Buổi tối, trong phòng vị sư phụ nào đó...
"Ngươi đi ra ngoài cho ta!!!"
Chân nâng lên một phát đá văng trứng chu sa ra ngoài, âm thanh lộp bộp lộp bộp cùng tiếng chuông lanh canh lanh canh vang lên.
Úc Khuynh Tư hơi khựng lại, chết, cái chuông!!!
Lúc nàng chạy ra, đã thấy trứng chu sa lăn vài chục vòng trên đất, khiến tiếng chuông kêu càng lúc càng lớn.
Nó đang báo động cho Linh hậu biết!!!!
Mặt Úc Khuynh Tư tái nhợt, vội ôm trứng chu sa lên, phủ sạch bụi bẩn trên quả trứng, không quá một khắc, một đạo bóng trắng xuất hiện trước mặt nàng.
"Ngươi lại làm gì con ta sao?"
Diêm Tống Bình giống như mẫu hổ gào vào mặt Úc Khuynh Tư.
Úc Khuynh Tư nghiêng mặt né tránh, ôi chao, Linh đế cũng thật can đảm khi lấy mẫu hổ này a~
"Cái này..."
Chưa kịp giải thích, một đạo bóng đen khác xuất hiện, đem Diêm Tống Bình ôm lên.
"Lại nháo, mau về nhà!"
"Ta không về!!!"
Tiếng nói của Diêm Tống Bình xa dần... xa dần...
Úc Khuynh Tư đưa tay lau mồ hôi, xém chút nữa đã bị mẫu hổ đó uống máu nhai xương rồi!!!
Lãnh liệt nhìn quả trứng chu sa đang nhu thuận chui vào lòng mình hưởng thụ, khóe môi Úc Khuynh Tư co giật, thiên a!!!!
Đành phải đem tâm can bảo bối của Linh đế và Linh hậu vào trong phòng, Úc Khuynh Tư ngồi xuống tháp, thuận tay đặt trứng chu sa xuống bên cạnh.
"Ai, ngươi thật thông minh đó, chỉ mới mười một ngày tuổi đã biết báo động Linh hậu đến giải cứu ngươi."
Úc Khuynh Tư dùng ngón tay vẽ theo đường vân trên trứng chu sa, có lẽ nghĩ mình được khen, trứng chu sa không ngừng lắc lư qua lại.
"Ta muốn hỏi, nữ nhân Phượng tộc các ngươi ai cũng giống như mẫu hổ vậy sao?"
Úc Khuynh Tư nghĩ đến dáng vẻ giận dữ rống to một tiếng của Diêm Tống Bình, liền sợ đến đổ mồ hôi hột.
Ngay lập tức, trứng chu sa phát sáng, trên tay của Úc Khuynh Tư ghim đầy băng mỏng lại sắc nhọn.
Úc Khuynh Tư chau mày vì đau, nói: "Ta nói gì sai sao? nương của ngươi phải sinh ra trong Hổ tộc mới đúng, còn mẫu thân của ngươi là phải sinh ra trong Phượng tộc, có lẽ năm đó bà đỡ ôm các nàng đến nhầm chỗ rồi."
Cốp!!!
Trứng chu sa đập thẳng vào trán của Úc Khuynh Tư...
Khóe môi Úc Khuynh Tư co giật, lập tức cầm trứng chu sa định ném xuống đất, lại nhớ đến Diêm Tống Bình, liền rùng mình không dám làm bậy nữa.
Nghĩ ngợi một lúc, Úc Khuynh Tư liền đứng dậy, đem trứng chu sa cho vào một cái bát lớn, thuận tay kéo ngọn nến đang cháy dở đặt phía dưới cái bát đang treo lơ lửng trong không trung. Cầm lấy bình trà, Úc Khuynh Tư đổ nước trà vào trong bát, vẻ mặt vô cùng thỏa mãn, ai, sắp có trứng gà luộc với nước trà ăn khuya rồi.
Ở trong nước, trứng chu sa không rung chuông được, liền lập tức lăn vòng vòng trong nước, có vẻ rất thoải mái.
Úc Khuynh Tư có chút bất khả tư nghị, quả trứng này không biết nóng sao? hay là nước chưa đủ nóng?
Có lẽ là nước chưa đủ nóng đi!
Úc Khuynh Tư thuận tay cho ngón tay vào trong nước, lập tức rút nhanh ra, chao ôi, lang trảo của nàng!!!!
Chợt nhớ đến quả trứng chu sa này chính là Phượng hỏa, đem nó ngâm trong nước nóng, càng khiến hỏa tính của nó trỗi dậy mạnh mẽ hơn mà thôi, nếu ném vào băng, sẽ làm lớp băng bên ngoài kiên cố hơn, căn bản không cách nào trị được nó cả.
Úc Khuynh Tư đành đem bát nước đặt xuống, thuận tay ném trứng chu sa vào bồn nước lạnh, nói: "Tắm cho sạch sẽ, ngươi hôm nay lăn qua không biết bao nhiêu địa phương rồi."
Trứng chu sa thích thú lăn vòng vòng trong nước, có vẻ rất hưởng thụ~
Úc Khuynh Tư thả người ngồi xuống ghế bành đặt trong phòng, thuận tay cầm lấy quyển trục trên bàn, dáng vẻ xem sách có chút biếng nhác, lại có chút phong tình. Suối tóc ngân bạch xõa tùy hứng trên vai, từng lọn từng lọn tóc dài trượt qua gương mặt trắng noãn, khiến người ta ngứa ngáy tâm tình, câu nhân như thế, mỹ lệ như thế bảo sao không có nợ đào hoa a?!
Ở trong bồn nước lăn qua lăn lại một lúc, trứng chu sa cũng chịu rời khỏi, bay lên trên tấm thảm lắc lư vài cái cho ráo nước, rồi bay thẳng vào trong lòng của Úc Khuynh Tư.
"Ách..."
Trứng chu sa bay thẳng vào trong ngực Úc Khuynh Tư, đau điếng, nàng liền nhăn nhó chau mày nhìn quả trứng trắng nõn phủ đường vân đỏ rực rỡ trong lòng mình.
"Thật là..."
Buông ra hai chữ trong chán nản, Úc Khuynh Tư ôm trứng chu sa lên, đặt vào trong chiếc rổ nhỏ có phủ nệm bên trên.
"Chỗ này là của ngươi, giờ lo ngủ đi."
Đặt trứng chu sa vào rổ xong, Úc Khuynh Tư định đi ngủ lại bị trứng chu sa đâm vào ngực một lần nữa.
"Ngươi rốt cuộc là muốn cái gì đây?"
Trứng chu sa giống như bị ai dí lửa vào mông, lăn qua lăn lại trên giường, lại bất mãn đâm vào ngực Úc Khuynh Tư thêm vài cái nữa. Úc Khuynh Tư liền xù lông, hiện thành nguyên hình hôi lang, dùng chân giữ cho trứng chu sa không đâm vào ngực mình nữa, gầm gừ vài tiếng trong cổ họng.
Lúc này trứng chu sa không nháo nữa, ngoan ngoãn rúc vào lòng của Úc Khuynh Tư mà ngủ.
Nguyên lai là muốn nàng trở về nguyên thân sao?
Úc Khuynh Tư thở dài nhìn quả trứng đang rúc sâu vào ngực, dùng hôi mao phủ lên người làm chăn, nó còn bày ra dáng vẻ rất chi là sung sướng.
Đành phải để trứng chu sa ngủ trong lòng mình, Úc Khuynh Tư cuộn người lại, cái đuôi dài phủ xuống trứng chu sa ở trong lòng, trầm trọng chìm vào giấc ngủ của mình.
...
"Trữ quân điện hạ, Ngu Linh mang thức ăn khuya cho ngài đây."
Tế Anh buông xuống quyển trục trong tay, nhìn nữ tử mặc hồng y thướt tha đi vào, nở một nụ cười câu nhân.
"Điện hạ đêm khuya vẫn còn xem sách sao?"
"Ta có công vụ trên người, làm sao dám ngơi nghỉ."
Nói xong, Tế Anh lại cầm trục thư lên xem, ánh mắt chăm chú quan sát những con chữ đen trên trục gỗ. Ngu Linh có chút si mê nhìn Tế Anh, nàng đặt thức ăn khuya lên giường, sau đó đi đến chỗ của Tế Anh, đem thân thể mềm mại thơm ngát của mình rúc vào ngực nàng.
"Trữ quân điện hạ, phải ít nhất một vạn năm nữa trữ quân Phượng tộc mới thành hình thành dạng, chi bằng ngài giữ lại Ngu Linh có được hay không?"
Tế Anh đưa mắt nhìn Ngu Linh đang rúc sâu trong lòng mình, hơi nâng khóe môi, đầu ngón tay lướt trên gương mặt trắng nõn của nàng ấy.
"Chuyện của diễm quỷ đều nhờ một tay nàng giúp đỡ, chuyện giải quyết xong ta vẫn chưa cho nàng được cái gì, vậy ta hứa danh dự với nàng, cho nàng một danh phận trong Long tộc, thế nào?"
Ngu Linh mừng rỡ nắm lấy tay của Tế Anh, kích động nói: "Thật sao điện hạ? thật sao?"
"Ân, nhưng phải đợi sau khi ta lấy được trữ quân Phượng tộc mới cưới nàng vào Long tộc được, nếu không người của Phượng tộc sẽ nghĩ ta phản bội trữ quân của bọn họ."
"Thiếp có thể đợi, chờ đại nghiệp hoàn thành, chờ ngài ngồi lên vị trí Linh đế."
Tế Anh đem Ngu Linh ôm vào lòng, vỗ lên vai nàng vài cái, ôn giọng: "Khi ta lấy được con gái của Linh đế rồi, vị trí đó cũng sẽ thuộc về ta thôi."
Ngu Linh mừng rỡ nói: "Điện hạ, đêm nay chúng ta chúc mừng đại sự sắp thành đi?"
"Hửm?" Tế Anh xoa xoa gương mặt của Ngu Linh, cười nói: "Muốn ăn mừng thế nào đây?"
Ngu Linh câu dẫn mỉm cười, dùng sức đẩy Tế Anh xuống giường, bản thân ngồi lên người nàng ấy.
"Để đêm nay Ngu Linh hầu hạ điện hạ."
Tế Anh vươn tay ghì cổ Ngu Linh xuống, không nhiều lời, cùng nàng day dưa hôn môi. Cả Ngu Linh và Tế Anh đều gấp gáp cởi bỏ y phục của nhau, hai thân thể nóng hừng hực không ngừng va chạm, ma sát, đôi khi rên lên vì khoái cảm ập tới.
"Hô... hô..."
Ngu Linh ngâm một tiếng trong cổ họng, rồi dùng sức giữ chặt lấy Tế Anh, thân thể run lên vì khoái cảm không ngừng đánh tới. Đột ngột ánh đèn trong phòng tắt mất, khiến cả hai đều giật mình, nhưng sau đó lại tiếp tục quấn lấy nhau. Một điểm sáng gần ngọn đèn phát ra, rồi chuyển thành tiếng nổ đinh tai nhức óc.
Tế Anh tức giận bước xuống giường, phất tay một cái, y phục liền mặc chỉnh tề trên người, bước đến gần điểm sáng chỗ ngọn đèn. Điểm sáng đó là một chiếc lông phượng hoàng, đang không ngừng phát sáng, rồi lại đì đùng phát ra tiếng nổ chói tai.
"Cái này..."
Gương mặt Tế Anh hơi tái đi, vội nhìn xung quanh: "Diễm quỷ!?"
Ngu Linh dùng chăn che người, từ trên giường ngồi dậy, buồn bực nói: "Điện hạ làm sao thế? Diễm quỷ ả ta chết rồi, làm gì còn ở đây quấy rầy nữa?"
Tế Anh nhíu mày, nói: "Lông đuôi phượng này là của nàng ta, ta nhớ nàng ta từng nói qua, thứ này nàng ta được một vị linh thần ban cho."
"Thì thế nào? Phượng tộc có biết bao nhiêu người có lông đuôi phượng, chắc là do ai đó làm rơi thôi, chúng ta lại tiếp tục đi."
"Cái này không giống." Tế Anh chậm chạp nói: "Chính ta dùng lông đuôi phượng này móc mắt diễm quỷ ra, không thể nào nhầm lẫn được."
Ngu Linh trợn lớn mắt, vội vàng bước xuống giường: "Ngài nói, cái này... chính là lông đuôi phượng ngài dùng để móc mắt diễm quỷ."
"Phải." Tế Anh cẩn trọng nói: "Lúc ta đoạt mắt và tai của nàng ta, ta nhớ rõ chiếc lông đuôi phượng này ta đã thiêu hủy nó rồi, sao giờ nó lại ở đây?"
Ngu Linh không nghĩ nhiều, liền đoạt lấy lông đuôi phượng, phất nhẹ tay áo, chiếc lông đuôi phượng liền cháy thành tro.
"Như vậy liền không còn thứ gì đe dọa được ngài nữa rồi."
Tế Anh vẫn cảm thấy không ổn, lại không biết là không ổn ở chỗ nào. Hơi đưa mắt nhìn ra màn đêm dày đặc ở bên ngoài, diễm quỷ chết rồi, nàng khẳng định điều đó, chính mắt nàng nhìn thấy nàng ta tan thành tro bụi trên Dương Liên đài cơ mà, không thể nhầm lẫn được. Cũng không thể trách nàng, là do nàng ta ngu ngốc hy sinh cho nàng, chính miệng nàng ta nói muốn cho nàng đôi mắt, đôi tai cùng giọng nói, nàng chỉ là thành toàn cho nàng ta mà thôi, cho dù nàng ta có chết, cũng tuyệt đối không thể oán hận nàng.
Ngu Linh đưa tay ôm lấy eo của Tế Anh, nói: "Điện hạ à, chúng ta tiếp tục đi, chẳng phải đêm xuân nhất khắc trị thiên kim sao?"
Tế Anh cong khóe môi, vươn tay ôm lấy Ngu Linh, dùng sức đẩy nàng ta xuống giường, thuận tay kéo buông sa mạn ở hai bên.
Một đêm không trăng, quầng mây xám xịt phủ quanh lưng đồi, mang theo hơi lạnh thổi đến tận cùng chân trời, vài tán cây trơ trọi đứng chịu cơn gió lạnh quét qua người.
Là một đêm không an tĩnh...