Bước chân của Tô Trì hơi ngưng lại, bầu không khí dường như lặng xuống trong chốc lát.
Xung quanh còn rất nhiều ánh mắt như có như không quét đến, hắn chỉ dừng lại khoảng hai giây rồi duỗi cánh tay dài của mình ra, thẳng tay vớt ai đó cất bước đi thật nhanh về phía thang máy.
“Anh hai…!” Tô Hồi Ý bị hắn kéo đi khỏi đây rất nhanh, bên tai loáng thoáng nghe thấy tiếng xì xầm nhỏ vụn, nhịp tim của cậu vừa rối vừa gấp.
Hai người đi thẳng đến thang máy, cửa thang máy dày nặng “keng” một tiếng đóng lại, bấm nút thang máy xuống tầng hầm.
Tô Hồi Ý thì ngón tay út ra, “Anh hai anh bấm nhầm rồi, chúng ta phải xuống lầu ba ăn…”
“Ăn?” Ánh mắt của Tô Trì đáp xuống người cậu, ánh nhìn nóng đến bốc cháy, “Tô Hồi Ý, em có biết em đang nói gì không, em cảm thấy lúc này tôi còn có thể ngồi trong nhà ăn thoải mái gọi một bàn cà ri gà sao?”
“…” Tô Hồi Ý phút chốc không dám cử động, hình như ban nãy cậu vừa mới mạnh tay chọc trúng điểm của anh hai mình rồi.
Trong không gian lặng im, không ai nói gì nữa, bầu không khí lại mơ hồ căng thẳng.
Xuống đến tầng hầm, cửa thang máy mở ra, Tô Trì xách cậu đi thẳng đến chỗ đỗ xe, kéo cửa sau xe ra ngồi vào trong.
Rầm! Cửa xe đóng lại, ngăn cách mọi quấy nhiễu từ bên ngoài.
Cánh tay của Tô Hồi Ý bị Tô Trì khóa trong lòng bàn tay, tuy cách một lớp áo lông dày, nhưng dường như cậu vẫn có thể cảm nhận được thân nhiệt nóng rẫy kia.
Trong buồng xe không bật đèn, chỉ có ánh đèn lờ mờ trong nhà xe xuyên qua cửa sổ len vào, soi vào người cả hai. Hai hơi thở như đang quấn quýt trong khoảng cách gần kề, lại như xa rời.
“Em chỉ biết trêu chọc tôi.” Tô Trì thấp giọng thở gấp một tiếng.
Tô Hồi Ý có cảm giác như là Tô Trì muốn hôn mình. Trái tim trong lồng nguc đập lên thình thịch, nhanh chóng từng chút từng một cất môi mình vào sau hàm răng, “Em không có, em chỉ trần thuật thôi mà.”
Ánh mắt của Tô Trì ngừng hai giây tại môi miệng đã bị cậu giấu mất.
Tô Hồi Ý lại giấu càng kín hơn chút nữa.
Tô Trì, “…”
Một bàn tay bóp mặt cậu, Tô Hồi Ý ọt một tiếng biến thành một cá kiểng nhiệt đới, thòi hết môi lưỡi ra ngoài.
Cậu trợn to mắt lên lắp ba lắp bắp nói, “Không không không cho hôn em!”
Hai ngón tay véo nhẹ gò má mềm mại của cậu, Tô Trì cụp mắt, “Em không cho, sao tôi dám chứ.” Hắn nói dứt lời, thả tay ra.
Tô Hồi Ý xoa xoa khuôn mặt mới giành được độc lập tự do của mình, lại liếc nhìn xem vẻ mặt của Tô Trì, chỉ tiếc là đã bị ẩn sau bóng tối trong buồng xe, không thể nhìn thấy rõ ràng.
Cậu cảm thấy mình phải giải thích chuyện trước cho rõ, “Em nói như thế không phải là đang thả thính anh hai, ý của em là… anh hai đã bước đến gần em nhiều như vậy rồi, em đâu quay đầu bỏ chạy được.”
“Mặc em dù vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng, nhưng em vẫn đang suy nghĩ kỹ vàng về mối quan hệ của chúng ta.”
Cậu nói rồi còn thẹn thùng một lúc, qua cả buổi vẫn chưa nghe thấy Tô Trì đáp lại.
Tô Hồi Ý, “?”
Tô Hồi Ý, “Anh hai,… “
Cậu đang định mở miệng dò hỏi, thì bỗng nhiên bị kéo vào một lồng nguc ——cánh tay Tô Trì vòng quanh lưng cậu, vùi mặt vào hõm vai của cậu.
Đầu óc Tô Hồi Ý đùng một phát trống rỗng.
Hơi thở ấm áp dồn dập chui vào từ cổ áo, phả vào làn da bên gáy của cậu. Giọng nói của Tô Trì áp vào bên tai, ủ ê trong phần lông tơ trên cổ áo, nặng nề khàn khàn, “Để tôi ôm em một lúc.”
Tô Hồi Ý nghe nhịp đập con tim vang lên thình thịch thình thịch, rất nhanh. Cậu cố gắng bình tĩnh lên tiếng khiển trách, “Sao anh hai làm rồi mới hỏi chứ?”
Nhưng mà cái lưỡi đảo điên mất thăng bằng thì không hề có chút gì là bình tĩnh.
Hình như Tô Trì vừa cười khẽ một tiếng, hắn không nói toạc ra, “Nều như em muốn có thể đẩy ra.”
Thế là Tô Hồi Ý đứng máy. Anh hai mình xảo quyệt thật đấy, mình đã nói đến thế rồi, dưới bầu không khí như thế này, sao có thể đẩy hắn ra.
Cậu dỗi hờn cào cào vào vạt áo Tô Trì, là tín hiệu ngầm đồng ý —— cánh tay ôm cậu đột nhiên siết chặt.
Sau đó chợt có xúc cảm mềm mại nóng ướt nhẹ nhàng lướt qua bên gáy.
…!
Đậu má, Tô Hồi Ý rùng mình run bắn lên một cái.
Sau khi lần nữa bình tĩnh lại, thì cả hai đã ngồi xuống ghế trước.
Một tay Tô Trì khoác trên tay lái, mi tâm đè nén lực kéo chấn động lòng người, là trạng thái không thỏa mãn của đàn ông khi chỉ mới được hửi rồi thôi.
Tô Hồi Ý bên cạnh ôm cổ, mắt sáng như đuốc.
Cậu chỉ mới ngầm đồng ý cho Tô Trì ôm một cái thôi, tại sao lại có chuyện được voi đòi tiên chạm phải nữa! Nhất là cuối cùng Tô Trì còn muốn ngoạm, may là cậu đã nhạy bén phát hiện.
Bàn tay của Tô Trì từ cạnh vô lăng lướt lên mặt trên, “Có đói không, dẫn em đi ăn.”
Ánh mắt của Tô Hồi Ý lập tức dịu xuống từng chút một, “Đói.”
“Ừm, tôi cũng đói.” Tô Trì vừa nói vừa nghiêng đầu nhìn cậu, rồi quay đầu lại khởi động xe.
Tô Hồi Ý cứ có cảm giác là đói của hai người không cùng một kiểu.
Xe chạy khỏi tầng hầm để xe, ánh nắng chiều sáng rực chiếu vào trong khoang xe, Tô Hồi Ý nhớ lại kinh nghiệm thanh tâm quả dục của bản thân, hào phóng lấy ra chia sẻ với Tô Trì.
“Anh hai, anh có thể bật Đạo của ánh sáng nghe thử.”
Hai ngón tay gõ gõ lên tay lái, “Là cái gì?”
“Một bài hát gột rửa tâm hồn không thuần khiết.” Tô Hồi Ý bổ sung, “Tiểu Tần đề cử cho em đó, em tự mình trải nghiệm hiệu quả rồi.”
“Vậy sao.” Tô Trì ung dung.
Tô Hồi Ý nhạy cảm nhận ra xíu xiu nguy hiểm từ trong lời của hắn, “Dạ, sao thế?”
“Không có gì, chỉ hơi cảm thán thôi.”
“Cảm thán Tiểu Tần giỏi giải quyết khó khăn như vậy?”
“Cảm thán cậu ta muốn mất tiền thưởng cuối năm ngay ngày cuối cùng.”
“……”
Gần mười phút sau, xe dừng trước một nhà hàng Tây. Tô Hồi Ý vừa tháo đai an toàn vừa quan sát poster quảng cáo món ăn ngoài cửa nhà hàng, “Trông món nào cũng có vẻ rất ít, ăn no nổi không anh hai?”
Tô Trì nghiêng người sang kéo khóa áo khoác lại giúp cậu, giật lớp lông bên cổ áo, “Có lần nào tôi để cậu đói?”
Tô Hồi Ý nghe vậy yên tâm, tim lại chợt loạn nhịp bởi vì hắn dựa vào gần hơn một chút. Cảm xúc của cái ôm trước đó vẫn còn đọng lại, mặt cậu hơi nóng lên, “Anh túm lông của em làm gì.”
Tô Trì chỉ vào cổ áo sơmi bên trong, “Che lại.”
Tô Hồi Ý sửng sốt vài giây, lập tức phản ứng lại ——
Đậu xanh! Mới cọ có hai cái đã cọ ra dấu rồi sao?
Cậu nhanh chóng ôm cổ chạy xuống xe.
…
Bữa ăn này quả nhiên không để cậu phải đói, hai người gọi đầy một bàn đồ ăn, thậm chí nhân viên phục vụ còn lịch sự dò hỏi “có cần mần thịt thêm con bò nữa cho hai người không?”.
Tô Hồi Ý rụt rè khéo léo từ chối.
Nhìn bóng lưng của nhân viên phục vụ biến mất ở cửa phòng ăn, Tô Hồi Ý quay đầu lại nói với Tô Trì, “Anh hai, quán này cũng được đó, sau này chúng ta có thể thường đến.”
Không biết là chữ nào của cậu lấy lòng Tô Trì, hiếm khi thấy hắn không cà khịa, “Em muốn đi thì tôi dẫn em đi là được.”
“Cảm ơn anh hai.”
Bữa ăn rất nhanh đã qua một nửa, Tô Hồi Ý nhớ lại chuyện trở về Điền Nam, “Khi nào chúng trở lại?”
“Qua hai ngày nữa đi.”
Tô Hồi Ý quăng một ánh mắt hỏi ý sang, “Trong công ty còn có chuyện gì sao?”
“Không có chuyện gì.” Tô Trì ngước mắt nhìn sang, “Chỉ là về thì không tiện.”
Hí! Tô Hồi Ý nhanh chóng cụp mắt, cầm dĩa ăn đâm bò bít tết. Xong rồi, cậu càng ngày càng đọc hiểu được sóng điện não của anh hai mình rồi!
Bữa ăn kết thúc, Tô Trì gọi nhân viên phục vụ đến tính tiền.
Tô Hồi Ý chờ ở bên cạnh, điện thoại rè một tiếng rung lên, cậu cầm lấy xem thử, thì ra là Chu Thanh Thành gửi wechat.
Từ sau buổi tụ tập hôm nọ, cậu vẫn có cảm giác Chu Thanh Thành nói được một câu rồi ngập ngừng thôi. Lần này hai người họ vẫn mò mẫm hai câu y chang như mấy lần khác, giọng điệu của Chu Thanh Thành lại bắt đầu muốn nói lại thôi.
[Tô Hồi Ý]: Sắp không còn nữa rồi, tôi phải về Điền Nam~ [Yippie Yippie]
[Chu Thanh Thành]: Cái gì!!!
“…”
Tô Hồi Ý mặt ông cụ ngồi tàu điện ngầm nhìn điện thoại (1), cậu phải về Điền Nam thì Chu Thanh Thành kích động làm gì?
Đúng lúc đó, Tô Trì trả tiền xong quay lại, phát hiện cọng tóc ngố trên đỉnh đầu cậu uốn mình lại thành một cái dấu hỏi chấm, chợt dừng bước, “Có chuyện gì vậy?”
Tin nhắn của Chu Thanh Thành gửi đến ngay cùng một lúc, cả chính Tô Hồi Ý còn chưa làm rõ được tình hình, đành qua loa đáp một tiếng “dạ…” với Tô Trì.
[Chu Thanh Thành]: Chừng nào thì cậu đi? Vậy thì… trước khi cậu đi tôi tìm cậu có việc.
[Tô Hồi Ý]: Hai ngày nữa, chuyện gì thế? [nghi vấn]
[Chu Thanh Thành]: Việc này phải nói ngay mặt mới được, tốt nhất là nói trước khi sang năm mới, không thì cái Tết này của tôi loạn xà ngầu hết mất, chúng ta tìm thời gian tâm sự riêng.
[Tô Hồi Ý]: Vậy thì ngày mai?
[Chu Thanh Thành]: Cũng được.
[Chu Thanh Thành]: Tô Hồi Ý, bất kể là chuyện gì đi nữa, cậu vẫn là anh em tốt của tôi!
Tô Hồi Ý, “???” thế là chuyện gì xảy ra vậy?
Cậu tắt điện thoại đi, nét mặt từ từ nghiêm túc, nghĩ tới nghĩ lui… chắc không phải là trong một tình tiết nào đó mà cậu không biết, nguyên thân đã ra tay với Chu thị chứ?
Tô Hồi Ý phút chốc sợ run.
Tô Trì nhíu mày, nhìn sắc mặt của cậu chỉ trong một lúc mà trải qua từ khó hiểu, lờ đờ, hồi tưởng, ngờ vực, kinh hoàng… tốc độ lật mặt chỉ hơn chứ không có kém biểu cảm trong kịch Tứ Xuyên (2).
“Tô Hồi Ý.” Hắn duỗi cánh tay dài ra xách người nào đó đến trước người mình, “Em đang nhắn tin với ai?”
Tô Hồi Ý thất thần lẩm bẩm, “Chu Thanh Thành.”
Một ngón trỏ đặt lên trên dấu vết chưa kịp tan bên gáy cậu, Tô Trì thong thả nói, “Vậy sao, tôi thấy em nói chuyện quên cả trời trăng.”
Cảm giác nguy hiểm xuyên qua bụng ngón tay truyền khắp toàn thân, Tô Hồi Ý giật thót mình lên một cái, cấp tốc hoàn hồn, “Anh hai.”
Tô Trì cụp mắt, “Hả?”
Tô Hồi Ý rơi vào trầm tư, “Hình như trong lúc nào đó không hay biết em đã làm chuyện gì có lỗi với Chu Thanh Thành.”
Tô Trì, “???”
…
Hẹn với Chu Thanh Thành là buổi chiều hôm sau.
Trước khi đi ra ngoài Tô Hồi Ý mặc một cái áo lông màu nhạt, cổ quàng khăn màu xám đậm. Tô Trì đi theo phía sau cậu, mặc áo khoác màu xám đậm và áo len màu nhạt.
Lần này cuối cùng thì cậu cũng nhận ra âm mưu “đồ đôi” của anh hai mình rồi.
Tô Hồi Ý cảm giác như mình đã sắp bị nồi nước ấm của anh hai luộc chín rồi, nhìn thấy phối đồ couple thế này mà còn cảm thấy khá là đẹp nữa.
Huống chi hai người họ ôm cũng ôm rồi, giờ còn bối rối chuyện đồ đôi với không đồ đôi nữa thì chả phải dở hơi lắm sao?
Nhưng dù sao thì Tô Hồi Ý vẫn hơi mắc cỡ, bởi vì khí chất vợ cả chẳng hiểu đâu ra của Tô Trì rất là hừng hực. Ánh mắt của anh hai cậu từ hôm qua tới hôm nay đều vẫn tương đối là dữ dội, cái đầu bình thường vẫn luôn cao quý hơi cúi xuống, hỏi ra thì là “đỉnh đầu không kham nổi gánh nặng”.
Lúc này cậu đã mang giày xong hòng muốn giãy dụa thêm cái nữa, “Anh hai, tự em đặt xe đi được rồi.”
Giãy dụa bị một ánh mắt sâu thẳm ngăn cản. Tô Trì cũng đổi giày, xách cậu đi ra ngoài, “Đi thôi.”
Tô Hồi Ý vẫy cánh uỳnh uỵch, “Nhưng mà em không biết sẽ nói chuyện bao lâu, để anh chờ ở ngoài không phải sẽ cô đơn lắm sao?”
Tô Trì ha ha, “Nếu như tôi không đi không biết liệu tôi cô đơn đến già hay không.”
“…”
Đến tận bây giờ cậu vẫn không thể thẩm được những gì mà anh hai mình tưởng tượng cho lắm.
Có lẽ là cân nhắc đến chuyện ngày mai Tô Hồi Ý phải lên máy bay, nên chỗ mà Chu Thanh Thành hẹn cách Tô trạch rất gần, chạy xe chỉ tầm hai mươi phút.
Xe dừng lại trước một quán cà phê ba tầng, Tô Hồi Ý tháo đai an toàn toàn xuống xe, mới vừa đi được hai bước đã nghe thấy tiếng đóng cửa xe cái “rầm” từ đằng sau.
Cậu quay đầu lại nhìn thấy Tô Trì kéo kéo áo khoác “couple”, bước một bước dài đi tới.
“Anh hai?”
Tô Trì dừng bên cạnh cậu, “Đi thôi, tôi dẫn em vào.”
Tô Hồi Ý hoảng hốt còn tưởng rằng mình là hot topic, “Nhưng mà Chu Thanh Thành nói muốn nói chuyện riêng với… “
Tô Trì nói, “Nếu như Chu Thanh Thành để ý việc tôi ở đây, thì tôi đi ra chờ em. “
Trực giác của hắn nói cho hắn biết, không được bỏ lỡ cuộc trò chuyện này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT