Phần cuối của vở kịch, đám người bị cảnh sát do Trần Hoàn gọi đến mang đi, những người xem náo nhiệt xung quanh cũng dần dần giải tán, hầu hết mọi người nở nụ cười lúng túng lại xấu hổ, thực sự có phần mất mặt.
Cho dù nhìn thế nào hắn cũng chỉ thuận miệng hỏi một câu, nhưng Trần Hoàn rất tự giác phiên dịch nó thành sự quan tâm với bạn bè, vì vậy trên mặt anh nở nụ cười tươi rói, “Cai rồi, cậu ghét mùi thuốc lá mà.”
Trần Hoàn vội đứng lên theo hắn, “Xong việc gọi điện cho tôi, tôi đưa cậu về.”
Mà Trần Hoàn không hề quan tâm đến diễn biến tình hình sau đó, bây giờ anh chỉ lo lắng Lưu Tử Khâm đã vào phòng cấp cứu ba tiếng đồng hồ rồi.
Lưu Tử Khâm xoa mặt mình một cái, giữ tư thế này vùi mặt vào lòng bàn tay, giọng khàn khàn chui ra kẽ ngón tay, hắn hỏi Trần Hoàn, “Có thuốc lá không?”
Nhưng Hà Vân Xuyên dám cam đoan, chỉ cần ý thức anh ta hoàn toàn tỉnh táo, sẽ mãi mãi không quên được bệnh nhân cấp cứu thất bại đầu tiên trước mặt anh ta. Không quên được hành lang ẩm ướt ngày đó, không quên được người nhà khóc đứt từng khúc ruột. Thậm chí khi bệnh nhân còn sống đã nằm giường số mấy, trong quá trình cấp cứu dùng thuốc gì, dùng bao nhiêu liều lượng, anh ta đều nhớ rõ mồn một.
Nhưng gần mười một giờ, Trần Hoàn bỗng nhiên thấy Lưu Tử Khâm hét to, “Rung thất[1]! Khử rung[2]!”
Hầu như cách mỗi mấy chục phút sẽ có người nằm trên xe cấp cứu, được một nhóm bác sĩ y tá vội vàng đẩy vào phòng phẫu thuật, theo sau là người nhà khóc lóc tan nát cõi lòng, ánh mắt tan rã hoặc hoàn toàn chết lặng.
Cửa phòng nghỉ khép hờ, nhưng không bật đèn, bóng tối khiến không gian kín vốn không rộng rãi nhìn như sâu không thấy đáy. Như có con vật khổng lồ trốn trong góc, sẽ nhân lúc con người không chú ý đột nhiên im lặng há cái miệng rộng, hoàn toàn nuốt chửng con người.
Cánh cửa sắt của phòng cấp cứu rất dày, hoàn toàn ngăn cách thế giới bên ngoài về thị giác và thính giác. Thỉnh thoảng chỉ có nhân viên y tế ra vào mới có thể nghe thấy âm thanh bên trong, tóm lại không tốt lắm.
Thật ra đến thời điểm này, mọi người ở đây đều rõ trong lòng, xác suất cứu được người đã vô cùng nhỏ. Nhưng Lưu Tử Khâm không dừng, hắn như một cái máy cấp cứu, không để ý đến khuyên can của bác sĩ khác, ép, đặt ống, hô hấp nhân tạo một cách máy móc lại chính xác.
Lưu Tử Khâm bóc vỏ kẹo, ném viên kẹo vào trong miệng, lần đầu tiên hỏi Trần Hoàn, “Cai rồi?”
Nhưng gần mười một giờ, Trần Hoàn bỗng nhiên thấy Lưu Tử Khâm hét to, “Rung thất[1]! Khử rung[2]!”
[1], [2]
Trần Hoàn hỏi Lưu Tử Khâm, “Nếu đã dùng hết những cách này thì sao?”
Cấp cứu thất bại rồi.
Buổi tối trong bệnh viện không có nhiều người, ngoại trừ khu nội trú, ngoài phòng phẫu thuật và phòng cấp cứu cũng chỉ có nhân viên y tế đi qua đi lại. Một tiếng này của Lưu Tử Khâm khiến người ta run lên trong bệnh viện trống trải. Trần Hoàn bật dậy khỏi ghế gần như là phản xạ có điều kiện, nếu không phải nhờ vào chút lý trí còn sót lại, một giây sau anh đã chuẩn bị đẩy cửa phòng cấp cứu ra xông vào.
Mà Trần Hoàn không hề quan tâm đến diễn biến tình hình sau đó, bây giờ anh chỉ lo lắng Lưu Tử Khâm đã vào phòng cấp cứu ba tiếng đồng hồ rồi.
Rõ ràng Lưu Tử Khâm ở bên trong bận tối mày tối mặt, không cần nghĩ cũng biết chắc chắn hắn đã mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần, mà anh chỉ có thể bực bội liên tục dùng mũi chân nghiền sàn nhà như đang giẫm tắt tàn thuốc, lại không giúp được gì cả.
Thật ra bản thân Trần Hoàn cũng rất mâu thuẫn, một mặt anh muốn khiến Lưu Tử Khâm trốn trong bóng tối anh đưa cho, làm một con rùa đen rụt đầu không có gì xấu, ít nhất thiểu trong thời gian ngắn không đau khổ đến vậy. Mặt khác anh vẫn nói ra những lời kia, suy cho cùng nếu Lưu Tử Khâm không thể chấp nhận sự thật này, chắc chắn sẽ rơi vào vòng lặp nghi ngờ bản thân vô hạn.
Chưa kể sau đó sẽ phải viết báo cáo cấp cứu, báo cáo tử vong, sau khi kết thúc lại có bệnh nhân mới, liên tục phải vùi đầu vào một vòng công việc mới, thành thử không có thời gian rảnh để đau buồn.
Trần Hoàn ngồi ở phía gần cửa sổ, rèm cửa không kéo lại.
Trần Hoàn thật sự rất ghét cảm giác này, anh muốn hút điếu thuốc.
Hai chân Lưu Tử Khâm gập lại, ngồi ngơ ngác ở đó, toàn bộ quá trình không có bất kỳ phản ứng gì, Trần Hoàn thậm chí nghi ngờ hắn không hề phát hiện có người đi vào. Anh không quấy rầy hắn, trong phòng vẫn rất yên tĩnh, không ai mở miệng nói chuyện.
Rõ ràng Lưu Tử Khâm ở bên trong bận tối mày tối mặt, không cần nghĩ cũng biết chắc chắn hắn đã mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần, mà anh chỉ có thể bực bội liên tục dùng mũi chân nghiền sàn nhà như đang giẫm tắt tàn thuốc, lại không giúp được gì cả.
Người giúp đỡ trong phòng cấp cứu tiến hành khử rung mấy lần, nhưng bà cụ vẫn chưa hồi phục, nhịp tim đã giảm mạnh xuống mức 40. Lưu Tử Khâm đẩy anh ta ra giống như phát điên, lập tức bắt đầu ép ngoài ngực, lại khàn giọng hét với bác sĩ bên cạnh, “Đặt ống khí quản! Chuẩn bị hô hấp nhân tạo!”
Lại không biết trải qua bao lâu, hình như Lưu Tử Khâm đã tìm lại giọng nói của mình, hắn mở miệng nói câu đầu tiên, “Nếu như kháng sinh mạnh hơn thì tốt rồi, biết đâu có thể khống chế lây lan sớm hơn.”
Nếu như lắp ống dạ dày, sẽ sinh ra kích thích lớn cho tim, ảnh hưởng đến việc hít thở, oxy trong máu chắc chắn không chịu được.
Thật ra đến thời điểm này, mọi người ở đây đều rõ trong lòng, xác suất cứu được người đã vô cùng nhỏ. Nhưng Lưu Tử Khâm không dừng, hắn như một cái máy cấp cứu, không để ý đến khuyên can của bác sĩ khác, ép, đặt ống, hô hấp nhân tạo một cách máy móc lại chính xác.
Hắn hít mũi một cái, “Nếu như thuốc lợi tiểu mạnh hơn chút thì tốt, nói không chừng sẽ không suy tim.”
Lưu Tử Khâm không ngờ anh sẽ hỏi vậy, nếu đã dùng hết thì sao?
Đột nhiên, âm thanh chói tai cắt ngang động tác của hắn, đó là âm thanh máy điện tâm đồ phát ra khi nhịp tim ngừng đập.
Hai tay Lưu Tử Khâm đang chồng lên trước ngực bà cụ, hắn thật sự cảm nhận được trái tim vừa rồi còn đập yếu ớt đã dừng lại trong phút chốc, ngừng đập, kết thúc rồi.
Hầu như cách mỗi mấy chục phút sẽ có người nằm trên xe cấp cứu, được một nhóm bác sĩ y tá vội vàng đẩy vào phòng phẫu thuật, theo sau là người nhà khóc lóc tan nát cõi lòng, ánh mắt tan rã hoặc hoàn toàn chết lặng.
Giống như hắn – một chiếc máy – đột nhiên bị nhấn nút ép buộc tắt máy, ý thức não bộ hoàn toàn biến mất, cơ thể bị cố định tại chỗ với tư thế vừa nãy. Chỉ có hai nhanh chóng bắn ra như chạm vào đường dây cao thế, rũ xuống giữa không trung nhưng lại không biết nên đặt ở đâu. Rất giống con rối không có người điều khiển, đột ngột dừng lại mọi động tác.
Cánh cửa sắt của phòng cấp cứu rất dày, hoàn toàn ngăn cách thế giới bên ngoài về thị giác và thính giác. Thỉnh thoảng chỉ có nhân viên y tế ra vào mới có thể nghe thấy âm thanh bên trong, tóm lại không tốt lắm.
Như là sợ quấy nhiễu thần linh, Trần Hoàn không bận đèn, cẩn thận cân nhắc vị trí và mức độ nặng nhẹ khi đặt chân, đi từng bước đến bên cạnh Lưu Tử Khâm, men theo tường ngồi xuống cạnh hắn.
Trần Hoàn bên ngoài phòng cấp cứu cũng nghe rất rõ ràng, nó quả thực là âm thanh khiến con người đinh tai nhức óc, đánh thẳng vào trái tim người.
Cấp cứu thất bại rồi.
Trong phòng vẫn rất tối, sau khi cửa bị đẩy ra mới có ánh sáng yếu ớt ngoài hành lang lọt vào, nó cũng chỉ chiếu sáng một góc phòng nghỉ. Nhưng đối với Trần Hoàn, ánh sáng của anh vẫn luôn ở đó.
Hà Vân Xuyên đi ra đầu tiên, anh ta cau mày, vẻ mặt xót xa. Trần Hoàn nhìn thấy cửa phòng cấp cứu mở ra, đang chuẩn bị đi vào trong thì bị Hà Vân Xuyên ngăn lại, anh ta nói với giọng trầm và khàn, “Lát nữa hãy đến phòng nghỉ tìm cậu ấy, để cậu ấy yên tĩnh một mình.”
Khác với Lưu Tử Khâm, dù sao Hà Vân Xuyên cũng có mấy năm kinh nghiệm làm việc, đã tiếp xúc với rất nhiều bệnh nhân cấp cứu thất bại. Tuy lần nào cũng không dễ chịu, nhưng trên thực tế số lần tiếp xúc càng nhiều, cũng dần trở nên chết lặng. Không phải sự chết lặng đối với sinh mệnh, mà là sự chết lặng về bản thân với tư cách là bác sĩ, dù cho dốc hết toàn lực cũng không thể cứu nổi một sinh mệnh.
Hắn tình nguyện dùng sai lầm trong kỹ thuật của mình, dùng sự bất lực của mình để trốn tránh cái chết của bà cụ. Nào ngờ làm vậy sẽ chỉ tăng thêm cảm giác tội lỗi cho bản thân, khiến mình sa vào trong sự nghi ngờ và phủ định bản thân vô hạn.
Lưu Tử Khâm nghiêng người về phía trước, nghiêng đầu về phía Trần Hoàn, ánh mắt lại không nhìn anh, mà như nhìn vào một điểm rất xa qua cửa sổ, nói mơ hồ, “Có lẽ vậy.”
Chưa kể sau đó sẽ phải viết báo cáo cấp cứu, báo cáo tử vong, sau khi kết thúc lại có bệnh nhân mới, liên tục phải vùi đầu vào một vòng công việc mới, thành thử không có thời gian rảnh để đau buồn.
Nếu như thuốc lợi tiểu mạnh, đờm sẽ đặc, sẽ khó kiểm soát lây nhiễm hơn.
Nhưng Hà Vân Xuyên dám cam đoan, chỉ cần ý thức anh ta hoàn toàn tỉnh táo, sẽ mãi mãi không quên được bệnh nhân cấp cứu thất bại đầu tiên trước mặt anh ta. Không quên được hành lang ẩm ướt ngày đó, không quên được người nhà khóc đứt từng khúc ruột. Thậm chí khi bệnh nhân còn sống đã nằm giường số mấy, trong quá trình cấp cứu dùng thuốc gì, dùng bao nhiêu liều lượng, anh ta đều nhớ rõ mồn một.
Trần Hoàn không chờ được lâu quá, anh đến nhà vệ sinh rửa mặt để cho bản thân bình tĩnh lại trước, sau đó đến thẳng phòng nghỉ.
Huống chi là Lưu Tử Khâm.
Nhưng Trần Hoàn biết đây là chuyện tốt.
Trần Hoàn không chờ được lâu quá, anh đến nhà vệ sinh rửa mặt để cho bản thân bình tĩnh lại trước, sau đó đến thẳng phòng nghỉ.
Hoàn cảnh tối tăm khiến con người không cảm nhận được khoảng cách thực tế, dường như có thể mở lòng hơn.
Cửa phòng nghỉ khép hờ, nhưng không bật đèn, bóng tối khiến không gian kín vốn không rộng rãi nhìn như sâu không thấy đáy. Như có con vật khổng lồ trốn trong góc, sẽ nhân lúc con người không chú ý đột nhiên im lặng há cái miệng rộng, hoàn toàn nuốt chửng con người.
Vừa đẩy cửa ra, Trần Hoàn đã nhìn thấy một bóng đen trong góc nhờ ánh sáng nhạt ngoài cửa sổ chiếu vào. Mặc dù anh không nhìn thấy biểu cảm của Lưu Tử Khâm, nhưng xung quanh quá yên tĩnh, tiếng hít thở của đối phương kéo dài, thỉnh thoảng còn có tiếng hít mũi, với anh mà nói thực sự rất chói tai.
Trần Hoàn biết nếu Lưu Tử Khâm không đuổi mình đi, có nghĩa là bây giờ hắn thực sự cần một người để nói ra. Chỉ là trong thời gian ngắn hắn vẫn không có cách nào hòa giải với bản thân, không biết làm cách nào bày tỏ cảm xúc trong lòng.
Như là sợ quấy nhiễu thần linh, Trần Hoàn không bận đèn, cẩn thận cân nhắc vị trí và mức độ nặng nhẹ khi đặt chân, đi từng bước đến bên cạnh Lưu Tử Khâm, men theo tường ngồi xuống cạnh hắn.
Hai tay Lưu Tử Khâm đang chồng lên trước ngực bà cụ, hắn thật sự cảm nhận được trái tim vừa rồi còn đập yếu ớt đã dừng lại trong phút chốc, ngừng đập, kết thúc rồi.
Hai chân Lưu Tử Khâm gập lại, ngồi ngơ ngác ở đó, toàn bộ quá trình không có bất kỳ phản ứng gì, Trần Hoàn thậm chí nghi ngờ hắn không hề phát hiện có người đi vào. Anh không quấy rầy hắn, trong phòng vẫn rất yên tĩnh, không ai mở miệng nói chuyện.
Ban đầu có ánh đèn xuyên qua cửa sổ chiếu bên cạnh Lưu Tử Khâm, mặc dù không có nhiệt độ cũng không quá sáng, nhưng anh cảm thấy rất chói mắt, chói đến mức con người gần như mê muội. Bây giờ Trần Hoàn ngồi bên cạnh hắn, che lại tất cả tia sáng, cả nửa người của Lưu Tử Khâm chìm vào bóng tối, hắn bắt đầu suy nghĩ bốn câu hỏi này theo lời nói của Trần Hoàn.
Một lúc lâu sau, lâu đến mức Trần Hoàn ngồi xổm sắp tê chân.
Ngay cả gặp phải bệnh nhân gia đình khó khăn, không thể thanh toán tiền chữa trị, bác sĩ Lưu cũng sẽ chủ động lo tiền thuốc men, sao có thể không cố gắng hết sức để cứu bệnh nhân trong phòng cấp cứu?
Đột nhiên, âm thanh chói tai cắt ngang động tác của hắn, đó là âm thanh máy điện tâm đồ phát ra khi nhịp tim ngừng đập.
Đột nhiên anh cảm thấy mũi và môi Lưu Tử Khâm động đậy, cố gắng chuẩn bị nói chuyện, lặp đi lặp lại mấy lần, cuối cùng vẫn thất bại. Giống như gặp cơn ác mộng, hét to muốn tỉnh dậy, nhưng lại phát hiện mình không thể phát ra âm thanh.
Trần Hoàn biết nếu Lưu Tử Khâm không đuổi mình đi, có nghĩa là bây giờ hắn thực sự cần một người để nói ra. Chỉ là trong thời gian ngắn hắn vẫn không có cách nào hòa giải với bản thân, không biết làm cách nào bày tỏ cảm xúc trong lòng.
Anh sẽ chờ hắn.
Lại không biết trải qua bao lâu, hình như Lưu Tử Khâm đã tìm lại giọng nói của mình, hắn mở miệng nói câu đầu tiên, “Nếu như kháng sinh mạnh hơn thì tốt rồi, biết đâu có thể khống chế lây lan sớm hơn.”
Hắn lại nói, “Nếu như đặt ống dạ dày thì tốt rồi, giảm lượng dịch dinh dưỡng qua đường tĩnh mạch[3], giảm bớt gánh nặng cho tim.”
[1]
Hắn hít mũi một cái, “Nếu như thuốc lợi tiểu mạnh hơn chút thì tốt, nói không chừng sẽ không suy tim.”
Mặc dù anh biết sự thật được đánh đổi bằng mạng sống này thực sự rất tàn nhẫn.
Nói xong, hắn bỗng nhiên cười một tiếng rất mỉa mai.
Trần Hoàn cũng nghiêng đầu, trong tầm mắt không nhìn thấy gì khác ngoài Lưu Tử Khâm, anh bỗng nhiên nói, “Bác sĩ Hà bảo tôi nhắc cậu đừng quên công việc sau đó.”
Giọng Lưu Tử Khâm suy sụp, như một bàn tay to nắm lấy trái tim Trần Hoàn, siết chặt nó, vò nát.
Huống chi là Lưu Tử Khâm.
Lần đầu tiên người đàn ông tới đây gây chuyện, từ cuộc tranh cãi của họ, Trần Hoàn đã hiểu được bệnh tình của bà cụ đã đến tình trạng không thể vãn hồi, Lưu Tử Khâm là bác sĩ chủ trị càng hiểu rõ hơn.
Ngay cả gặp phải bệnh nhân gia đình khó khăn, không thể thanh toán tiền chữa trị, bác sĩ Lưu cũng sẽ chủ động lo tiền thuốc men, sao có thể không cố gắng hết sức để cứu bệnh nhân trong phòng cấp cứu?
Nghĩ đến đây, Lưu Tử Khâm cứng nhắc quay đầu nhìn về phía Trần Hoàn. Nhận thức về bản thân của hắn đã có vấn đề, tại sao lại như vậy? Hóa ra phán đoán của mình chưa từng xuất hiện sai lầm ư? Hóa ra làm thế nào cũng không có tác dụng à?
Hắn tình nguyện dùng sai lầm trong kỹ thuật của mình, dùng sự bất lực của mình để trốn tránh cái chết của bà cụ. Nào ngờ làm vậy sẽ chỉ tăng thêm cảm giác tội lỗi cho bản thân, khiến mình sa vào trong sự nghi ngờ và phủ định bản thân vô hạn.
Hà Vân Xuyên đi ra đầu tiên, anh ta cau mày, vẻ mặt xót xa. Trần Hoàn nhìn thấy cửa phòng cấp cứu mở ra, đang chuẩn bị đi vào trong thì bị Hà Vân Xuyên ngăn lại, anh ta nói với giọng trầm và khàn, “Lát nữa hãy đến phòng nghỉ tìm cậu ấy, để cậu ấy yên tĩnh một mình.”
Trần Hoàn muốn giúp Lưu Tử Khâm vượt qua, việc đầu tiên cần làm đó là khiến hắn chấp nhận. Chấp nhận mình chưa bao giờ xuất hiện sai lầm trong chữa bệnh, chấp nhận cái chết của bà cụ là điều cho dù hắn cố gắng bao nhiêu cũng không thể cứu vãn được.
Mặc dù anh biết sự thật được đánh đổi bằng mạng sống này thực sự rất tàn nhẫn.
Trần Hoàn hỏi Lưu Tử Khâm, “Nếu đã dùng hết những cách này thì sao?”
Một giọng nói khác trong đầu hắn bắt đầu nói, nếu như dùng kháng sinh mạnh, chức năng thận sẽ không chịu được, hơn nữa chất lỏng càng nhiều, càng dễ suy tim.
Lưu Tử Khâm không ngờ anh sẽ hỏi vậy, nếu đã dùng hết thì sao?
Một giọng nói khác trong đầu hắn bắt đầu nói, nếu như dùng kháng sinh mạnh, chức năng thận sẽ không chịu được, hơn nữa chất lỏng càng nhiều, càng dễ suy tim.
Nếu như lắp ống dạ dày, sẽ sinh ra kích thích lớn cho tim, ảnh hưởng đến việc hít thở, oxy trong máu chắc chắn không chịu được.
Nói xong, hắn bỗng nhiên cười một tiếng rất mỉa mai.
Nếu như thuốc lợi tiểu mạnh, đờm sẽ đặc, sẽ khó kiểm soát lây nhiễm hơn.
Trần Hoàn không thể nhìn Lưu Tử Khâm như vậy, anh thở dài, như hồi nhỏ bà Lâm kể chuyện trước khi đi ngủ dỗ anh đi ngủ, dịu dàng nói, “Nếu đã dùng hết mà vẫn không cứu được bà cụ thì sao? Tử Khâm à, cậu chỉ là bác sĩ, không phải thần thánh. Cậu có thể yêu cầu bản thân cố gắng làm đến mức hoàn hảo, nhưng không thể đảm bảo như vậy là có thể cứu được tính mạng của bệnh nhân, không ai có thể đảm bảo đúng không? Vì vậy đừng luôn phủ định bản thân, tăng thêm gánh nặng cho mình được không? Trình độ và kỹ thuật y tế luôn có hạn, con người chắc chắn sẽ có lúc rời đi, nói trắng ra là kết quả này không liên quan gì đến việc cậu liều mạng như thế nào, nó là sự thật đã định sẽ xảy ra. Chỉ cần không thẹn với lương tâm là được, đừng quá nghiêm khắc với bản thân được không?”
Nghĩ đến đây, Lưu Tử Khâm cứng nhắc quay đầu nhìn về phía Trần Hoàn. Nhận thức về bản thân của hắn đã có vấn đề, tại sao lại như vậy? Hóa ra phán đoán của mình chưa từng xuất hiện sai lầm ư? Hóa ra làm thế nào cũng không có tác dụng à?
May mà thời gian im lặng ngắn hơn lúc nãy rất nhiều, Lưu Tử Khâm chợt duỗi thẳng hai chân để xuống đất, sức lực chống chọi với bản thân đã thả lỏng ngay khoảnh khắc đó, trở nên vô cùng chán nản, như con búp bê bị rút hết bông chỉ còn lại một lớp vỏ rách nát.
Trần Hoàn không thể nhìn Lưu Tử Khâm như vậy, anh thở dài, như hồi nhỏ bà Lâm kể chuyện trước khi đi ngủ dỗ anh đi ngủ, dịu dàng nói, “Nếu đã dùng hết mà vẫn không cứu được bà cụ thì sao? Tử Khâm à, cậu chỉ là bác sĩ, không phải thần thánh. Cậu có thể yêu cầu bản thân cố gắng làm đến mức hoàn hảo, nhưng không thể đảm bảo như vậy là có thể cứu được tính mạng của bệnh nhân, không ai có thể đảm bảo đúng không? Vì vậy đừng luôn phủ định bản thân, tăng thêm gánh nặng cho mình được không? Trình độ và kỹ thuật y tế luôn có hạn, con người chắc chắn sẽ có lúc rời đi, nói trắng ra là kết quả này không liên quan gì đến việc cậu liều mạng như thế nào, nó là sự thật đã định sẽ xảy ra. Chỉ cần không thẹn với lương tâm là được, đừng quá nghiêm khắc với bản thân được không?”
Trần Hoàn ngồi ở phía gần cửa sổ, rèm cửa không kéo lại.
Ban đầu có ánh đèn xuyên qua cửa sổ chiếu bên cạnh Lưu Tử Khâm, mặc dù không có nhiệt độ cũng không quá sáng, nhưng anh cảm thấy rất chói mắt, chói đến mức con người gần như mê muội. Bây giờ Trần Hoàn ngồi bên cạnh hắn, che lại tất cả tia sáng, cả nửa người của Lưu Tử Khâm chìm vào bóng tối, hắn bắt đầu suy nghĩ bốn câu hỏi này theo lời nói của Trần Hoàn.
Trần Hoàn lấy viên kẹo ra khỏi túi, nhét vào trong lòng bàn tay hắn, “Hút thuốc lá có hại cho sức khỏe.”
Giống như hắn – một chiếc máy – đột nhiên bị nhấn nút ép buộc tắt máy, ý thức não bộ hoàn toàn biến mất, cơ thể bị cố định tại chỗ với tư thế vừa nãy. Chỉ có hai nhanh chóng bắn ra như chạm vào đường dây cao thế, rũ xuống giữa không trung nhưng lại không biết nên đặt ở đâu. Rất giống con rối không có người điều khiển, đột ngột dừng lại mọi động tác.
Thật ra bản thân Trần Hoàn cũng rất mâu thuẫn, một mặt anh muốn khiến Lưu Tử Khâm trốn trong bóng tối anh đưa cho, làm một con rùa đen rụt đầu không có gì xấu, ít nhất thiểu trong thời gian ngắn không đau khổ đến vậy. Mặt khác anh vẫn nói ra những lời kia, suy cho cùng nếu Lưu Tử Khâm không thể chấp nhận sự thật này, chắc chắn sẽ rơi vào vòng lặp nghi ngờ bản thân vô hạn.
Đau dài không bằng đau ngắn, anh không thể quá ích kỷ.
May mà thời gian im lặng ngắn hơn lúc nãy rất nhiều, Lưu Tử Khâm chợt duỗi thẳng hai chân để xuống đất, sức lực chống chọi với bản thân đã thả lỏng ngay khoảnh khắc đó, trở nên vô cùng chán nản, như con búp bê bị rút hết bông chỉ còn lại một lớp vỏ rách nát.
Nhưng Trần Hoàn biết đây là chuyện tốt.
Hắn lại nói, “Nếu như đặt ống dạ dày thì tốt rồi, giảm lượng dịch dinh dưỡng qua đường tĩnh mạch[3], giảm bớt gánh nặng cho tim.”
Buổi tối trong bệnh viện không có nhiều người, ngoại trừ khu nội trú, ngoài phòng phẫu thuật và phòng cấp cứu cũng chỉ có nhân viên y tế đi qua đi lại. Một tiếng này của Lưu Tử Khâm khiến người ta run lên trong bệnh viện trống trải. Trần Hoàn bật dậy khỏi ghế gần như là phản xạ có điều kiện, nếu không phải nhờ vào chút lý trí còn sót lại, một giây sau anh đã chuẩn bị đẩy cửa phòng cấp cứu ra xông vào.
Lưu Tử Khâm xoa mặt mình một cái, giữ tư thế này vùi mặt vào lòng bàn tay, giọng khàn khàn chui ra kẽ ngón tay, hắn hỏi Trần Hoàn, “Có thuốc lá không?”
Trần Hoàn lấy viên kẹo ra khỏi túi, nhét vào trong lòng bàn tay hắn, “Hút thuốc lá có hại cho sức khỏe.”
Hoàn cảnh tối tăm khiến con người không cảm nhận được khoảng cách thực tế, dường như có thể mở lòng hơn.
Lưu Tử Khâm bóc vỏ kẹo, ném viên kẹo vào trong miệng, lần đầu tiên hỏi Trần Hoàn, “Cai rồi?”
Cho dù nhìn thế nào hắn cũng chỉ thuận miệng hỏi một câu, nhưng Trần Hoàn rất tự giác phiên dịch nó thành sự quan tâm với bạn bè, vì vậy trên mặt anh nở nụ cười tươi rói, “Cai rồi, cậu ghét mùi thuốc lá mà.”
Tất nhiên Lưu Tử Khâm nghe được quan hệ nhân quả trong đó, vì hắn ghét mùi thuốc lá, nên Trần Hoàn cai.
Nghe vậy, Lưu Tử Khâm ngước mắt lên, thu hồi tầm nhìn đối mặt với Trần Hoàn, có lẽ người khác không hiểu anh đang nói gì, nhưng Lưu Tử Khâm hiểu được anh đang nói gì. Hắn cười yếu ớt, giọng điệu khôi phục như thường, “Sếp Trần quả là quý ông thành đạt, nói chuyện cũng rành mạch.”
Lần đầu tiên người đàn ông tới đây gây chuyện, từ cuộc tranh cãi của họ, Trần Hoàn đã hiểu được bệnh tình của bà cụ đã đến tình trạng không thể vãn hồi, Lưu Tử Khâm là bác sĩ chủ trị càng hiểu rõ hơn.
Hắn nhún vai một cái không nói gì.
Bây giờ không khí tốt thế này, sao Trần Hoàn có thể bỏ qua cơ hội thừa thắng xông lên, anh lại hỏi, “Cảm giác ổn hơn chưa?”
Bây giờ không khí tốt thế này, sao Trần Hoàn có thể bỏ qua cơ hội thừa thắng xông lên, anh lại hỏi, “Cảm giác ổn hơn chưa?”
Lưu Tử Khâm nghiêng người về phía trước, nghiêng đầu về phía Trần Hoàn, ánh mắt lại không nhìn anh, mà như nhìn vào một điểm rất xa qua cửa sổ, nói mơ hồ, “Có lẽ vậy.”
Trần Hoàn cũng nghiêng đầu, trong tầm mắt không nhìn thấy gì khác ngoài Lưu Tử Khâm, anh bỗng nhiên nói, “Bác sĩ Hà bảo tôi nhắc cậu đừng quên công việc sau đó.”
Nghe vậy, Lưu Tử Khâm ngước mắt lên, thu hồi tầm nhìn đối mặt với Trần Hoàn, có lẽ người khác không hiểu anh đang nói gì, nhưng Lưu Tử Khâm hiểu được anh đang nói gì. Hắn cười yếu ớt, giọng điệu khôi phục như thường, “Sếp Trần quả là quý ông thành đạt, nói chuyện cũng rành mạch.”
Trần Hoàn thấy tâm trạng của hắn đã khôi phục bình thường, còn có tâm tư bông đùa, bèn bắt chước giọng điệu Lưu Tử Khâm thường dùng, “Đâu có đâu có, trước mặt bác sĩ Lưu không dám xưng là quý ông thành đạt.”
Đột nhiên anh cảm thấy mũi và môi Lưu Tử Khâm động đậy, cố gắng chuẩn bị nói chuyện, lặp đi lặp lại mấy lần, cuối cùng vẫn thất bại. Giống như gặp cơn ác mộng, hét to muốn tỉnh dậy, nhưng lại phát hiện mình không thể phát ra âm thanh.
Lời này đã chọc Lưu Tử Khâm bật cười, hắn chống hai tay xuống đất rồi đứng lên, “Thôi, dừng lại, hai chúng ta ngồi đây nịnh hót gì chứ.” Phủi bụi trên quần áo lại nói tiếp, “Tiếp theo còn có việc phải xử lý, tôi đi đây.”
Người giúp đỡ trong phòng cấp cứu tiến hành khử rung mấy lần, nhưng bà cụ vẫn chưa hồi phục, nhịp tim đã giảm mạnh xuống mức 40. Lưu Tử Khâm đẩy anh ta ra giống như phát điên, lập tức bắt đầu ép ngoài ngực, lại khàn giọng hét với bác sĩ bên cạnh, “Đặt ống khí quản! Chuẩn bị hô hấp nhân tạo!”
Trần Hoàn vội đứng lên theo hắn, “Xong việc gọi điện cho tôi, tôi đưa cậu về.”
Anh sẽ chờ hắn.
Lưu Tử Khâm không trả lời, đi thẳng đến cửa, lúc đẩy cửa ra chuẩn bị rời đi, hắn từ tốn nói một chữ, “Được.”
Trong phòng vẫn rất tối, sau khi cửa bị đẩy ra mới có ánh sáng yếu ớt ngoài hành lang lọt vào, nó cũng chỉ chiếu sáng một góc phòng nghỉ. Nhưng đối với Trần Hoàn, ánh sáng của anh vẫn luôn ở đó.
***