- Bạch sư đệ, đi đi! Chỉ cần ngươi có thể chạy đi ra, liền có thể vì chúng ta báo thù!Hồi lại một hơi, Dương Nghiên gấp giọng kêu hô.

Tuy lúc này thực lực Bạch Nhạc triển hiện ra đã mạnh hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng, song thật muốn chém giết với Phong Thần, lại vẫn không ai xem trọng Bạch Nhạc.

Như thế so ra, liều mạng với Phong Thần, chẳng bằng dứt khoát đào tẩu.

Thế cục ở đây vô cùng phức tạp, chỉ cần Bạch Nhạc nguyện ý đào tẩu, Phong Thần chưa hẳn có thể đuổi kịp được.

Giết hại đồng môn là đại tội, một khi tin tức truyền về tông môn, tự sẽ có Chấp Pháp Điện truy sát Phong Thần.

Chỉ là, Bạch Nhạc mà trốn, hắn và Liễu Như Tân tuyệt đối tất chết không nghi ngờ.

Nhưng đến nước này, Dương Nghiên đã sớm vứt sinh tử sang một bên, so với ba người cùng chết, chẳng bằng lấy tính mạng bọn hắn đi đổi lấy hi vọng Bạch Nhạc sống sót.

Lựa chọn như thế, đạo lý thực ra cũng tương đồng như đương sơ Bạch Nhạc đối mặt Âm Dương Quỷ Đồng, để bọn hắn đi trước.

Từ lý trí mà nói, đây đích thật là lựa chọn tốt nhất.

Nhưng trên đời này, rất nhiều chuyện không phải cứ lý trí muốn là được.

Khẽ lắc đầu, Bạch Nhạc bình tĩnh trả lời nói:- Làm người, có lẽ không làm được nhân nghĩa làm đầu, nhưng chí ít có thể ân oán rõ ràng! Mạng của ta là do Dương sư huynh và Liễu sư tỷ cứu, dù không thể cùng sinh, ít ra có thể cùng chết.

Mũi kiếm hơi nhếch lên, chỉ thẳng Phong Thần, Bạch Nhạc nói tiếp:- Nếu không, dù có thể cẩu thả sống tiếp, vậy lại khác gì thứ súc sinh này?Khắc đó, dù là ai cũng đều có thể cảm nhận được Bạch Nhạc đang rất nghiêm túc, đây không phải lời khách sáo đại nghĩa lẫm nhiên, mà là tiếng lòng chân thực của Bạch Nhạc.

Bạch Nhạc chỉ là một tiểu nhân vật, cũng rất sợ chết.

Cho nên, ngày thường Bạch Nhạc có thể thỏa hiệp nhận thua, uốn lượn cầu toàn, nhưng thời điểm then chốt, hắn lại chưa từng lùi bước bao giờ, dù có bởi vậy mà phải trả giá bằng tính mạng.

Trong huyền môn, người người đều cầm chính nghĩa, khí khái treo ở bên mồm, nhưng thật đến thời điểm hiểm nguy, lại có bao người có thể làm ra được lựa chọn như Bạch Nhạc?Bắt đầu từ lúc gặp được Âm Dương Quỷ Đồng, Bạch Nhạc đã luôn như thế, trước nay luôn dùng hành động bản thân để thuyết minh thủ vững và kiêu ngạo trong lòng.

- Bạch sư đệ!Một khắc này, vành mắt hai người Dương Nghiên và Liễu Như Tân bất giác đỏ lên.

Thậm chí dù là Phong Thần, lúc này cũng từ đáy lòng sinh ra một tia xấu hổ, chỉ là, tia xấu hổ đó nháy mắt liền bị hận ý thay thế.

- Vậy liền chết chung đi!Trong mắt chớp qua một mạt oán độc, Phong Thần trở tay vồ tới, trường kiếm lập tức vào tay, điên cuồng giết về phía Bạch Nhạc.

Dù cho trước đó vừa chịu chút thua thiệt, nhưng một khi hoãn thần lại, hắn vẫn không nửa điểm để Bạch Nhạc vào trong mắt.

Dẫn Linh ngũ trọng lại thế nào? Rốt cuộc ngày giờ tu hành chưa lâu, vô luận thực lực hay kinh nghiệm chiến đấu, Bạch Nhạc đều không cách nào so sánh được với hắn.

Chính diện giao thủ, hắn không lý do nào để thua.

Linh lực lưu chuyển, tựa hồ chỉ trong khoảnh khắc, tốc độ Phong Thần đề thăng mấy lần, một kiếm tiếp một kiếm như là cuồng phong bạo vũ.

Đồng khổng từ từ co rụt lại, đối với Bạch Nhạc mà nói, thời khắc này, phảng phất trọn cả thế giới đều như chợt yên tĩnh lại.

Trong mắt hắn, hết thảy đều đã tan biến không thấy, chỉ còn lại mỗi kiếm trong tay.

Linh Tê Nghênh Khách!Mũi kiếm khẽ rung, cơ hồ không chút ngập ngừng, kiếm chiêu liền như bản năng thi triển ra.

Dù cho đây là kiếm chiêu phòng ngự, uy lực lại rất kinh người, song chênh lệch song phương rốt cuộc vẫn quá lớn, lúc trước Bạch Nhạc có thể ngăn trở Quỷ Đồng công kích là bởi bản thân Quỷ Đồng không có bao nhiêu linh trí, chỉ biết lấy phương thức đơn điệu không ngừng công kích.

Nhưng Phong Thần lại khác, bản thân Phong Thần đã có thực lực Dẫn Linh thất trọng, hơn nữa ở trong ngoại môn cũng tính là nhân vật thiên tài, bằng không mấy năm gần đây cũng không đi lại gần với bọn Dương Nghiên đến vậy.

Một khi Phong Thần toàn lực công kích, Bạch Nhạc căn bản không đỡ được.

Mới chẳng qua chưa đến mấy chục giây ngắn ngủi, trên thân hắn đã trúng vài kiếm, nếu không phải Thông Thiên Ma Công tự hành lưu chuyển trong cơ thể, có lẽ Bạch Nhạc sớm đã không chống nổi.

Một khắc này, ma khí trong cơ thể ngo ngoe muốn động, phảng phất tìm được đột phá khẩu, tuyên tiết đi ra!Trong lòng Bạch Nhạc cũng chớp qua một tia giãy dụa!Đối mặt cường địch như Phong Thần, chỉ bằng vào Linh Tê Kiếm Quyết, hắn căn bản không ngăn được.

Phải biết, trước đó bản thân Bạch Nhạc đã có thực lực Dẫn Linh ngũ trọng, sau khi thôn phệ linh lực Ba Chí Viễn, dù cho lãng phí đại bộ phận, nhưng lực lượng còn lại vẫn đủ khiến hắn một hơi xung kích đến Dẫn Linh thất trọng.

Chỉ cần thi triển ma khí, bạo lộ Thông Thiên Ma Công, giữa hắn và Phong Thần liền không còn chênh lệch thực lực, hơn nữa, bằng vào sự cường đại của Thông Thiên Ma Công, Bạch Nhạc thậm chí có lòng tin nhất định có thể thủ thắng.

Nhưng mà, ở chiều ngược lại, Bạch Nhạc thực sự không dám tưởng tượng hậu quả khi bạo lộ Thông Thiên Ma Công sẽ thế nào.

Trừ phi hắn có thể hạ ngoan tâm, sau khi giết chết Phong Thần, lại giết luôn Dương Nghiên và Liễu Như Tân để diệt khẩu, bằng không, một khi bại lộ, hắn chỉ còn nước đào vong! Nhưng dù là thế, quá nửa cũng trốn không thoát.

Bạch Nhạc không cách nào thuyết phục chính mình nhẫn tâm giết chết Dương Nghiên và Liễu Như Tân diệt khẩu, song hắn cũng không muốn chết, vậy nên, dù gian nan đến mấy, hắn chỉ còn cách liều chết gánh đến cùng.

Thời khắc sinh tử vô cùng khủng khiếp, khủng khiếp này sẽ hóa thành áp lực cực lớn, ép khiến người không thở nổi.

Nhưng đồng thời, đối với người nào đó mà nói, phần áp lực này cũng có thể hóa thành trợ lực đột phá.

Bất giác, Bạch Nhạc thấy được một mảnh thiên địa hoàn toàn khác biệt từ trong kiếm thức tưởng như đơn giản này, đó là thế giới thuộc về kiếm đạo.

Bạch Nhạc lần đầu tiên cảm nhận được, kiếm trong tay phảng phất có linh tính, kiếm chiêu cũng không còn chỉ là sáo lộ cố nhắc cố định như trước.

Lại nhìn công kích như cuồng phong bạo vũ kia của Phong Thần, tựa hồ cũng không còn đáng sợ như trước.

Thời này khắc này, kiếm ảnh đầy trời dường như trở nên rõ nét, vô luận Phong Thần công kích nhanh đến đây, một thức Linh Tê Nghênh Khách nhìn như đơn giản của hắn đều có thể cản lại đượcÔng!Nháy mắt đó, Bạch Nhạc thậm chí cảm nhận được kiếm trong tay vui thích!Vốn chỉ là động tác xuất kiếm cứng ngắc khô khan, lúc này lại tràn đầy vận luật linh động, như là một loại nghệ thuật ưu nhã.

Bước ra một bước, Bạch Nhạc liền nhẹ nhàng hóa giải thế công của Phong Thần, thậm chí bắt được sơ hở trong kiếm chiêu của đối phương, thuận thế phản kích!Cô Vân Xuất Tụ!Trước đó Bạch Nhạc đã học xong kiếm chiêu này, nhưng giờ đây khi tự nhiên mà vậy lần nữa thi triển ra, lại dễ dàng từ trong đó cảm thụ được một loại linh động hoàn toàn bất đồng!Nháy mắt ấy, kiếm trong tay phảng phất biến thành cô vân trên trời, nhẹ nhàng linh hoạt!Dù chỉ là một kiếm, nhưng một kiếm này, lại như thể thắng qua mười kiếm, trăm kiếm!Kiếm ảnh đầy trời, một kiếm mà phá!Tranh một tiếng, kiếm trong tay Phong Thần bị đẩy ra, trơ mắt nhìn mũi kiếm đâm thẳng đến cổ họng mình.

Lúc này, Phong Thần quả nhiên là bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh, tựa hồ nháy mắt liền đã tiếp cận tử vong.

- Cút!Ánh mắt hắn chớp qua một tia dữ tợn, linh lực trong cơ thể triệt để bạo phát ra, hóa thành một cỗ lực lượng khủng bố, thuận theo mũi kiếm nghiền ép về phía Bạch Nhạc, cường hành chấn văng kiếm của Bạch Nhạc.

Đến bước này, luận kiếm, tự nhiên là Phong Thần thua, nhưng chênh lệch về linh lực vẫn đủ sức trợ giúp hắn tấn tốc xoay về thế yếu.

Hắn không biết làm sao Bạch Nhạc lại phát sinh biến hóa lớn đến vậy, song vẫn tự tin bằng vào thực lực tuyệt đối có thể đánh bại được Bạch Nhạc.

Chỉ là, bất giác trong lòng Phong Thần sinh ra một tia sợ hãi!Hắn thậm chí không dám tưởng tượng, nếu lần này để cho Bạch Nhạc sống sót, lần sau giao thủ không biết sẽ còn tuyệt vọng đến cỡ nào.

Đáng tiếc, Phong Thần vẫn quá coi thường biến hóa trên người Bạch Nhạc.

Đó không phải chỉ là một loại minh ngộ, hoặc là đột phá thực lực, mà là một loại vượt qua về mặt cảnh giới.

Bạch Nhạc minh ngộ, không hề chỉ là một hai thức kiếm chiêu, mà là thực sự khuynh phá thế giới kiếm đạo.

Từ thời khắc này, đối với Bạch Nhạc mà nói, kiếm đã không còn chỉ là kỹ xảo cứng nhắc, mà là kiếm đạo.

Đương sơ Từ Phong từng nói qua với Vân Mộng Chân, rằng Linh Tê Kiếm Quyết khuyết thiếu kiếm ý, chỉ có thể tính là một môn công pháp tàn khuyết! Không minh ngộ được kiếm ý, liền không cách nào vung ra uy lực chân chính của Linh Tê Kiếm Quyết, vậy nên, mấy năm gần đây, dù biết rõ Linh Tê Kiếm Quyết uy lực kinh người, lại chỉ có thể gác xó, mặc cho minh châu phủ bụi.

Nhưng trên thực tế, nói như thế có đúng hay không?!Đúng, là bởi vì, Linh Tê Kiếm Quyết đích thật đã từng có kiếm ý khẩu quyết, chỉ bởi vì Linh Tê Kiếm Tổ ngoài ý vẫn lạc nên mới thất truyền mà thôi.

Nhưng thực ra, từ căn bản mà nói, cái gọi là kiếm ý khẩu quyết, trên thực tế chẳng qua chỉ là một loại phương thức trợ giúp đệ tử cảm ngộ kiếm đạo.

Điểm đáng sợ thực sự của Linh Tê Kiếm Quyết là nó có thể trực chỉ kiếm đạo, khiến người phá mở hư ảo, nhìn thấy được thế giới kiếm đạo chân chính!Nếu là ở trong thiên tông đỉnh cấp thiên tài như Vân Mông Châu lứa nào cũng có như Đạo Lăng Thiên Tông, tự nhiên sớm đã có người minh ngộ được huyền cơ trong đó, khăng khăng Linh Tê Kiếm Tông chỉ là một tông môn cấp Huyền, những năm gần đây căn bản không đản sinh thiên tài kiếm đạo chân chính.

Đặt hi vọng lên thân đám dung tài mấy năm, thậm chí hơn mười năm mà ngay cả Linh Phủ Cảnh đều chưa hẳn có thể bước vào, chẳng phải chuyện cười.

Thẳng đến hiện tại, Linh Tê Kiếm Quyết rơi vào tay Bạch Nhạc, lại đặt dưới áp lực sinh tử áp như bây giờ mới bức bách Bạch Nhạc làm ra đột phá, từ đó chính thức khiến Linh Tê Kiếm Quyết lại thấy ánh mặt trời!Mặc dù, trên thực tế, lúc này Bạch Nhạc mới chỉ vẻn vẹn cảm ngộ được một bộ phận cực nhỏ, lại cũng đủ để đối phó nhân vật cỡ như Phong Thần.

Mũi kiếm bị Phong Thần lấy man lực đánh văng, Bạch Nhạc lại không chút hoảng loạn, trong lòng tự nhiên sinh ra một tia minh ngộ, rất tự nhiên trở tay chuyển về một kiếm.

Linh Tê Vọng Nguyệt!Thức thứ ba trong Linh Tê Kiếm Quyết, trước đó đối với Bạch Nhạc mà nói, đây là kiếm chiêu khó mà minh ngộ, giờ hiểu được, lại phảng phất đơn giản tựa như ăn cơm uống nước, thực lực đến, tự nhiên mà vậy liền có thể thi triển ra.

Linh Tê Vọng Nguyệt, kiếm quay đầu!Từ Linh Tê Nghênh Khách thủ thế, đến Cô Vân Xuất Tụ chuyển thủ thành công, lại đến Linh Tê Vọng Nguyệt xoay tay hồi kiếm, đây vốn là một bộ kiếm chiêu nối liền, gần như hoàn mỹ không chút tì vết.

Nếu đối mặt cao thủ chân chính có lẽ chưa hẳn đã có hiệu quả, nhưng đối với Phong Thần mà nói, lại đã ngăn đều không thể ngăn.

Một kiếm đứt cổ!….

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play