Kim Lan Thù cân nhắc kỹ lưỡng, sau khi tính toán một phen, anh tin rằng kế hoạch của Trình Cẩm khá khả thi. Huống hồ, gần đây Hoàng Lão Nhiệt vẫn luôn ngồi không ăn bám, không biết tiến thủ, anh cũng có chút không hài lòng với hắn.

Ngoài ra, cân nhắc đến việc cô nàng Ruth ‘gián điệp’ vẫn sẽ tiếp tục làm việc, và có thể vẫn hướng tới chiếc váy tham dự Corner, vì vậy Kim Lan Thù đã cử Ruth đi cùng Hoàng Lão Nhiệt đến nhà xưởng ở quận Ngô.

Đồng thời, anh cũng không tiết lộ chuyện Trình Cẩm cũng đang thiết kế lễ phục.

“Tôi sẽ chơi trò ‘minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương’ (*)” Kim Lan Thù nói với Tống Phong Thời: “Để xem Chu Dực Dực còn có thể làm ra trò thâm độc gì.”

Tống Phong Thời lại nói: “Tôi vẫn không hiểu. Nếu cậu đã xác định Ruth là nội gián, tại sao cậu không loại bỏ cô ta ngay lập tức?”

“Lúc trước ‘Ta ở ngoài sáng, địch ở trong tối’, mỗi bước đi đều đáng sợ. Nhưng bây giờ người đã ở ngoài sáng, tất nhiên tôi phải tận dụng thông tin này cho tốt.” Kim Lan Thù tự đắc đáp.

Tuy nhiên, họ đã quên mất một điều quan trọng.

Mặc dù, những người duy nhất trong công ty biết rằng Trình Cẩm đang thiết kế trang phục là chính hắn, Tống Phong Thời, Kim Lan Thù và Âu Văn, những người này đều không có khả năng tiết lộ tin tức.

Tuy nhiên, vẫn còn một yếu tố không chắc chắn.

Đó chính là Hà Ngọc Dung.

Hà Ngọc Dung sẽ đến lấy số đo và thử quần áo, trong lúc này, cô phát hiện ra rằng Hoàng Lão Nhiệt đã biến mất và thay thế bằng một người mới.

“Cậu là ai?” Hà Ngọc Dung nhìn Trình Cẩm: “Nhìn mặt rất non nớt.”

Tống Phong Thời đứng cạnh cười nói: “A, đây là Trình Cẩm, cậu ấy là người thừa kế đời thứ chín của gia tộc họ Trình, chuyên thêu cung đình, tay nghề rất tốt. Nghệ nhân chúng tôi thuê đều rất nghiêm túc.”

“Ồ,” Hà Ngọc Dung khẽ gật đầu: “Được thôi.”

Sau khi Hà Ngọc Dung rời đi, Âu Văn đã xác nhận với cô nàng rằng hợp đồng của họ quy định nghĩa vụ bảo mật, và không được tiết lộ thông tin về chiếc váy.

“Tôi biết rồi.” Hà Ngọc Dung từ tốn nói.

Nhưng trên thực tế, Hà Ngọc Dung cũng không quá để ‘bí mật’ này vào mắt. Hơn nữa, cô ta vẫn luôn không hài lòng với Tống Phong Thời và Kim Lan Thù. Về phần Hoàng Lão Nhiệt, người này có thể xu nịnh và tâng bốc nên hợp với khẩu vị của Hà Ngọc Dung.

Vì vậy khi trở về, Hà Ngọc Dung đã gửi một tin nhắn cho Hoàng Lão Nhiệt vào đêm hôm đó, nói rằng: “Tại sao ông không làm? Lại thay một người mới đến làm trang phục?”

Nghe vậy Hoàng Lão Nhiệt liền kinh hãi đến biến sắc, gọi điện cho Kim Lan Thù ngay trong đêm để hỏi chuyện gì xảy ra.

Kim Lan Thù cũng đau đầu, chỉ nói: “Người phụ nữ đó thực sự không đáng tin cậy!”

Anh còn nói tiếp: “Ông biết tôi mà, tôi luôn luôn chuẩn bị hai kế hoạch.”

Hoàng Lão Nhiệt cười hỏi: “Tôi biết, chủ tịch luôn lo trước tránh họa, thế nhưng Trình Cẩm là nhân viên của tôi, anh muốn đề bạt hắn thì dựa theo quy trình của công ty, cũng nên nói với tôi một tiếng chứ?”

“Ừm.” Kim Lan Thù mỉm cười: “Tôi làm việc còn cần phải nói với ông ư?”

Hoàng Lão Nhiệt nghẹn lời, trong lòng chửi má nó vô số lần.

Khi trước Hoàng Lão Nhiệt luôn nộp bài qua loa, làm việc dưới sự chỉ huy của Kim Lan Thù lâu như vậy mà chưa từng có sóng gió. Nhưng bây giờ một cậu thanh niên đột nhiên chạy đến và leo lên đầu gã, đương nhiên là gã không cam lòng.

Cũng chính vì vậy, gã đã khơi dậy tinh thần chiến đấu, vận dụng trí tuệ của mình. Mấy ngày sau gã liền chạy về từ quận Ngô, nói rằng mình đã nghĩ ra phương án giải quyết chất lượng tơ lụa.

Đối với việc này, Kim Lan Thù vẫn có chút bất ngờ, anh cho là đầu óc của Hoàng Lão Nhiệt đã rỉ sắt, không ngờ đá hai lần lại vẫn có thể dùng.

“Ồ? Nói nghe một chút, giải quyết vấn đề này thế nào?” Kim Lan Thù hỏi.

Hoàng Lão Nhiệt liền nói: “Thực ra không phải tất cả lụa ở quận Ngô đều không dùng được, chỉ là công nghệ xử lý không tốt chứ chất lượng của sa tanh trơn không có vấn đề gì. Kế hoạch của tôi là dùng vải trơn để may một chiếc váy trắng, sau đó thêu thêm hình hạc trên thân váy, rất tao nhã.”

Kim Lan Thù nghe xong lại cầm lấy bản thảo thiết kế, cảm thấy thật sự rất tao nhã, nên gật đầu nói: “Vậy ông làm thử đi.”

Mặt khác, Kim Lan Thù sợ Ruth sẽ gây rắc rối cho bộ trang phục nên đã sắp xếp cho cô ta phối hợp làm việc trong một dự án khác, đồng thời cử người theo dõi hắn.

Sau một tháng sẽ có một cuộc thi cạnh tranh trang phục. Một người cao quý như Hà Ngọc Dung không rảnh để tới tham dự cuộc thi nho nhỏ này, vậy nên công ty chỉ gọi hai người mẫu có vóc dáng tương tự với cô nàng tới tham gia.

Hai người họ lần lượt mặc quần áo mẫu bán thành phẩm của Hoàng Lão Nhiệt và Trình Cẩm, trình diễn trước mặt Kim Lan Thù.

Vì đây là một dự án ‘tuyệt mật’ nên chỉ có Hoàng Lão Nhiệt, Trình Cẩm, Kim Lan Thù và Tống Phong Thời có mặt tại buổi thử đồ. Người mẫu của Hoàng Lão Nhiệt mặc một chiếc váy trắng với phần thân trên hở vai, ôm sát và tà váy bằng lụa dài đến đầu gối. Toàn bộ chiếc váy là một màu trắng tinh khiết, chỉ có phần thân váy được thêu tay hình chim hạc và những đám mây.

Về vấn đề tơ lụa, giải pháp của Hoàng Lão Nhiệt là dùng sa tanh và lụa trơn để may váy, như vậy sẽ không lộ cái xấu.

Trái ngược với ‘chủ nghĩa tối giản’ của Hoàng Lão Nhiệt, trang phục của Trình Cẩm rất phức tạp. Vải gấm lấy từ quận Ngô vốn được thêu tỉ mỉ bằng chỉ vàng và bạc, lại thêu dày đặc những chiếc khuy chạm trổ bằng vàng, thân váy còn có lông khổng tước. Một bộ sườn xám sang trọng không gì sánh được.

Sườn xám được làm thủ công khá phức tạp, nên lúc này vẫn là bán thành phẩm, vẫn có chỗ bị bỏ trống. Dự kiến ​​khi hoàn thành sẽ được dát kín chỉ vàng và bạc, không để lộ một mảnh vải trống nào.

Kim Lan Thù nhìn một chút, hỏi Hoàng Lão Nhiệt: “Ông cảm thấy trang phục của mình có ưu thế sao?”

Hoàng Lão Nhiệt lập tức trả lời: “Đầu tiên, trang phục của tôi sang trọng và thanh lịch hơn, có thể tôn lên vẻ đẹp của phụ nữ. Thứ hai, trang phục của tôi thể hiện sự tối giản, cũng là mốt rất thịnh hành hiện nay. Một điểm nữa rất quan trọng, trên cơ bản thì trang phục của tôi gần như đã xong.”

“Nó sẽ sớm được hoàn thành và chắc chắn sẽ có thể kịp khai mạc Liên hoan phim Corner. Tôi nghĩ quần áo của Trình Cẩm chưa hoàn thiện lắm, làm chất liệu tốt cần rất nhiều thời gian, không biết có thể hoàn thành đúng tiến độ hay không.”

“Không thành vấn đề!” Trình Cẩm liền vội vàng nói: “Tôi sẽ nỗ lực.”

Kim Lan Thù hỏi Trình Cẩm: “Ưu điểm trên trang phục của cậu là gì?”

“Tôi…” Trình Cẩm ngọng nghịu, cũng không nói được như Hoàng Lão Nhiệt, một lúc lâu sau chỉ có thể nói: “Ừm, của tôi trông đẹp hơn.”

“Phì.” Tống Phong Thời nghe vậy không nhịn được cười ra tiếng.

Hoàng Lão Nhiệt không để ý lắm, nói: “Nhìn có đẹp hay không là chuyện rất chủ quan. Giống như tôi, tôi cũng nghĩ rằng trang phục mình làm trông đẹp hơn.”

“Khách quan mà nói…” Trình Cẩm suy nghĩ hồi lâu, nói: “Chắc là trang phục của tôi trông đắt tiền hơn.”

“Phì.” Lần này ngay cả Kim Lan Thù cũng cười.

Hoàng Lão Nhiệt liền hất cằm nói: “Không phải đồ càng nhiều thì càng đắt. Less is more!”

“Nhưng mà,” Trình Cẩm thành thật nói: “Kỹ năng thêu của ngài không tốt bằng tôi.”

Lúc này Hoàng Lão Nhiệt thực sự nghẹn lời, nhưng gã nhanh chóng nhận ra: “Bây giờ chúng ta đang may quần áo, không phải thêu thùa!”

“Được rồi,” Kim Lan Thù nói: “Tôi đã quyết định.”

Cả Hoàng Lão Nhiệt và Trình Cẩm đều lập tức im lặng, nhìn chằm chằm vào Kim Lan Thù một cách nghiêm túc, như thể họ đang chờ đợi phán quyết.

Kim Lan Thù nhàn nhạt nói: “Hoàng Lão Nhiệt nói rất đúng, may quần áo và thêu thùa là hai việc khác nhau… Tuy nhiên, yếu tố cốt lõi trong tác phẩm của hai người đều là thêu thùa, cho nên tác phẩm thêu thùa đương nhiên là đáng được quan tâm nhất. Thứ hai, việc nhìn nó quý giá, đắt tiền cũng thực sự quan trọng. Chúng ta đang kinh doanh hàng xa xỉ.”

Vẻ mặt Hoàng Lão Nhiệt dường như khó có thể nhịn được nữa, nhưng dù sao ông ta cũng là một tay lão làng, nên vẫn mỉm cười nói: “Tôi hiểu, tôi sẽ tiếp tục làm việc chăm chỉ.”

“Ừm,” Kim Lan Thù gật đầu nói: “Ông hiểu là tốt rồi.”

Trình Cẩm sững sờ đứng đó, không thể tin được, một lúc lâu sau mới nói: “Vậy… vậy… vậy trang phục của tôi có thể tham gia Corner không?”

Kim Lan Thù và Tống Phong Thời đều mỉm cười và gật đầu.

Trình Cẩm rất vui mừng.

Hoàng Lão Nhiệt thầm nghĩ: Đâu có dễ thế!

Trên thế giới này, có một số người nếu được so sánh, họ sẽ làm việc chăm chỉ và phấn đấu để đạt được vị trí hàng đầu, và họ sẽ có thể vươn lên dẫn đầu bằng cách vượt qua đối thủ của mình. Cũng có một số người sau khi bị so tài liền nghĩ cách để kéo đối phương xuống, nghĩ rằng sẽ đến lượt mình.

Hiển nhiên Hoàng Lão Nhiệt thuộc về vế sau.

Tống Phong Thời đã quen với những người có tính cách thế này – cha của cậu chính là một người như vậy. Khi Hoàng Lão Nhiệt liếc nhìn Trình Cẩm, ánh mắt đó làm Tống Phong Thời cảm thấy không thoải mái.

Sau khi tan sở, Tống Phong Thời và Kim Lan Thù cùng nhau về nhà. Cậu không khỏi hỏi: “Cậu cảm thấy liệu Hoàng Lão Nhiệt có phục không? Dù sao hắn làm giám đốc đã lâu, đột nhiên có người mới cướp đi ánh đèn sân khấu, hắn sẽ không cảm thấy mất cân bằng sao?”

“Nếu trong lòng thấy không cân bằng, thì cần phải cố gắng lên.” Kim Lan Thù nói: “Hắn lười biếng đã lâu, nên thúc giục một chút.”

“Nhưng mà…”

“Cậu xem, trước kia hắn luôn nói tơ lụa đó không làm được, nhưng một khi biết Trình Cẩm làm được, hắn cũng làm được.” Kim Lan Thù thản nhiên nói: “Có thể thấy được, hắn chính là kiểu không ép thì không chịu nỗ lực.”

“Cậu chắc chứ?” Tống Phong Thời vẫn có chút không yên lòng.

Kim Lan Thù lại nói: “Cậu đã nghe nói đến ‘hiệu ứng cá nheo’ chưa?”

“Tôi biết. Đó là một loài cá trê có tính hung dữ rất cao khi ở trong một bể cá nhỏ. Những con cá nhỏ này sẽ bơi xung quanh để tránh cá trê, và làm việc chăm chỉ hơn để sống sót thay vì chết trong vũng nước tù đọng.”

“Về mặt quản lý, đó là việc giới thiệu nhân tài và kích thích những nhân viên chưa tích cực làm việc chăm chỉ.” Tống Phong Thời liếc nhìn Kim Lan Thù: “Nhưng, Trình Cẩm hoàn toàn không phải là ‘con cá trê’, và Hoàng Lão Nhiệt cũng không phải là tôm tép nhỏ bé gì, tôi sợ nó sẽ phản tác dụng!”

Kim Lan Thù nhún nhún vai, nói: “Vậy thì không phải là vấn đề của tôi, là vấn đề của hắn!”

Tống Phong Thời thật sự thật bất đắc dĩ, phát hiện không khuyên nổi Kim Lan Thù, cậu bèn quyết định tự mình chú ý một chút.

Lúc này, điện thoại di động của Kim Lan Thù vang lên. Anh bắt máy, thay đổi giọng điệu lãnh đạm vừa rồi và trở nên thận trọng, dịu dàng hơn: “Được, được, tôi qua đây.”

Nói xong, Kim Lan Thù cúp điện thoại, vỗ vai Tống Phong Thời và nói: “Cậu về nhà một mình đi.”

Tống Phong Thời giật mình khi thấy Kim Lan Thù đã quay người bỏ đi.

Là ai?

Là ai gọi điện thoại cho cậu ấy?

Làm sao cậu ấy có thể nói chuyện tử tế với người khác, và có mặt bất cứ khi nào người ta gọi?

Trái tim của Tống Phong Thời lập tức tràn ngập dấu chấm hỏi.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Thật là khiến cho người ta để ý.

Chẳng phải đi theo thì sẽ biết ư?

Nhưng mà…

Nhưng mà, một người có tri thức và hiểu lễ nghĩa như Tống Phong Thời mình đây, sao có thể làm loại chuyện như đi theo dõi người ta?

Nửa tiếng sau, Tống Phong Thời đã lặng lẽ đi theo Kim Lan Thù đến cửa một quán bar.

“Tan tầm đi quán bar? Cảm giác cực kỳ không đứng đắn.” Tống Phong Thời phê phán trong lòng, hoàn toàn quên mất rằng mình đã từng đến quán bar sau giờ làm việc để thư giãn, khi còn làm việc ở Bảo Phạn Lưu.

Kim Lan Thù bước vào quán bar.

Tống Phong Thời cũng đi theo vào.

Vào trong quán rượu, Kim Lan Thù liền đi thẳng đến chỗ một người đàn ông đẹp trai.

“Cái kia…” Tống Phong Thời kinh ngạc nhận ra: “Đó không phải là Phó Thừa sao?”

Sau khi nhìn thấy Kim Lan Thù, Phó Thừa cũng gật đầu với anh. Hai người đi cạnh nhau, vừa nói chuyện vừa đi lên tầng hai của quán bar. Tống Phong Thời đang dựa vào tường, chỉ nghe thấy Kim Lan Thù nói với Phó Thừa: “Thực ra, cậu chính là kiểu người lý tưởng của tôi…”

Nghe xong những lời này, Tống Phong Thời như bị sét đánh, đầu sắp nổ tung.

Quả nhiên…

Quả nhiên…

Phó Thừa chính là mẫu người lý tưởng của Kim Lan Thù!

Trái tim của Tống Phong Thời đập loạn xạ, ngón tay run rẩy.

Khi cậu lấy lại bình tĩnh và cố gắng đuổi kịp, cậu phát hiện ra rằng hai người họ đã biến mất. Tống Phong Thời lập tức đi lên lầu, lại bị bảo vệ ngăn lại: “Xin lỗi, đây là khu dành cho thành viên.”

Lúc này lòng Tống Phong Thời đang rất cuống, cho nên hỏi: “Thành viên? Có thể làm ngay không?”

Bảo vệ giật mình, nói: “Có thể chứ, anh có tiền không?”.

Hiện giờ thu nhập của Tống Phong Thời tăng lên không ít, giọng điệu có chút khoa trương: “Bao nhiêu?”

Nhân viên bảo vệ nói: “Chi tiêu tối thiểu 2 triệu nhân dân tệ là được.”

“Xin lỗi đã quấy rầy.” Tống Phong Thời vừa mới vênh váo lập tức lấy lại đức tính khiêm tốn cẩn thận.

Bất kể Kim Lan Thù dạy cái gì, Tống Phong Thời vẫn không thể học được cách coi tiền là một con số!

(*) Minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương: Một kế sách cổ có từ thời Trần, dịch nôm na nghĩa là ‘công khai tu sửa sạn đạo, nhưng ngầm vượt qua Trần Thương’ -> dùng chiến thuật công khai để che mắt địch.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play