới, dừng ở một bên trong phòng khách, nói với mọi người trong nhà, “Trưa nay đi ra ngoài ăn đi, con mời.”
Tô Hồi Ý nghe tin lập tức hành động, từ sau lưng của hắn ló đầu ra: Đi ra ngoài ăn!
Tô Kỷ Đông thắc mắc, “Sao tự nhiên muốn đi ra ngoài đã ăn, về nhà mấy ngày không ăn ngon?”
“Không có, chỉ là công việc xong xuôi, nên ăn mừng thôi ạ.”
“Ồ, vậy được đó!”
Tô Hồi Ý nghe vậy thò một ngón tay ra móc móc quai kéo hành lý… tại sao cậu cảm thấy ý Tô Trì muốn nói không phải là chuyện công việc?
Ánh mắt của Tô Trì đứng bên cạnh quét ngang, hơi híp mắt lại: Hửm?
Chuyện ra ngoài ăn cơm chắc chắn rồi, Tô Trì và Tô Hồi Ý đi lên lầu cất hành lý, thay quần áo. Sau khi đến Điền Nam rồi thì nhiệt độ trở lại trên dưới hai mươi độ, áo khoác khăn quàng cổ mặc lúc đi ra cửa đã có thể đổi lại.
Tô Hồi Ý kéo vali của mình trở về phòng, vừa chọn một bộ quần áo để thay, ban công đằng sau bị gõ hai tiếng cốc cố. Cậu quay đầu lại, Tô Trì đứng ở ngoài cửa kính.
Tô Hồi Ý phất phất tay ra hiệu cho hắn có thể vào, cửa cạch một tiếng bị đẩy ra.
“Anh hai, sao anh qua đây rồi?”
Tô Trì xách búp bê của cậu, “Đến tiễn linh vật của em.”
Tô Hồi Ý ngượng ngùng nhận lấy, “Anh hai có lòng.”
Lời khen giá rẻ bị nhẹ nhàng gạt qua, “Sắp xếp xong thì chuẩn bị xuống lầu ra ngoài ăn cơm.”
“Buổi trưa chúng ta đi ăn gì?”
“Tính đi một nhà hàng lẩu.”
Tô Hồi Ý ọt một tiếng xác nhận lại với hắn, “Anh hai, anh mời cả nhà đi ăn là để ăn mừng chuyện công việc ổn thỏa hả?”
Tô Trì rất thẳng thắn, “Để ăn mừng chúng ta hẹn hò.”
Khuôn mặt nhỏ của Tô Hồi Ý đỏ lên, lại nghe hắn nói tiếp, “Chọn nhà hàng lẩu đó là bởi vì chỉ có nó mới xứng được với em.”
Đậu má, lời thoại chủ tịch bá đạo gì thế này! Gì, gì mà chỉ có nhà hàng lẩu đó mới xứng với mình… tim Tô Hồi Ý thình thịch thình thịch đập loạn lên, “Vì sao vậy, chỗ đó là lẩu hoàng gia hay sao?”
Chuyên dùng để luộc bánh trôi cao quý?
Tô Trì đưa điện thoại cho cậu xem, trong ảnh, nồi lẩu nước sôi sùng sục khói trắng, thoạt nhìn mịt mờ hơi nước trắng toát.
Đầu Tô Hồi Ý tung hoành mấy vòng cũng không ra nhìn điểm nào là “xứng với mình”, cậu ngẩng đầu lên đáp lại bằng ánh mắt ham học hỏi.
Tô Trì tâm lý giải đáp, “Cưỡi mây đạp gió, rất xứng đôi với điềm may của em.”
Ánh mắt của Tô Hồi Ý ngưng lại, “…”
Tiếng của Tô Kỷ Đông ngoài đầu cầu thang đúng lúc đó xuyên qua cửa phòng vọng vào, “Thằng hai, Tiểu Ý, xong chưa? Chỉ chờ hai đứa thôi đấy!”
Cậu quyết định rộng lượng không so đo tính toán như bạn trai mình, bèn giơ tay đẩy Tô Trì ngược ra ngoài ban công, “Chúng ta phải nhanh đi xuống thôi.”
Tô Trì bị đẩy ra ngoài cửa, hơi nghiêng đầu nhìn cậu, “Nhất định phải tách ra đi? Từ chỗ của em đi ra ngoài cũng đâu phải là chuyện gì không bình thường đâu.”
“Chúng ta phải thận trọng.”
“…”
Tô Hồi Ý đẩy người nào đó ra ngoài xong, rầm một cái đóng cửa ban công lại, đánh giá rất cao, “Cái ban công này thật sự rất tiện.”
Chuyển phát bạn trai bất cứ lúc nào.
Tô Trì bị chuyển phát đi, đứng cách cửa ban công liếc nhìn cậu.
Tiện lợi?
Hắn nhướng mày, quay đầu trở về phòng của mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT