Tống Phong Thời cười lạnh: “Vậy sao cậu không nói thật với Phó Thừa? Tại sao không nói mấy lời khó nghe với hắn? Bởi vì cậu biết mình không thể đắc tội hắn, nhưng cậu có thể đắc tội với tôi!”

Kim Lan Thù không kịp phản bác, một lúc sau mới nói: “Vậy cậu mắng tôi ngốc, còn chặn tôi, vậy không tính là đắc tội với tôi sao? Cậu sẽ mở miệng đắc tội với Lưu Dịch Tư như vậy sao?”

Tống Phong Thời không ngờ Kim Lan Thù còn có chỗ để phản kích, càng thêm tức giận: “Thật vậy ư? Nhưng mà Lưu Dịch Tư sẽ không nói mấy lời k1ch thích tôi như vậy.”

“Đúng, hắn sẽ không nói như vậy, thế nhưng cậu dám nói hắn chưa từng làm bất kỳ chuyện gì khiến trong lòng cậu không thoải mái không? Nhất định là có!”

“Không chỉ là Lưu Dịch Tư, ngay đến con chó con mèo tới công ty làm loạn, cậu đều nhịn được, còn có thể tươi cười đón nhận! Nhưng đối với tôi lại không được! Đối với tôi thì không thể nào nhẫn nhịn nổi! Có đúng hay không?”

Trong giọng nói của Kim Lan Thù không có lấy nửa điểm do dự, nói chuyện như bắn pháo liên thanh: “Cái này có tính là đối xử khác biệt không? Nếu vậy chẳng phải cậu còn quá đáng hơn cả tôi sao? Ít nhất thì bây giờ tôi chỉ đang nể mặt Phó Thừa, trước đây tôi còn phải bán thể diện, để tên Gia Ngu ở bên cạnh, nhưng đều là vì khoản thu nhập vàng ròng bạc trắng, lên tới hàng chục triệu.”

“Còn cậu thì sao? Cậu tự nhìn đi, bây giờ cậu nhìn mấy người bán rau ngoài đường còn tử tế hơn nhìn tôi! Cậu mới là người quá đáng mới đúng chứ?”

Đương nhiên Tống Phong Thời không có gì để nói.

Cậu cảm thấy mình đang mắc kẹt trong một logic ngụy biện nào đó, nhưng nhất thời không thoát ra được nên chỉ có thể sững sờ ở đó, trơ mắt nhìn.

Cậu chỉ là không có cách nào phản bác mà thôi, cũng không phải bị thuyết phục.

Là bởi cậu không cam tâm nhưng cũng không thể nói ra, khiến trong lòng tràn ngập oán hận.

Thế nhưng Kim Lan Thù lại cho rằng, Tống Phong Thời trầm mặc chính là kèn hiệu thắng lợi, bởi vậy càng đắc ý: “Nhưng mà, tôi có thể tha thứ cho cậu.”

“Tôi không thể!” Tống Phong Thời kiên quyết nói: “Cậu cho rằng mình cứ dẻo miệng là có thể xoay chuyển tình thế sao? Tôi nói cho cậu biết, bây giờ tôi sẽ ‘cố tình gây sự’ với cậu đến cùng!”

Kim Lan Thù không ngờ một người có tri thức và hiểu lễ như Tống Phong Thời, cũng có lúc muốn ‘cố tình gây sự’.

“Cậu… Cậu đang làm nũng sao?” Kim Lan Thù há hốc miệng.

“Coi như là thế đi. Cậu nói tôi cố tình gây sự cũng tốt, khóc lóc om sòm cũng được, nói chung tôi sẽ không thỏa hiệp.” Tống Phong Thời kiên quyết đáp.

Xưa nay tính tình cậu vốn mềm mỏng, hiếm khi bướng bỉnh như vậy.

Kim Lan Thù thực sự chẳng có cách nào.

“Như vậy…” Kim Lan Thù có chút sợ hãi: “Lẽ nào cậu muốn chia tay với tôi?”

“Chia tay?” Tống Phong Thời sững sờ nửa phút: “Cái đó… Cũng không có.”

Kim Lan Thù lập tức yên tâm, không phải chia tay thì còn nói được.

“Vậy cậu có yêu cầu gì?” Kim Lan Thù thử đi theo góc độ thương lượng, muốn ‘hòa giải đình chiến’ với cậu.

“Yêu cầu sao?” Tống Phong Thời cũng không muốn trực tiếp nói ra, nhưng mấy ngày này cũng đủ để cậu thấy rõ, nếu cậu không nói cho rõ ràng, Kim Lan Thù sẽ không thể hiểu được.

Kim Lan Thù ấy à, thoạt nhìn đúng là rất thông minh lanh lợi, sao trong mối quan hệ yêu đương thì lại cứ như đầu heo vậy?

Đầu người não heo!

Hay là chờ Tống Phong Thời mở lòng từ bi mà chỉ điểm sai lầm đi.

Nếu không chú lợn này sẽ lọt trong mê cung cả đời chẳng ra nổi.

“Chỉ là tôi nhớ cậu…” Giọng Tống Phong Thời dần dần trở nên yếu ớt, giống như có chút thẹn thùng: “Dỗ tôi.”

Kim Lan Thù ngây ngẩn cả người.

Còn sửng sốt rất lâu.

Không biết là bởi Tống Phong Thời đột nhiên đưa ra yêu cầu rõ ràng, hay là bởi vì giọng điệu của cậu bỗng trở nên nhu nhược.

Dù sao, dĩ nhiên là nhất thời Kim Lan Thù không chống đỡ được

“Thế nào?” Tống Phong Thời có chút tức giận: “Cậu nói gì đi chứ?”

“Ừm, khụ khụ…” Mất một lúc Kim Lan Thù mới tìm ra dòng suy nghĩ của mình: “Không phải bây giờ tôi đang dỗ em sao?”

“Không phải!” Tống Phong Thời tức giận cúp điện thoại.

Mặc dù cuộc trò chuyện lần này không mấy dễ chịu, nhưng sau khi Tống Phong Thời ngắt cuộc gọi, cậu vẫn tốt bụng mà thả Kim Lan Thù khỏi nhóm ‘Chặn xem ảnh tự sướng’.

Sau khi Kim Lan Thù làm mới trang chủ nhiều lần, cuối cùng cũng nhìn thấy ảnh chụp mới của Tống Phong Thời.

Đó là bức ảnh cậu đứng bên cạnh bảo tàng Louvre, đi kèm với dòng chữ “Đây là lần thứ ba tôi đến, mỗi lần đều có những cảm xúc mới.”

Kim Lan Thù dùng ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tươi cười của Tống Phong Thời trên ảnh.

Thật giống như đang lau chùi viên ngọc bị dính phải bụi trần.

“Tại sao lại không chịu cười với tôi chứ…” Kim Lan Thù lẩm bẩm.

Tống Phong Thời còn chụp một vài bức ảnh về cảnh đám đông trong bảo tàng Louvre, với dòng chữ “Biết sớm thì lần trước đến đây tôi sẽ chụp nhiều ảnh hơn.”

Lần trước đến?

Kim Lan Thù nhớ lại khoảng thời gian lúc trước anh và Tống Phong Thời cùng nhau tới Louvre.

“Tống Phong Thời bị trặc chân, dù ngồi xe lăn cũng muốn đi với mình… Nhất định là vì em ấy rất thích mình, rất muốn hẹn hò với mình!” Kim Lan Thù tràn đầy tự tin mà nghĩ.

Anh bèn nhắn cho cậu một tin: “Lần trước khi đến bảo tàng Louvre, em phải ngồi xe lăn mà vẫn chạy tới. Tại sao? Đừng nói với tôi là vì yêu nghệ thuật!”

Tống Phong Thời thẳng thắn trả lời: “3 vạn Euro, không thể lãng phí nha.”

Kim Lan Thù tức giận đến mức đập cả điện thoại.

Sau khi trả lời tin nhắn, cậu lại nghĩ hẳn là anh ấy cũng đã xem ảnh của mình? Không biết anh ấy bình luận thế nào?

Vì tò mò, Tống Phong Thời bèn mở trang chủ mạng xã hội và thấy lời nhắn của Kim Lan Thù: “Bảo tàng Louvre này thực sự là hàng đầu.”



Đây đã là lời bình luận lịch sự nhất mà Kim Lan Thù có thể nghĩ ra chưa?

Tống Phong Thời không biết nên tức giận hay buồn cười.

Cậu tắt đèn đầu giường, đắp chăn đi ngủ.

Mà Kim Lan Thù lại vẫn đang suy tư về tất cả những thứ này… Bảo tàng Louvre… 3 vạn euro… Rất hấp dẫn người ta sao?

Qua hồi lâu, Kim Lan Thù như được thần trợ giúp mà nghĩ ra gì đó, lập tức gọi điện thoại cho Tống Phong Thời.

Tống Phong Thời vừa mới ngủ say đột nhiên tỉnh lại, mơ mơ màng màng nghe điện thoại: “A lô?”

“Em yêu!” Kim Lan Thù nói: “Hãy nghe anh nói! Anh nghĩ ra rồi!”

Tống Phong Thời sợ đến mức giật mình tỉnh lại: “Cậu gọi tôi là cái gì?”

“Em yêu.” Kim Lan Thù nói: “Không phải xưng hô giữa chúng ta có cảm giác đẳng cấp sao? Hơn nữa bây giờ anh muốn dỗ em, cho nên miệng phải ngọt ngào hơn một chút.”

Tống Phong Thời dụi dụi mắt, bấu bấu mặt chính mình, xác nhận bản thân không phải đang trong mộng đẹp, cũng chẳng phải ảo giác.

Kim Lan Thù… Muốn nói chuyện ngọt ngào?

Không phải chứ?

Nằm mơ đi?

Là tư thế tỉnh lại của mình không đúng sao?

Tống Phong Thời hoảng loạn mở đèn giường, nhiều lần xác nhận bản thân thực sự đang tỉnh táo.

“Này?” Kim Lan Thù truy hỏi: “Em yêu, tại sao em không nói chuyện?”

“Ừm, được.” Tống Phong Thời cố hết sức duy trì bình tĩnh: “Có chuyện gì?”

Kim Lan Thù liền nói: “Anh nghĩ ra rồi!” Trong giọng nói còn có chút vui vẻ.

Trong lòng Tống Phong Thời cũng bốc lên chút vui mừng và mong đợi: Anh ấy bắt đầu dỗ mình?

Kim Lan Thù nói tiếp: “Anh đã nghĩ ra nên tổ chức show diễn trong tuần lễ thời trang Paris thế nào rồi!”

Trong lòng Tống Phong Thời vẫn còn một chút hồi hộp.

Không phải là cậu không quan tâm công việc, chỉ là giờ phút này, cậu thật sự cảm thấy đề tài này có hơi đáng thất vọng.

Tuy nói như vậy, Tống Phong Thời vẫn nhanh chóng điều chỉnh tâm thái, nói: “Là ý gì?”

“Chúng ta tổ chức fashion show tại bảo tàng Louvre, em thấy thế nào?” Kim Lan Thù hào hứng nói: “Chắc hẳn là rất phô trương đồng thời cũng đầy đủ tính nghệ thuật, cũng không mất đi tính đắt đỏ, em cảm thấy thế nào?”

Tống Phong Thời cũng có chút vui sướng: “Đây đúng là một ý kiến hay, được đó chủ tịch Kim!”

Kim Lan Thù lại nói: “Cái gì mà chủ tịch Kim? Gọi là anh yêu!”

Tống Phong Thời lại có chút xấu hổ: “Em không muốn.”

Kim Lan Thù sững sờ: “Tại sao?”

“Bây giờ em còn đang giận dỗi với anh, làm sao có thể gọi anh là anh yêu?” Tống Phong Thời trả lời.

“Cũng phải,” Kim Lan Thù nói: “Em có cái lý của em.”

Tống Phong Thời rầu rĩ nói: “Vậy anh nghĩ kỹ xem làm sao dỗ em hay chưa?”

“Chưa.” Kim Lan Thù vô cùng thành thật.

Tống Phong Thời cũng thật sự không biết nên nói cái gì.

Kim Lan Thù lấp đầy sự im lặng: “Tóm lại, em phải đến Bảo tàng Louvre càng sớm càng tốt để nói chuyện với người phụ trách về buổi biểu diễn. Đồng thời, cũng cần phải ký hợp đồng và giải thích tất cả các điều khoản. Hơn nữa em cũng phải làm tốt công tác giữ bí mật, biết chưa?”

Tống Phong Thời gật gật đầu, nói: “Sáng mai em sẽ đi.”

“Vậy thì quá muộn, em yêu à!” Ngoài miệng Kim Lan Thù nói ‘Em yêu’, nhưng trên thực tế anh vẫn có thái độ của một ông chủ độc đoán: “Em có nhớ chuyến tham quan ban đêm của chúng ta ở Louvre lần trước không? Cũng không phải trực tiếp tìm người bên kia, chúng ta là người nước ngoài, không có thực lực và lực lượng để trực tiếp xông tới, đa số đều đụng phải bức tường.”

“Có người trung gian, hiện tại bên trung gian vẫn đang hoạt động. Anh đã yêu cầu Âu Văn chuyển thông tin liên lạc của hắn cho em, hãy nhanh chóng liên hệ với hắn để hoàn thành công việc càng sớm càng tốt. Thời gian là tiền bạc, ok?”

“Ok.” Tống Phong Thời gật gật đầu: “Tên sếp ác quỷ!”

Sau khi Tống Phong Thời cúp điện thoại, Âu Văn đã nhanh chóng gửi thông tin liên lạc của người trung gian qua. Cậu bật đèn, rửa mặt, vừa pha cà phê vừa liên lạc với người trung gian.

Làm việc mở rộng thị trường, làm sao có khả năng ngủ đúng giờ, không tăng ca đây!

Haizz!

Mặt khác, làm trợ lý chủ tịch cũng giống như vậy.

Âu Văn lại bị Kim Lan Thù bắt vào phòng, một chọi một gặp mặt nói chuyện.

Âu Văn cũng rất bất lực.

Kim Lan Thù nghiêm túc nhìn hắn: “Cậu còn độc thân?”

“Đúng thế.” Âu Văn gật đầu: “Công ty chính là vợ của tôi.”

Kim Lan Thù nói: “Nghĩ hay lắm!”

Âu Văn nuốt vội một cái, nói: “Xin lỗi. Ý của tôi là tôi sẽ dâng hiến tất cả cho công ty…”

“Được, không hỏi cậu cái này.” Kim Lan Thù không nhịn được cắt ngang bài phát biểu trung thành của Âu Văn: “Vậy cậu đã từng yêu đương rồi chứ?”

“Đã từng.” Âu Văn gật đầu.

“Đối tượng giận dỗi thì dỗ thế nào?”

Thiếu chút nữa Âu Văn đã bị sặc: “Cái gì?”

Kim Lan Thù không nhịn được nói: “Đối tượng giận dỗi, dỗ như thế nào mới hợp quy trình chung?”

“Quy trình?” Âu Văn thực sự cảm thấy khó có thể trả lời.

“Đúng.” Kim Lan Thù nói: “Như vậy đi, cậu viết cho tôi một cuốn sổ tay hướng dẫn. Không cần phải gấp gáp, ngày mai đưa cho tôi là được.”

“Ngày mai?”

“Có vấn đề gì không?”

“Không có vấn đề, thưa sếp. Được thưa sếp.” Con m* nó.

Đổi xưng hô xíu cho nó tình củm

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play