Tiếng gõ cửa dồn dập thu hút sự chú ý của Thi Âm, nàng vội vàng chạy ra mở cửa, vừa vặn bắt gặp Vân Thường cả người ướt đẫm nước mưa, đôi khi run lên vài cái.
"A Thường?"
Vân Thường lách người bước vào phòng, đem Thi Âm ôm lấy, liên tục hạ xuống cơn mưa nụ hôn lên mặt đối phương. Thi Âm nghiêng người né tránh, kéo Vân Thường ra sau bức bình phong, ném cho nàng một cái khăn sạch và một bộ y phục mới.
"Mau thay đồ nếu không lại cảm lạnh."
Vân Thường bất đắc dĩ nhận lấy y phục, nhìn sang bên cạnh phát hiện mộc dũng chứa đầy nước nóng, khóe môi bất giác nâng lên.
Đợi khi Vân Thường ngoan ngoãn đi tắm, Thi Âm mới trở về thư án, tiếp tục đọc quyển sách đang đọc dang dở. Bầu không khí yên lặng dễ chịu diễn ra, không ai nói với ai câu nào, nhưng lại cảm thấy rất thoải mái, giống như gánh nặng đè trên vai bao lâu nay đều đã biến mất.
Mãi một lúc Thi Âm không còn nghe thấy tiếng nước róc rách, nhịn không được ngẩng đầu lên nhìn thử, vừa vặn nhìn thấy Vân Thường đang đứng trước thư án. Thi Âm giật bắn người, làm rơi cả quyển sách trên tay, một tay đặt trên ngực, biểu lộ kinh ngạc tột cùng.
Vân Thường xấu hổ cười gượng một tiếng: "Ly Túc, dọa sợ nàng rồi?"
"Không vấn đề gì." Thi Âm chống tay xuống thư án đứng dậy, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: "Sao lại đến đây? không sợ kết giới của U Nham sao?"
"Nếu sợ ta còn đến đây sao?" Vân Thường bước nhanh đến ôm lấy thắt lưng của Thi Âm, cằm tựa vào vai của đối phương, giọng nói ấm áp mềm mại: "Ta nhớ nàng, đều nhớ đến không nhịn được mà liều mạng đến đây, nàng một câu quan tâm cũng không nói được sao?"
"A Thường, đừng như vậy nữa, chúng ta thật sự không thể đâu..." Thi Âm thoáng run rẩy, yếu ớt nói: "Ta là người của ngũ tộc, ngươi là người của yêu tộc, đây là phạm thiên quy..."
"Ta không quản nổi nhiều chuyện vậy đâu." Vân Thường đem Thi Âm xoay lại, bắt nàng đối diện với mình, ánh mắt nhu hòa ấm áp xoáy sâu vào mắt đối phương: "Nếu ta cái gì cũng sợ, cái gì cũng lo lắng thì cả đời này cũng không có được nàng."
"Chuyện này không thể đùa đâu, A Thường..." Thi Âm lúng túng né tránh ánh mắt nhu tình của Vân Thường, giọng nói phát run: "Nếu để thiên địa phụ thần biết được, ngươi... ngươi nhất định sẽ..."
"Bị đánh tan tam hồn thất phách, đẩy về súc sinh đạo?"
"Ta không muốn thế, A Thường, ta không muốn ngươi xảy ra bất cứ chuyện gì cả." Thi Âm đưa tay vuốt ve gương mặt của đối phương, nước mắt nhịn không được tràn mi: "Yêu ngươi, ta chưa từng hối hận, ta chỉ sợ ngươi không còn nữa, ta chỉ sợ..."
"Ly Túc, đừng sợ, ta ở đây, tuyệt không đi đâu cả, càng không có chuyện biến mất." Vân Thường dịu dàng lau nước mắt cho Thi Âm, giọng nói càng thêm nhu hòa: "Ta có cách, đừng lo."
"Có cách?"
"Thiên địa này không ai qua nổi linh đế, nếu như chúng ta..."
"Không được!!" Thi Âm gắt một tiếng: "Ngươi quên Chu Sa hận chúng ta thế nào rồi sao? ngươi đi cầu xin nàng chỉ có con đường chết, ta không thể để ngươi đi tìm đường chết được!"
"Ly Túc, nghe ta nói cái đã..."
"Chuyện này ta tuyệt không khoan nhượng!" Thi Âm áp tay lên gò má Vân Thường, dùng ánh mắt kiên định mà nhìn sâu vào mắt đối phương: "Cho dù có chuyện gì xảy ra, ta cũng không muốn người gặp nguy hiểm là ngươi, A Thường."
"Ly Túc..."
Đôi mắt Vân Thường rất đẹp, là đôi mắt đẹp nhất của yêu tộc. Thi Âm chìm vào đôi mắt ấy, thoát cũng không được, chỉ có thể vĩnh viễn trầm mê, dư vị ngọt ngào đắng cay từ từ nếm trải. Vân Thường không nhiều lời, trực tiếp ôm Thi Âm ném lên giường, gấp gáp kéo buông sa mạn, cùng đối phương bắt đầu một nụ hôn triền miên không dứt.
Y phục từng kiện rơi xuống đất, những ngày xuân tháng ba khí trời ôn noãn, nhưng trong phòng, lại nóng đến mức bức cả hai điên cuồng. Trước nay chưa từng hối hận, càng không bao giờ nghĩ buông tay, cho dù đối phương có là diễm quỷ, cho dù đối phương không phải người ngũ tộc, tuyệt cũng không ngăn cản được các nàng đến với nhau.
Ngoài song cửa, mưa rả rích rơi, từng đợt gió thổi tung tấm rèm mỏng, mang theo hương hoa đào tháng ba.
Mái tóc của Vân Thường rất dài, Thi Âm đặc biệt thích vuốt tóc nàng, hôm nay không ngoại lệ, ngón tay nhẹ nhàng luồn vào từng sợi tóc, cảm nhận sự mềm mại của đối phương.
"Ly Túc, đang nghĩ gì sao?"
Thi Âm hơi hơi gật đầu, đưa mắt nhìn Vân Thường. Nàng sớm không nhận ra đứa nhỏ hai vạn tuổi thân thể đứt lìa năm xưa, bây giờ là Yêu tộc công chúa cao cao tại thượng, nàng sớm không nắm bắt được nữa rồi. Nghĩ đến đây, Thi Âm càng thêm lo sợ, dùng sức ôm chặt lấy đối phương, tìm đến đôi môi mềm mại lưu luyến chút hơi ấm còn sót lại. Vân Thường không biết Thi Âm đang nghĩ điều gì, chỉ thuận theo đối phương, nhẹ nhàng bắt đầu một nụ hôn rồi cũng nhẹ nhàng kết thúc.
"Ly Túc, sao thế?"
"Sợ..."
Vân Thường yếu ớt cười, tay lưu luyến trên tấm lưng trần mềm mại của Thi Âm, dịu dàng vỗ vỗ hai cái: "Không có chuyện gì đâu, ta ở đây, bảo vệ nàng."
"Nhưng nếu như..."
"Sẽ không có chuyện nếu như đó." Vân Thường nâng gương mặt nhỏ của Thi Âm lên, ngón tay thon dài vuốt ve sườn mặt tinh mỹ: "Cùng lắm ta đem nàng về yêu tộc, bái đường thành thân, cho dù thiên địa phụ thần có không đồng ý thì mọi chuyện cũng đã rồi."
"A Thường, ta là người của Hồ tộc, không thể sống ở Yêu tộc..."
"Nếu vậy chúng ta tìm một nơi không ai biết đến, tách biệt với thế giới xung quanh, chỉ có ta và nàng cùng nhau sống, được không?"
Thi Âm ngập ngừng một lúc, nói: "Nhưng ngươi là công chúa Yêu tộc..."
"Nàng cũng là trữ quân Hồ tộc, có thể bỏ tất cả vì ta, tại sao ta lại không bỏ được danh vị công chúa Yêu tộc?" Vân Thường dịu dàng mỉm cười: "Ly Túc, theo ta sẽ cực khổ, nàng có dám?"
"Dám, sao lại không?" Thi Âm đưa tay xoa xoa gương mặt của Vân Thường: "Chỉ cần bên cạnh có ngươi, đến nơi nào mà không dám, cực khổ thế nào mà không đối diện?"
"Hảo, hảo Ly Túc của ta."
Vân Thương lưu luyến trên môi của Thi Âm, nhẹ nhàng rải những nụ hôn nhỏ lên gương mặt tâm ái nhân, dù không nói, nhưng ai cũng biết đối phương đang vui vẻ hạnh phúc thế nào.
---------------------------
"Nương nương, ngài không được đi ra ngoài."
Thiên Lan đem Úc Khuynh Tư ấn xuống ghế, lại tiếp tục càu nhàu nhăn nhó: "Cứ suốt ngày chạy đi tìm con phượng hoàng đó làm gì? chắc bây giờ đang cùng nha hoàn nào đó day dưa rồi, ngài không cần quản, ngài nên lo cho tiểu trữ quân trong bụng mình đi."
"Không được, ta không thể ngồi ở đây được, ta phải đi tìm gà nhỏ!" Úc Khuynh Tư chống đỡ thân thể kiệt quệ không chút sức lực, bàn tay vươn ra đẩy vai của Thiên Lan: "Không được để cho gà nhỏ xuống phàm gian độ kiếp..."
"Ngài là lo chuyện này sao?" Thiên Lan lần nữa ấn Úc Khuynh Tư xuống ghế quý phi, nói: "Ngài không cần lo, linh đế pháp lực như vậy cao, cả thiên hạ này không ai vượt qua nổi nàng đâu."
"Nhưng đó là thiên kiếp, nếu lỡ xảy ra bất trắc gì..."
"Ngài lo lắng thừa rồi." Thiên Lan nói tiếp: "Sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu, ngài nên hảo hảo nghỉ ngơi rồi sinh ra một tiểu trữ quân mập mạp a."
"Trữ quân..."
Úc Khuynh Tư nhỏ giọng lầm bầm, không còn chút sực lực nào. Cánh tay buông thõng bên ghế quý phi, tay còn lại đặt trên tiểu phúc, môi mím chặt lại ngăn tiếng nức nở yếu ớt thoát ra ngoài.
"Ta đã nghĩ, nếu như đứa nhỏ này tồn tại, thì gà nhỏ sẽ quan tâm ta hơn... ta đã nghĩ... đã nghĩ thật nhiều chuyện, cuối cùng..."
"Ngài còn muốn linh đế đối tốt với ngài?" Thiên Lan nửa trêu đùa nửa trào phúng: "Diêm La không giết đứa nhỏ đó là may mắn lắm rồi, ngài còn nghĩ nàng đối tối với ngài? Đừng quên Lăng nhi tại sao lại chết? hơn nữa ta lại không hiểu tại sao ngài lại nhẫn tâm đến vậy, đến cả Diêm La dù hận ngài thế nào cũng không nghĩ bỏ đứa nhỏ, ngài lại..."
"Nếu ngươi là ta, ngươi sẽ hiểu được thôi..." Úc Khuynh Tư yếu ớt buông ra một tiếng cười, chính là cười nhạo bản thân mình: "Ngay cả đá nhân duyên cũng khước từ ban cho ta một đoạn duyên phận, định sẵn đào hoa vây quanh, nhưng cả đời vẫn phải chịu cô độc. Cô Quang nói qua ai yêu ta đều sẽ phải nhận kết cục không tốt, ta đời này phụ rất nhiều người, lại không cách nào phụ gà nhỏ..."
"Vậy sao ngài lại..."
"Bởi vì năm đó gà nhỏ suýt chút vì ta mà tan thành tro bụi, ta đã nghĩ ta liên lụy gà nhỏ, liên lụy nàng cả đời không được vui vẻ, cho nên ta mới tìm mọi cách đem nàng đẩy ra khỏi ta..." Úc Khuynh Tư bật ra một tiếng than nhẹ: "Cuối cùng là đánh mất cả con của mình..."
"Ngài sai rồi..."
Úc Khuynh Tư sửng sốt: "Sao?"
"Ngay từ đầu ngài đã sai rồi..." Thiên Lan ngồi xổm xuống trước mắt Úc Khuynh Tư, nắm lấy bàn tay của nàng, dịu dàng mở ra: "Diêm La cũng giống ngài, không có duyên phận, nhưng Diêm La can đảm nghịch thiên đề tên hai người lên đá nhân duyên, vì Diêm La không muốn bỏ lỡ ngài. Còn ngài lại dùng cách yếu đuối nhất buông bỏ người mình yêu, căn bản là tự tìm đường chết, tự diệt đi nhân duyên của mình."
"Ta sai rồi sao..." Úc Khuynh Tư thẫn thờ buông thõng bàn tay đang đặt trên tiểu phúc, nước mắt nặng nề trượt xuống: "Ta sai rồi sao... ta đã sống sai lầm ngần ấy năm sao..."
"Thượng thần cô cô, ta hiểu, ta biết ngài đối với Diêm La tình cảm sâu nặng, nhưng đi đến bước đường này căn bản không thể quay lại nữa rồi." Thiên Lan chậm rãi nói: "Ngài nên buông tay đi thì hơn."
"Ngươi có thể khuyên ta chết đi còn dễ dàng hơn khuyên ta từ bỏ gà nhỏ."
"Thượng thần cô cô, ngài..."
Thiên Lan khuyên không nổi, buồn bực đứng dậy, vừa vặn nhìn thấy thân ảnh hồng sắc đang từ từ bước vào Thần Nguyệt, so với mọi hôm còn phá lệ xinh đẹp rực rỡ hơn vạn lần.
Chu Sa tiêu sái bước vào, đưa mắt nhìn Thiên Lan ra hiệu, Thiên Lan hiểu ý liền nhanh chóng đứng dậy rời đi.
Úc Khuynh Tư từ lâu đã cảm nhận được khí tức của Chu Sa, khóe môi bất giác cong lên, giọng nói tràn ngập ấm áp: "Gà nhỏ, nàng chịu đến thăm ta rồi sao?"
"Đi cùng ta đến một nơi."
"Sao?"
Không trả lời Úc Khuynh Tư, Chu Sa dứt khoát kéo Úc Khuynh Tư đứng dậy, đi được vài bước trước mắt là quang cảnh sương mù dày đặc của U Nham sơn.
Mọi thứ như cũ, nhưng lại yên ắng đến thê lương. Ân Thần, Nhạc Tân, Quân Quân và Vân Thường đều đã không còn ở đây nữa, Chu Sa đưa mắt nhìn khắp nơi, đột nhiên trong đầu lại xuất hiện vài đoạn ký ức không tính là vui vẻ của năm tháng trước kia.
Úc Khuynh Tư không thể nhìn thấy, chỉ có thể nắm chặt tay Chu Sa hơn, cảm nhận được đối phương vừa run rẩy một chút, không biết là điều gì khiến nàng ấy xúc động đến như vậy.
Chu Sa không nói nhiều, một đường kéo Úc Khuynh Tư đi ra hậu viện, ôn tuyền khuất sau những tàng cây phong xuất hiện, khói lượn lờ bay mông lung.
Cảm nhận được hơi nóng phả vào mặt, không cần hỏi cũng biết đây là đâu, Úc Khuynh Tư có chút nghi hoặc, lại không dám mở miệng hỏi, chỉ biết lẳng lặng đi theo phía sau Chu Sa.
"Ngươi biết nơi này là đâu đi?"
Đột ngột nghe được câu hỏi, Úc Khuynh Tư không kịp phản ứng, ậm ừ một tiếng.
"Cũng bốn vạn năm rồi..."
"Gà nhỏ..."
Chu Sa cười nhạt, lưu loát đem y phục cởi xuống, một đường bước xuống ôn tuyền ngâm mình. Nghe tiếng nước rì rào, Úc Khuynh Tư cũng biết Chu Sa đã vào ôn tuyền rồi, bản thân đứng trên bờ lại không biết làm gì.
"Xuống đây đi."
"Ách... hảo..."
Đem từng kiện y phục cởi xuống, tay vươn ra chạm vào mỏm đá lạnh như băng, Úc Khuynh Tư rùng mình một cái, chậm chạp bước xuống ôn tuyền.
Dựa theo cảm giác mà bước đến chỗ Chu Sa, vừa vặn chạm vào được bàn tay của đối phương, nhịn không được trong lòng cảm thấy vui vẻ, cho dù chuyện gì xảy ra thì Chu Sa cũng không bao giờ bỏ mặc nàng.
Cánh hoa trắng muốt lơ đãng bay, lại rơi xuống hồ nước trong như ngọc, phản chiếu từng đợt sóng nhỏ lăn tăn.
Bầu không khí trầm mặc diễn ra, không ai nói với ai lời nào, cũng chẳng biết phải bắt đầu nói từ đâu, cho nên đều duy trì bầu không khí này. Mãi rất lâu cũng không nghe Chu Sa nói gì, Úc Khuynh Tư lặng lẽ hít một hơi thật sâu, tay vẫn chung thủy nắm lấy bàn tay của đối phương, nhẹ nhàng đặt lên tiểu phúc của mình.
"Gà nhỏ, cùng ta đợi hài tử ra đời được không?"
Chu Sa buông xuống đôi mi dài, nắm tay siết chặt rồi lại buông lỏng ra, nhịn không được mà thu tay về.
"Khuynh Tư, đứa nhỏ đó ta không tính toán, hôm nay đưa ngươi về đây, liền ở lại đây đi, đừng đến Tử Liên Bát Kính nữa."
"Không được!" Úc Khuynh Tư không suy nghĩ đã lập tức phản bác, giọng nói càng lúc càng run rẩy: "Tại sao chúng ta phải đi đến bước đường này vậy? tại sao lại để con chỉ được sống với một trong hai người? tại sao lại không thể cho con một cuộc sống mà nó đáng được nhận? gà nhỏ, bốn vạn năm rồi, nàng có thể hận ta, có thể trách ta, nhưng làm ơn, nó là con của chúng ta mà, tại sao lại phải như vậy chứ?"
"Nếu như Lăng nhi vẫn còn sống, những lời này ngươi nói, ta nhất định sẽ hảo hảo suy nghĩ lại, nhưng hôm nay..." Chu Sa đưa mắt nhìn gương mặt hốc hác cùng với thân thể gầy yếu của Úc Khuynh Tư, chua xót cười một tiếng: "Tất cả đã kết thúc rồi, từ bốn vạn năm trước..."
"Chúng ta còn có thể bắt đầu lại."
"Nhưng ta không đủ sức nữa rồi..." Chu Sa thở ra một tiếng thê lương, cười gượng gạo: "Bốn vạn năm là quá đủ rồi, Úc Khuynh Tư, ta với ngươi từ hôm nay, đường ai nấy đi, xem như bảy vạn năm qua như yên hoa tháng ba, rực rỡ như vậy, nhưng cũng có lúc phải tàn lụi. Dừng lại đây thôi, ta với ngươi cũng đã đi qua bảy vạn năm, trong bảy vạn năm này, thương hải tang điền, những thứ nên kết thúc cũng phải kết thúc rồi."
Úc Khuynh Tư thủy chung cúi thấp đầu xuống, giọng nói nhịn không được xen kẽ vài tiếng nấc nghẹn ngào: "Là do ta từng yếu đuối không giữ nổi nàng, hay bốn vạn năm trôi qua, trong mắt nàng ta chẳng còn quan trọng như năm đó nữa?"
"Quan trọng hay không, đều đã là dĩ vãng, hơn nữa cũng cảm ơn ngươi, đã cho ta một đoạn ký ức đẹp đẽ như vậy..."
Chu Sa nghiêng đầu nhìn sườn mặt tinh mỹ của Úc Khuynh Tư, đôi mi dài nhẹ nhàng rung động, khi cởi khăn che mắt ra, phần xung quanh mắt có hơi tím tái, là do lâu ngày không tiếp xúc với ánh mặt trời. Trong lòng dấy lên từng trận chua xót mà không thể nói thành lời, Chu Sa cười nhạo chính bản thân mình, ngay cả đến hiện tại, nàng cũng chưa từng buông xuống được nữ nhân này.
"Khuynh Tư, ngẩng đầu lên một chút."
Úc Khuynh Tư hoàn toàn nghe theo Chu Sa, ngẩng đầu lên một chút, trong lòng suy nghĩ không biết nàng ấy muốn làm gì. Không lâu liền cảm nhận được cảm giác ẩm ướt bên môi, Úc Khuynh Tư chấn kinh, hai vai run lên từng đợt, không nghĩ đến Chu Sa như vậy lại chủ động hôn nàng. Môi lưỡi triền miên quấn quít, xung quanh phảng phất hương hoa lan, khiến song phương điên cuồng, nhưng đến khi đưa tay ra, lại là một mảng hư không.
"Chu Sa!!!"
Đầu vai run rẩy, nước mắt theo sườn mặt chảy xuống, nhỏ thành giọt xuống ôn tuyền. Trong tay chỉ còn cảm giác mềm mại từ tay áo liên hoa của đối phương, phút chốc bật ra tiếng nghẹn ngào thống khổ.
"Tại sao... tại sao..."