Cô Chúc bĩu bĩu môi, rồi lại nói: "Nghe nói ngươi bị thiên địa phụ thần trách phạt, là đến đây trốn tội sao?"

Gia Giao quát lên: "Chúc nhi!"

"Không cần mắng Cô Chúc, nó nói cũng không sai." Chu Sa buông rũ làn mi dài, chậm chạp nói: "Trước sau cũng phải đối diện, trốn một lúc cũng không trốn được cả đời."

"Gà nhỏ, nàng đừng bi quan như vậy." Úc Khuynh Tư yếu ớt thì thào, tay vẫn nắm chặt tay của Chu Sa: "Ta là một trong tứ đại thánh thú của tông miếu, chỉ cần một trong bốn người định nàng vô tội, thì thiên địa phụ thần cũng không làm gì được nàng."

"Ta biết rồi, ngươi nghỉ ngơi đi, một lúc Cô Quang sẽ đến xem bệnh cho ngươi."

"Ta và con thật sự không sao đâu."

Chu Sa khom người xuống tựa trán mình vào trán Úc Khuynh Tư, yếu ớt nói: "Cẩn thận một chút, ta không muốn nó giống Lăng nhi."

Úc Khuynh Tư mím môi dưới, yếu ớt gật đầu: "Ta biết rồi."

Chu Sa cũng không nói gì nữa, duy trì yên lặng mà nắm lấy bàn tay của Úc Khuynh Tư, đôi mi dài nặng nề rũ xuống, một mạt trầm tư.

Mất một lúc lâu Cô Quang mới quay lại, kiểm tra một lượt cho Úc Khuynh Tư, sau đó liền mang cho nàng một chén thuốc nghi ngút khói. Úc Khuynh Tư uống xong liền thiếp đi, có thể thấy được, trong mắt Cô Quang lóe lên một tia bất đắc dĩ.

Chu Sa chậm chạp gỡ tay Úc Khuynh Tư ra khỏi tay mình, ánh mắt vẫn dán chặt trên gương mặt tuyệt mỹ kia, nước mắt chầm chậm lăn trên gương mặt.

"Linh đế, đến lúc đi rồi."

"Hảo, giúp ta chiếu cố Khuynh Tư."

Cô Quang gật đầu đáp ứng, rồi lại đưa mắt nhìn theo bóng lưng cô độc của Chu Sa, hốc mắt nhanh chóng đỏ lên. Trong lòng Cô Quang thay Chu Sa chua xót, khi bước lên Diệt Yêu đài, Chu Sa sẽ phải đối diện với sự giận dữ của Hổ vương Thiên Văn Cẩm và thế quân Thiên Trinh. Trong một ngày, hai người thân yêu nhất lại chuyển sang oán hận mình, Chu Sa không sai, chỉ là không ai hiểu nàng đang cần điều gì mà thôi.

Kết giới mở ra, người của tông miếu xông vào đem Chu Sa giữ chặt lại.

Tư Mệnh đi đến trước mặt Chu Sa, nói lớn: "Linh đế phạm tội khó tha, lại còn có ý nghĩ bỏ trốn, lệnh đưa đến Dương Liên đài!"

Dương Liên đài...

Chu Sa cười yếu ớt, lại là địa phương đó, nơi nào bắt đầu liền kết thúc ở nơi đó.

Một đám người của tông miếu lo ngại Chu Sa, liền tăng thêm nhân lực, bây giờ đã hơn ba mươi người đem Chu Sa bao vây ở giữa, một đường lôi lôi kéo kéo đến Dương Liên đài.

Chu Sa đều tùy bọn họ bài bố, sau khi bị đưa lên Dương Liên đài hai tay hai chân đều bị dây xích trói chặt, âm thanh lanh canh lanh canh lạnh lẽo phát ra.

Ánh sáng mặt trời chói chang chiếu thẳng vào mặt, Chu Sa chống đỡ mệt mỏi đưa mắt nhìn, ảm đạm cười, trời đã sáng rồi sao?

Bên dưới đài là Thiên Trinh, ánh mắt giận dữ lại xen lẫn chút bi thương không nỡ. Nhưng nghĩ đến Lục Cửu vì cái gì mà chết, nghĩ đến dáng vẻ hạnh phúc không thành của Lục Cửu, trong lòng Thiên Trinh liền đau xót mà buông không được thù hận trong lòng.

Tỷ tỷ của nàng, lại là người hủy đi hạnh phúc của nàng.

Nhìn thấy ánh mắt oán hận của Thiên Trinh, Chu Sa không trách, nàng biết muội muội của nàng còn chưa trưởng thành, muội muội của nàng vẫn chưa hiểu được điều nàng làm. Nếu một ngày nào đó, Thiên Trinh hiểu ra sẽ không hận nàng nữa, nàng làm tất cả đều là vì muội muội duy nhất của nàng, nếu có thể tan thành tro bụi mà giữ được cho Thiên Trinh một đời vô ưu, nàng cũng không ngại đánh đổi.

Sống bảy vạn năm, Chu Sa không có bằng hữu, không có tri kỷ, ngay cả con cũng chẳng còn nữa. Trong lòng nàng cũng chỉ có bốn người quan trọng nhất, mẫu thân, nương, Trinh và Úc Khuynh Tư, sau này sẽ có thêm người thứ năm, là hài tử của nàng. Dù có phải đánh đổi, nàng cũng nguyện ý đánh đổi, chỉ cần họ có thể vui vẻ, có thể hạnh phúc, thì đối với nàng đó là một loại ân huệ.

Muội muội nhỏ của nàng vẫn chưa trưởng thành, nàng cũng không có cơ hội nhìn Trinh trưởng thành, vậy thì hôm nay hảo hảo nhìn lại muội muội nhỏ của nàng. Sau này Trinh sẽ là linh đế, sẽ đứng vào vị trí cao quý này, không còn là một tiểu thế quân lúc nào cũng theo nàng gọi tỷ tỷ.

Lần thứ hai đứng ở vị trí này, tất cả ký ức bi thương lẫn ngọt ngào trở về, nếu có thể lựa chọn lại, nàng vẫn như cũ không thay đổi quyết định, chí ít nàng cũng đã có được một đoạn thời gian vui vẻ bên cạnh những người nàng yêu thương nhất.

Tư Mệnh bước lên phía trước, dõng dạc nói: "Linh đế phạm phải đại tội, thiên địa phụ thần thống nhất đánh tan hồn phách, đẩy về súc sinh đạo!"

"Không được!"

Tư Mệnh nhìn về phía phát ra tiếng nói, hóa ra là Diêm Tống Bình, liền cung kính chấp tay: "Cô cô, chuyện này ngài không thể quản, ngài hiện tại là một phàm nhân, ma khí của Dương Liên đài sẽ khiến ngài khó chịu đó."

"Ta chỉ có hai đứa con gái, một đứa chịu bảy vạn năm thống khổ của tình kiếp, một đứa chịu đựng bi thương tan vỡ của tình kiếp. Nhìn hai đứa con của mình dần dần đánh mất bản thân, người làm mẹ như ta không thể nào chấp nhận được. Hơn nữa, con sai tại mẹ, nếu các ngươi cứ cứng rắn không buông tha cho Diêm La, vậy để ta bồi nàng đoạn đường tiếp theo!"

"Nương, không được!!" Chu Sa kinh hãi hét lên: "Ngài không cần lo cho con, nương, ngài hy sinh cho Diêm La đủ rồi, cầu ngài đừng làm như vậy!"

"Nếu bắt nương nhìn con lần nữa tan thành tro bụi, nương không thể..." Diêm Tống Bình yếu ớt nói: "Diêm La, con không phải chỉ là cốt nhục của nương, còn là lý do để nương sống, nương không thể để con cứ như vậy mà rời khỏi nương."

"Nương, coi như Diêm La cầu xin ngài, ngài đi đi có được không?" Chu Sa siết chặt bàn tay, giãy mạnh hai cái cũng không thoát được, cuống quít nói: "Trinh! Ngươi mau đưa nương đi nhanh đi!"

Thiên Trinh nhanh chóng chạy lên Dương Liên đài, tìm mọi cách đưa Diêm Tống Bình rời đi, thế nhưng Diêm Tống Bình lại cứ nhất quyết không chịu, ai nói gì nàng cũng không nghe.

"Nương, ngài đi đi mà, Diêm La cầu xin ngài đó!"

Thiên Trinh mím chặt môi, đành dùng cả pháp lực để lôi kéo Diêm Tống Bình xuống Dương Liên đài, mất rất lâu mới có thể giữ cho nương không chạy thoát được.

"Buông ta ra!!"

"Nương ngài đừng nháo nữa!"

"Nương nói con có nghe thấy không? mau buông nương ra!!"

Ở dưới đài Thiên Trinh chật vật giữ chặt Diêm Tống Bình không cho nàng chạy lên đài, còn trên đài đã bắt đầu chuẩn bị hành hình.

Hai tay siết chặt lấy xích sắt vang lên âm thanh lạch cạch thê lương, Chu Sa rũ mi xuống, vài đoạn ký ức vụn vặt xuất hiện, cuối cùng cũng có thể nở một nụ cười mãn nguyện, xem như không sống uổng phí kiếp này.

"Chuẩn bị hành hình!!"

Dưới chân xuất hiện một cực đại ma pháp, liên tục biến đổi, màu sắc càng thêm rực rỡ. Tam đại thánh thú của tông miếu đi vòng quanh đài, sau đó chấp tay niệm chú, từng đợt ánh sáng từ dưới mặt đất bắn thẳng lên không.

Huyết ô nha cõng đá tam sinh bay qua, tia sáng càng thêm mãnh liệt khiến dòng chữ trên đá bắt đầu mờ dần, sáng đến đau cả mắt.

Ba vị thánh thú xoay mở lòng bàn tay, pháp lực tụ lại thành những màu sắc kỳ quái đan xen vào nhau, đến một lúc khối cầu trong tay đủ sức hủy diệt, liền ném về phía Dương Liên đài.

Chu Sa chậm rãi nhắm mắt lại, đời này, nàng đã không còn gì để hối hận, đến hiện tại, cũng không hối hận...

"Diêm La!!!"

Xung quanh phảng phất một đợt hương hoa mai tháng ba thanh mát, dịu dàng lại ấm áp, cảm giác ôn nhu chân thật này khiến Chu Sa chống đỡ mệt mỏi mà mở mắt ra nhìn. Chỉ thấy trước mắt một trời huyết hoa, tất cả tất cả đều vỡ òa ngay từ giây phút đó, tan vỡ. Ánh mắt Chu Sa dại ra, các ngón tay run run tê liệt, từ hốc mắt chảy xuống một giọt nước mắt, thấm ướt những vệt máu trên gương mặt nàng.

"Nương!!!"

Bàn tay ấm áp của nương đặt trên mặt, nhẹ nhàng lau đi nước mắt của nàng, dịu dàng đến mức khiến Chu Sa nhớ đến lúc nàng còn trong trứng chu sa, lần đầu gặp nương thân đã được vuốt ve dịu dàng như vậy.

"Diêm... Diêm La..." Diêm Tống Bình yếu ớt nở một nụ cười: "Con chính là tất cả sinh mạng của nương, nương rất vui vẻ... rất vui vẻ..."

"Nương!! Đừng!!!"

Thân thể trước mặt trong suốt dần, rồi từ từ biến thành cát bụi, tan biến vào hư không. Chu Sa hoảng hốt giãy mạnh khỏi xích sắt, bàn tay nhuốm đầy máu vội vàng vươn ra, muốn giữ lấy thân thể trước mặt, chỉ là tất cả đều biến mất cả rồi.

"Nương..."

Thiên Trinh như bị rút hết sức lực, tê liệt ngã ngồi xuống đất, nước mắt rơi xuống cũng hồn nhiên không biết.

Chu Sa sụp đổ, hoàn toàn sụp đổ. Bảy vạn năm, nàng chưa từng làm gì được cho nương, vì sinh nàng mà nương chấp nhận đánh đổi tất cả tu vi, vì muốn nàng sống lại nương chấp nhận làm một cái phàm nhân, hôm nay vì nàng mà tan thành tro bụi...

"Nương... tại sao ngài lại làm như vậy..."

Chu Sa chưa từng nghĩ đến việc một ngày nào đó nương sẽ không còn bên cạnh nàng nữa, sẽ chẳng còn người dịu dàng ôm nàng sau bao đau khổ. Lúc nàng suy sụp nhất, bên cạnh là nương, là nương bảo hộ nàng, hôm nay... cũng là vì nàng mà chết...

"Nương... nương..."

Thiên Trinh co rúm người lại, nếu nàng giữ chặt nương hơn, nương sẽ không chết, là do nàng... tất cả là do nàng...

Tiếng bước chân nặng nề vang lên thu hút sự chú ý của mọi người, ánh mắt dời đến nơi phát ra âm thanh, chỉ thấy bạch y như tuyết, mái tóc nhiễm sương trắng bạc đầu.

Chưa đến một ngày, mái đầu đã bạc, rốt cuộc là thương tâm đến mức độ nào đây?

"A Bình... nàng tàn nhẫn lắm..."

Vạt áo trắng xóa, tay ôm theo cổ cầm nhuộm màu tang thương, nước mắt rơi xuống, chưa từng yếu đuối đến như vậy.

"Thượng thần..."

Tất cả đều nhanh chóng tách ra hai bên nhường đường cho Thiên Văn Cẩm, bọn họ không ai nói ai, đợi khi Thiên Văn Cẩm bước qua, liền nhanh chóng hành lễ rồi lui xuống.

Thiên Văn Cẩm dừng dưới Dương Liên đài, hơi khom người xuống, nhặt lên một chiếc vòng tay vỡ nát. Đây là chiếc vòng Diêm Tống Bình yêu thích nhất, lúc nào cũng đeo, mấy vạn năm rồi cũng không nỡ tháo xuống, vì đây là món quà đầu tiên Thiên Văn Cẩm tặng cho nàng ấy.

Chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày sinh ly tử biệt, chưa bao giờ nghĩ đến giây phút cuối cùng cũng không thể nhìn lấy nhau một cái.

"A Bình... đừng đùa nữa, về thôi..." Thiên Văn Cẩm nhỏ giọng thì thầm: "Ta tha cho Diêm La mà, nàng quay về đi, ta xin lỗi nàng, sau này nhất định không nói mấy lời đó nữa..."

Nhưng dường như hối hận đã quá muộn màng rồi. Sẽ chẳng còn nữ nhân thích mặc một bộ tố y, cầm ô đứng bên cạnh nàng. Trong đầu quanh quẩn hình ảnh của Diêm Tống Bình, mười mấy vạn năm, vui có, buồn có, đau thương có, chỉ là chưa từng cảm thấy tuyệt vọng như hôm nay.

Không còn một hậu duệ phượng tộc tên Diêm Tống Bình, không còn một thượng thần núi Ức Luân, cũng chẳng còn nữ nhân hứa hẹn cùng nàng đi hết kiếp này...

"A Bình... nàng đi đâu cũng được, nhưng chờ ta theo có được không..."

Chưa bao giờ Chu Sa thấy mẫu thân mình như vậy, xung quanh phảng phất cảm giác bi thương, tuyệt vọng đến không cách nào gượng dậy nổi nữa.

"Mẫu thân, là lỗi của Diêm La, lẽ ra Diêm La không nên..."

"Ngươi im đi!!"

Thiên Văn Cẩm giận dữ đứng bật dậy, ánh mắt lãnh liệt xoáy sâu vào Diêm La: "Tại sao ta lại có một nghiệt tử như ngươi chứ!? tại sao vậy!? đến lúc nào ngươi mới buông tha cho A Bình!! Nghiệt tử tại sao không phải là ngươi tan thành tro bụi mà là nàng tan thành tro bụi!?"

"Mẫu thân..."

"Đừng gọi ta là mẫu thân!" Thiên Văn Cẩm run rẩy chỉ tay về phía Diêm La, giọng nói nghẹn ngào đứt quãng: "Kể từ hôm nay, Thiên Văn Cẩm ta cùng Diêm La ngươi không còn bất kể quan hệ nào nữa!!"

"Mẫu thân!!!" Diêm La hoảng hốt quỳ xuống, vội níu lấy tay áo của Thiên Văn Cẩm, như đứa trẻ bị bỏ rơi mà khóc thật to: "Con cầu xin ngài, mẫu thân, xin ngài đừng bỏ mặc con, cầu xin ngài mà!!"

"Ngươi cút đi!!"

Thiên Văn Cẩm dứt khoát hất mạnh Diêm La ra, một bộ dáng thương tâm thất thểu bước đi, dường như trên đời này chẳng còn gì để nàng lưu luyến nữa rồi.

Chu Sa gục xuống đất, lạnh lẽo đến gai người, nặng nề đến thương tâm.

"Mẫu thân... ngài không còn cần đứa con gái này nữa sao?"

Chỉ trong một ngày, Chu Sa đánh mất tất cả, hoàn toàn mất đi tất cả...

"Nương... mẫu thân... Trinh..."

Gia đình của nàng, những người thân nhất của nàng, đều đã bỏ nàng mà đi rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play