Hai gã to cao kia bị đánh rất thảm, gào thét muốn khởi tố Âu Văn để đòi bồi thường.
Âu Văn lại nói: “Mấy người cũng đánh bạn tôi rất nặng! Nói vậy, cậu ấy cũng nhất định phải tố cáo các người đòi bồi thường! Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, chúng ta coi như hòa đi.”
Hai người kia suy nghĩ hồi lâu, cảm thấy có lý nên đành từ bỏ.
Tuy nhiên, Kim Lan Thù cảm thấy hai gã này có gì đó kỳ quặc nên đã nhờ Âu Văn để mắt đến họ, xem ai là người xúi giục sau lưng.
Âu Văn liền thuê thám tử đi theo bọn họ và nhanh chóng có được manh mối, cũng mang luôn cả manh mối về văn phòng chủ tịch của ‘Vân Tưởng’. Tống Phong Thời đã xuất viện, giờ cũng đang ở đó bàn công việc với Kim Lan Thù, thấy Âu Văn bước vào bèn nhìn qua.
“Tôi đã tra được.” Âu Văn lấy ra một tấm hình: “Là một người được gọi là anh Trụ.” Vừa nói, Âu Văn vừa đặt bức ảnh xuống trước mặt hai người.
Tống Phong Thời lập tức nhận ra người này: “Là anh ta! Đêm đó tôi nhìn thấy anh ta và Chu Dực Dực ở quán bar.”
“Giờ tên Trụ gì đó này đang ở đâu?” Kim Lan Thù hỏi.
Âu Văn trả lời: “Có lẽ gã biết việc mình đánh Lưu Dịch Tư sẽ dễ dàng bị tra ra, cho nên mấy ngày trước đã chạy ra nước ngoài.”
“Hắn am hiểu như vậy sao?” Tống Phong Thời cũng có chút kinh ngạc.
Kim Lan Thù lại nói: “Giờ ý cậu là gì? Đánh Lưu Dịch Tư thì không được nhưng đánh tiểu Tống thì được?”
Nói đến đây, Kim Lan Thù lại nổi giận: “Chúng ta nhất định phải dạy cho hắn một bài học!”
“Hắn cũng chỉ là kẻ nhận tiền mà làm thôi.” Tống Phong Thời luôn có thái độ ‘nhân nhượng cho yên chuyện’.
“Em nói đúng.” Kim Lan Thù gật đầu.
Tống Phong Thời rất ngạc nhiên khi Kim Lan Thù lại bị thuyết phục dễ dàng như vậy.
Kim Lan Thù tiếp tục: “Gã cũng chỉ bị người ta sai khiến mà thôi, người cần phải nhận được bài học chính là tên Chu Dực Dực kia!”
Âu Văn liền nói: “Vậy chúng ta cũng phải thuê người đánh hắn sao?”
“Âu Văn, anh nói cái gì thế?” Tống Phong Thời vừa nghe liền nhanh chóng xua tay, quay đầu liền khuyên Kim Lan Thù: “Chúng ta không thể làm chuyện phạm pháp!”
“Em yên tâm anh sẽ không làm vậy.” Kim Lan Thù nói: “Quá hời cho thằng nhóc này rồi!”
“Vậy…” Âu Văn nói: “Chẳng lẽ muốn thuê người giết người sao? Thành thật mà nói, tôi thật sự cảm thấy có hơi quá đà.”
Kim Lan Thù ngồi ngay ngắn người lại, không vui nói: “Hai người xem tôi là cái gì thế? Tôi là xã hội đen sao? Động một chút là đánh đánh giết giết! Tôi là một người nho nhã!”
Nhất thời Âu Văn và Tống Phong Thời đều sửng sốt một chút, dĩ nhiên là không nghe nổi lời này.
Nhưng Âu Văn phản ứng tương đối nhanh, lập tức nói: “Đúng vậy! Tôi cũng cảm thấy như vậy! Sếp là một người đứng đắn, có thể diện, là một người nho nhã, làm sao có thể nghĩ đến chuyện đánh đánh giết giết?”
Kim Lan Thù trầm ngâm một chút, lại hỏi: “Cậu giúp tôi hẹn Lưu Tư Tu xem sao.”
“Hẹn hắn?” Âu Văn lại nghĩ tới cảnh lúc lôi kéo tài trợ từ hắn, nhưng nhiều lần vấp phải trắc trở: “Không chắc hắn đã đồng ý gặp mặt đâu?”
“Lần này hắn sẽ gặp,” Kim Lan Thù nói: “Chúng ta đang giúp em trai hắn.”
Âu Văn bĩu môi nói: “Nếu không phải chúng ta mời em trai hắn tới quán bar, thì gã cũng không bị đánh.”
“Này, có chuyện gì với cậu thế?” Kim Lan Thù nổi giận: “Ăn nói kiểu gì vậy?”
“Thực xin lỗi, tôi sẽ lập tức đi liên lạc với Lưu Tu Tư.” Thấy sếp nổi giận, Âu Văn lập tức chuồn đi.
Ban đầu, khi nghĩ đến dáng vẻ lãnh đạm và kiêu ngạo của Lưu Tu Tư, Âu Văn liền cảm thấy sẽ thất bại. Nào ngờ nữ thư ký của Lưu Tu Tư nói với họ rằng, có thể hẹn gặp để nói chuyện.
Quả thực bất ngờ.
Vì vậy, Kim Lan Thù và Tống Phong Thời liền sắp xếp cùng ăn trưa với Lưu Tu Tư tại một nhà hàng.
Nhà hàng nằm gần tòa nhà của Ngạo Ưng, chủ yếu là để thuận tiện cho Lưu Tu Tư. Phong cách của nhà hàng khá đơn giản và hiện đại, với những bức tường màu vàng nhạt và gạch lát màu xám nhạt. Kim Lan Thù và Tống Phong Thời ngồi bên một chiếc bàn gỗ cứng sẫm màu, đợi Lưu Tu Tư đến.
“Tại sao anh lại muốn tìm Lưu Tu Tư?” Tống Phong Thời hỏi.
Kim Lan Thù đáp: “Em có cảm thấy mỗi lần Chu Dực Dực gây phiền phức cho chúng ta đều rất dễ dàng, nhưng khi ta phản kích thì đều rất khó khăn không.”
“Ừm…” Tống Phong Thời nhớ tới những chuyện mà gã đã từng gây ra, trong lòng còn có hơi sợ hãi: “Đúng vậy.”
“Hơn nữa chúng ta có phản công cũng không thể khiến hắn tổn thất quá lớn, sẽ khôi phục rất nhanh.”
“Không sai.”
“Khi hồi phục rồi gã lại càng ghét chúng ta hơn, càng muốn đẩy chúng ta vào chỗ chết.” Kim Lan Thù cũng khá lo lắng vì điều này: “Đó là bởi vì hắn có ông lớn chống lưng, giàu có và quyền lực, mà chúng ta…”
“Với người khác thì không nói, nhưng đối với Quỳ Long thì chúng ta chỉ là những củ khoai nhỏ. Nếu họ đánh chúng ta, chúng ta sẽ trở thành khoai tây nghiền. Khi chúng ta đánh họ, họ lại chỉ xước sát chút da. Chính vì vậy nếu muốn đối phó với Chu Dực Dực, chúng ta vẫn phải dùng tới dao lớn.”
“Dao lớn?” Tống Phong Thời còn đang cố tiêu hóa ví dụ này.
“Dù sao… Hiện tại Lưu Tu Tư chính là cái dao lớn, Chu Dực Dực kia còn tự quấn mình trên lưỡi dao!” Giọng nói của Kim Lan Thù có chút kích động: “Chúng ta tuyệt đối không thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy!”
Đang nói chuyện thì họ nghe thấy tiếng cánh cửa mở ra, lập tức dừng cuộc trò chuyện và đứng dậy.
Lưu Tu Tư bước vào với một nụ cười không thiện cảm trên khuôn mặt, còn có một trợ lý theo sau.
“Chờ lâu rồi sao?” Lưu Tu Tư hỏi: “Vừa rồi tôi có chút việc, cho nên tới hơi muộn.”
“Không có việc gì, chúng tôi cũng tới chưa được bao lâu.” Tống Phong Thời chủ động rót trà cho hắn.
Sau khi ngồi xuống Lưu Tu Tư lại nói: “Chuyện lần trước của em trai tôi, thực sự làm phiền đến hai người rồi… Đúng rồi, Tống tiên sinh bị thương không nặng chứ?”
“Đã bình phục, cảm ơn anh đã quan tâm.” Tống Phong Thời cười nói: “Lưu Dịch Tư thì sao? Chân của anh ấy đã khỏi chưa?”
“Vẫn đang dưỡng thương.” Lưu Tu Tư nhàn nhạt đáp một câu, nhấp một ngụm trà.
“Tên Chu Dực Dực thực sự quá đáng.” Kim Lan Thù nói: “Anh nói xem, bình thường làm mấy trò vặt với đối thủ cạnh tranh thì cũng thôi đi, làm sao còn đánh người chứ?”
“Chu Dực Dực?” Dường như Lưu Tu Tư chưa từng nghe qua cái tên này: “Người này là ai?”
Kim Lan Thù liền giải thích: “Gã là con riêng của sếp lớn tập đoàn Quỳ Long, là giám đốc của thương hiệu ‘Nghê Thường’. Gã và tôi, còn cả em trai anh nữa, đều là đối thủ cạnh tranh. Lúc trước hắn còn tranh giành vị trí tại trung tâm thương mại quận Ngô với chúng tôi, nói đến thì tay của gã thật bẩn.”
“Gã từng sắp xếp gián điệp thương mại ở chỗ tôi, còn tìm thùy quân bôi nhọ rằng sản phẩm của tôi có độc… Bây giờ lại còn có thêm trò mới, đi tìm xã hội đen đánh người! Anh nói xem, người như thế khác nào khối u ác tính của xã hội?”
“Ồ…” Lưu Tu Tư lại nói: “Như vậy cậu hoàn toàn có thể tố cáo hắn, để hắn ngồi tù.”
“Không phải là bởi tôi không có đủ chứng cứ hay sao?”
“Không có chứng cứ, vậy mấy câu thế này không thể nói lung tung.” Lưu Tu Tư cười nói: “Cẩn thận người khác sẽ kiện ngược lại cậu tội phỉ báng.”
Kim Lan Thù nói: “Chỉ là không ‘đầy đủ’ chứng cứ, không phải ‘không có chứng cứ’.”
Lưu Tu Tư nói: “Vậy cậu có bằng chứng gì?”
Kim Lan Thù lấy điện thoại di động ra và nói: “Kết bạn với tôi đi, tôi sẽ gửi video cho anh.”
Lưu Tu Tư nói: “Cứ mở bằng điện thoại của cậu luôn đi.”
Đây là lần đầu tiên trong đời Kim Lan Thù bị từ chối lời mời kết bạn.
Quả thực mất mặt.
Nhưng anh vẫn cầm điện thoại di động lên, phát ba đoạn video từ máy giám sát của quán bar.
Từ video đầu tiên, có thể thấy anh Trụ và Chu Dực Dực đi cạnh nhau, sau khi trò chuyện vài câu, anh Trụ đã bỏ đi. Đoạn thứ hai, anh Trụ đến nói chuyện với bảo vệ của khách sạn, rồi gọi hai thanh niên đến. Đoạn video thứ ba là đoạn video quay cảnh một trong hai gã đó đang bảo vệ lối vào hành lang, và làm Lưu Dịch Tư bị thương.
Kim Lan Thù cẩn thận quan sát biểu tình của Lưu Tu Tư, nói thêm: “Gã tên ‘anh Trụ’ này sợ tội nên đã xuất ngoại. Nhưng tôi tin rằng, nếu Chu Dực Dực đã thuê hắn thì nhất định phải trả tiền. Điều tra tài khoản của bọn họ thì nhất định có thể tra ra được. Nhưng gã này không phải là người làm ăn chính đáng, vì vậy sẽ rất khó để kiểm tra các giao dịch chuyển tiền của gã.”
“Có lẽ sẽ không tìm được.” Lưu Tu Tư nói: “Chỉ với video của cậu thì căn bản không chứng minh được cái gì.”
“Chu Dực Dực cũng không thể tránh khỏi hiềm nghi.” Kim Lan Thù nói: “Không điều tra được tên anh Trụ, lẽ nào ngay cả hắn cũng không tra được gì?”
“Tôi cũng không phải cảnh sát, nào có quyền hạn lớn như vậy?” Lưu Tu Tư tỏ vẻ không thèm để ý: “Hơn nữa cậu nói nhiều như vậy, đơn giản chính là muốn tôi giúp cậu đối phó với kẻ thù. Tôi cũng không có thời gian rảnh rỗi cho chuyện này.” Nói xong, Lưu Tu Tư liền phẩy tay áo bỏ đi.
Hai người Kim Lan Thù và Tống Phong Thời cũng chỉ có thể nhìn theo bóng lưng hắn rời đi.
Lưu Tu Tư dẫn trợ lý rời đi, cửa cũng đã đóng lại.
Trong phòng chỉ còn hai người họ hai mặt nhìn nhau.
Tống Phong Thời liền nói: “Xem ra không trông cậy nổi vào Lưu Tu Tư.”
“Em nghĩ vậy sao?” Kim Lan Thù lại tính trước kỹ càng: “Anh cảm thấy chỉ là vì hắn có cái bệnh kia thôi…”
“Bệnh gì?” Tống Phong Thời kinh hãi: “Hắn có bệnh?”
“Đúng, chính là loại bệnh ‘tôi nhất định không để cho người khác đoán được mình đang nghĩ gì’.” Bản thân Kim Lan Thù cũng chính là ‘người bệnh’, cho nên rất am hiểu: “Anh và hắn chả quen biết gì nhưng anh lại đoán được ý nghĩ của hắn, việc đó khiến hắn cảm thấy không quen cho nên mới cố tình làm trái với anh. Trên thực tế, quả thực hắn giống hệt như phán đoán của anh, hắn rất ghét Chu Dực Dực.”
Tống Phong Thời cũng không quá tin tưởng Kim Lan Thù: “Em nghĩ rằng dường như hắn chẳng có bất cứ phản ứng nào.”
“Em thật là…” Kim Lan Thù nặng nề gõ điện thoại: “Khi hắn nhìn thấy Lưu Dịch Tư bị đánh, liền nghiến răng nghiến lợi. Em không thấy sao?”
Tống Phong Thời mờ mịt nói: “Em không chú ý chi tiết này. Thế nhưng như hắn nói đó, chứng cứ của anh căn bản không đầy đủ.”
“Không phải chỉ là chuyển tiền giữa Chu Dực Dực và gã Trụ kia sao?” Kim Lan Thù nói.
“Không phải nói không tìm được sao?”
“Chúng ta không tìm được, lẽ nào hắn cũng không tra được?” Kim Lan Thù thực sự hơi cuống, giọng cũng gấp gáp hơn: “Vừa rồi hắn nói không tra được, nhất định là nói dối. Bởi vì điều tra những thứ này không hợp pháp, nên chắc chắn hắn sẽ không thừa nhận bản thân muốn làm.”
“Nhưng nếu như hắn thật sự quan tâm em trai mình, vậy nhất định sẽ điều tra. Chúng ta còn có thể kiếm được nhiều manh mối như vậy, Lưu Tu Tư sẽ tìm được càng nhiều. Chỉ cần Chu Dực Dực thật sự có làm qua, khẳng định chạy không thoát.”
“Vậy nếu chưa từng làm thì sao?” Tống Phong Thời còn không vững tin.
“Chưa làm thì chưa làm thôi.” Kim Lan Thù nói: “Còn có thể thế nào?”
Tống Phong Thời suy nghĩ một chút, lại nói: “Cho dù anh đoán đúng, Chu Dực Dực thực sự là hung thủ đứng sau, nhưng ban đầu hắn cũng không muốn làm Lưu Dịch Tư bị thương, mà anh ta cũng không bị thương nặng. Lưu Tu Tư có năng lực giúp em trai mình, nhưng đến mức độ nào chứ? Anh cũng nói là vì Chu Dực Dực có một người cha tốt mà, nên chưa chắc Lưu Tu Tư đã có thể làm gì được gã.”
“Thật ra em nói cũng đúng…” Kim Lan Thù cũng cân nhắc đến điểm này: “Nhưng anh cảm thấy nếu có thể lôi kéo Lưu Tu Tư làm đồng mình, vậy khi cần đập Chu Dực Dực liền có đại gia nguyện ý giúp đỡ, anh cũng đã hài lòng.”
“Anh luôn cảm thấy mình không xử lý được gã là bởi vì không đủ giàu. Tên Phó Thừa kia theo chủ nghĩa hòa bình giả dối, nên không thể trông cậy. Nhưng anh nghĩ Lưu Tu Tư này nhất định sẽ rất hữu ích.”
Tống Phong Thời liền thở dài, không biết nên nói cái gì.
Kim Lan Thù lại nói: “Đừng lo lắng về điều đó, chúng ta đã lâu rồi mới ra ngoài, không bằng đi xem phim đi?”
Nghe những lời này, Tống Phong Thời liền mỉm cười và nói: “Được.”
Tuy họ là người yêu, nhưng lại hiếm khi hẹn hò như thế này.
Kim Lan Thù cầm vé xem phim và nói: “Thật ra, anh đã đặt vé xem phim rồi.”
“Cái gì?” Tống Phong Thời rất kinh ngạc: “Cho nên từ đầu anh đã định hẹn hò với em?”
Bị hỏi như vậy, Kim Lan Thù có vẻ hơi ngại ngùng: “Ừm… Tình cờ làm chút chuyện lãng mạn thôi mà.”
“Không phải em nói muốn xem ‘Hoàng tử bé’ sao? Cùng đi xem đi.”
Đúng là Tống Phong Thời đã nói, nhưng là nói trong văn phòng từ vài ngày trước ‘Bận quá đi, ngay cả khi ‘Hoàng tử bé’ chiếu cũng không có thời gian mà xem’. Không ngờ anh còn nhớ đến câu nói bất chợt này của mình. Tống Phong Thời có chút cảm động, mỉm cười nhận lấy vé xem phim trong tay anh, lại sửng sốt nói: “Vé của anh là từ ngày hôm qua…”
“Cái gì?” Kim Lan Thù giật mình: “Thật sao? Anh chọn nhầm ngày?”
Tống Phong Thời liền nói: “Sao anh không nhờ Âu Văn đặt cho.”
“Anh… Anh nhờ hắn đặt làm gì? Không phải vì anh muốn bày tỏ tấm lòng của mình hay sao…” Kim Lan Thù cũng cảm thấy hơi xấu hổ.
Tống Phong Thời lại lắc đầu, nói: “Không sao.”
“Giờ anh sẽ đi mua ngay…” Kim Lan Thù hoảng hốt lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị đặt vé.
“Không sao.” Tống Phong Thời cười nói: “Em cũng không muốn xem phim. Khó lắm mới được nghỉ, không bằng về nhà ngủ!”
Kim Lan Thù nghi ngờ nói: “Thật sự không muốn xem?”
“Thật sự không muốn xem!” Tống Phong Thời giả vờ bình tĩnh mà đáp.
Vì vậy, Kim Lan Thù tương đối thành thật, lập tức cùng Tống Phong Thời về nhà ngủ, đánh một giấc ngon lành.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT