Tháng sáu hạ oi nồng, còn không đến bốn ngày nữa là sinh thần của Chu Sa, mọi người trong U Nham sơn đều bận rộn chuẩn bị sinh thần cho nàng. Chu Sa lại không có tâm trạng, nàng lại cứ như vậy biến mất, mọi người cũng không hỏi, biết nàng đang tìm chỗ bế quan.

Biết rõ tâm tình Chu Sa không tốt, cho nên Úc Khuynh Tư mới tự tay chuẩn bị một bàn thức ăn lớn để chúc mừng sinh thần của nàng. Qua hết ngày sinh thần, Chu Sa vẫn không trở về, mọi người đều chỉ có thể nhìn tiệc sinh thần mình chuẩn bị đều phải đem đổ đi.

Mười ngày sau Úc Khuynh Tư không thấy Chu Sa trở về, không khỏi lo lắng, vội vàng chạy đến hang động gần ôn tuyền tìm kiếm, cũng không thấy con gà đó đâu. U Nham sơn được một trận náo loạn, chỉ sợ Chu Sa lại bắt mọi người đợi thêm năm trăm năm, nhất là Úc Khuynh Tư, nàng thật sự không thể đợi năm trăm năm mới có thể nhìn thấy Chu Sa.

Không ngờ lại thấy một đoàn huyết ô nha cõng đá tam sinh bay qua, Úc Khuynh Tư chôn chân tại chỗ, Chu Sa là đang trải qua thiên kiếp phi thăng sao?

Tại sao lại không nói?

Tại sao lại phải một mình chịu đựng như vậy?

Mọi người còn chưa kịp định thần đã thấy một thân ảnh hồng sắc chầm chậm tiến về U Nham sơn, mặc hồng y chính là cố che giấu máu đỏ trên người, nhưng lại sẫm màu, hóa đen.

Chu Sa vừa bước vào địa phận U Nham liền đổ gục xuống đất, một luồng sáng đỏ chiếu vào người, nâng lên cao, liền như phá kén hóa bướm, linh lực tản ra vô cùng mạnh mẽ.

Tất cả đều biết thân phận càng tôn quý thì trải qua thiên kiếp càng đau đớn, lần này Chu Sa phi thăng lên tam đẳng linh thú, chỉ sợ đã ăn không ít khổ. Úc Khuynh Tư chạy đến dìu Chu Sa dựa vào lòng mình, cả bộ y phục của nàng cũng dính máu, tay nàng cũng đầy máu, trong lòng run rẩy đau buốt.

"Đừng sợ..." Úc Khuynh Tư lẩm bẩm: "Về U Nham rồi... ta bảo vệ ngươi... sẽ làm sinh thần cho ngươi..."

Khom người đem Chu Sa ôm vào lòng, Úc Khuynh Tư bước đi, mỗi bước chân của nàng đều có máu rơi xuống, mặt đất hấp thụ vào, liền nở ra những đóa hoa màu đỏ hệt như máu người.

Úc Khuynh Tư nhìn về phía trước, hốc mắt nàng đau buốt, nữ nhân này rốt cuộc đã vì nàng chịu bao nhiêu đau khổ rồi đây? Rõ ràng chỉ là một cái lục đẳng linh thú, lại phi thẳng lên hẳn tam đẳng, là liều mạng vì nàng chống lại thiên hạ này sao? Là muốn bản thân thật cường đại để bảo vệ nàng sao?

Tại sao lại vì nàng làm nhiều chuyện như thế? Nàng xứng đáng sao?

Nàng không biết yêu là gì, lại từng chút từng chút bị nữ nhân này dùng ái tình làm tan chảy băng tuyết trong tim... hóa ra đau khổ của ái tình là như vậy...

Nhìn theo bóng lưng của sư phụ, các nàng không ai nói được câu nào, không khỏi liếc nhìn sang đại sư tỷ, chỉ thấy ánh mắt nàng tan rã, đau đớn.

Nghiệt duyên a...

...

Cảm giác đè nặng trước ngực khiến Chu Sa khó chịu, chống đỡ mở mắt, thì thấy sư phụ đang đặt tay trên ngực nàng, truyền vào từng đợt linh lực.

"Sư phụ..."

"Tỉnh rồi sao?"

Úc Khuynh Tư thu tay lại, nâng tay lau mồ hôi trên trán, bởi vì thân thể Chu Sa không hấp thụ được linh lực của nàng, nên nàng phải tìm cách chia nhỏ linh lực ra, truyền từng chút vào. Cũng nhờ vậy mới truyền vào được một ít, nếu không đã không khiến nhân nhi này tỉnh dậy được.

Chu Sa muốn ngồi dậy, lại bị Úc Khuynh Tư cản lại: "Nghỉ ngơi đi, ngươi bị thương nặng như vậy, không nên ngồi dậy."

"Ân."

Chu Sa ngoan ngoãn nằm xuống, đưa mắt nhìn Úc Khuynh Tư, mắt cũng không chớp lấy một cái.

"Làm sao vậy?"

"Không có gì."

Chu Sa thu hồi ánh nhìn, đưa mắt nhìn qua cửa sổ, ảm đạm nói: "Sinh thần lần này, mẫu thân và nương cũng không có đến..."

Có lẽ đoán được Chu Sa trải qua thiên kiếp, cho nên Thiên Văn Cẩm và Diêm Tống Bình cũng không xuất hiện, hoặc có lẽ họ giận Chu Sa tùy ý làm càn, cho nên không đến gặp nàng.

Phát hiện ánh mắt bi thương của Chu Sa, Úc Khuynh Tư cũng không biết phải nói thế nào, hai người đều trầm mặc, bầu không khí yên lặng đến khó thở. Không biết bao lâu, Chu Sa lại trầm trọng chìm vào hôn mê, vết thương trên người rách ra, thấm đỏ một mảng giường lớn.

Úc Khuynh Tư lúng túng không biết phải làm sao, định chạy đi tìm Cô Quang lại nhớ đến nàng ấy đã nói không giúp nàng lần nữa, đến đó cũng vô dụng.

Chỉ còn một người...

Úc Khuynh Tư lẩm bẩm trong miệng, vội vàng rời khỏi U Nham sơn, một đường tiến về Ức Luân.

Nghe tin Úc Khuynh Tư đến, Diêm Tống Bình liền chạy ra đón tiếp, câu đầu tiên hỏi chính là Diêm La nhà nàng có phải bị thương rồi hay không!

"Linh hậu, ngài yêu thương trữ quân như vậy thì xin hãy cứu nàng một mạng đi." Úc Khuynh Tư cuống quít nói: "Nàng thật sự bị thương rất nặng."

Diêm Tống Bình định nói gì đó, rồi lại liếc nhìn Úc Khuynh Tư, lạnh giọng: "Đều chẳng phải ngươi ban cho sao? Vì muốn bảo vệ ngươi, Diêm La phải liều mạng phi thăng, bây giờ ngươi còn giả mèo khóc chuột? Đừng tưởng bản cung không nhìn ra ý đồ xấu xa của ngươi!"

Úc Khuynh Tư yên lặng nghe Diêm Tống Bình chỉ trích, chỉ cần cứu được Chu Sa, bị mắng một chút cũng không là gì.

Diêm Tống Bình cũng không phải nữ nhân điêu ngoa, hơn nữa lại rất thương yêu nhi nữ, mắng vài câu liền muốn đi theo Úc Khuynh Tư về cứu nhi nữ.

Không ngờ kết giới ở Ức Luân chặn Diêm Tống Bình lại, nàng hoảng hốt nhìn ra phía sau lưng, phát hiện hạc tiên mà Thiên Văn Cẩm dùng làm thú cưỡi đang nheo mắt nhìn mình.

"Linh hậu, linh đế có lệnh không để ngài rời khỏi Ức Luân sơn."

"Diêm La đang bị thương, ta không thể bỏ mặc."

"Linh đế có nói trữ quân tự làm tự chịu, ngài không cần phải quan tâm." Hạc tiên nhìn qua Úc Khuynh Tư, nói: "Linh đế có lệnh, từ nay về sau cấm U Khuynh Lang Hàn bước vào Ức Luân nửa bước."

Dứt lời, kết giới liền hất mạnh Úc Khuynh Tư ra ngoài, cô lập Ức Luân sơn.

"Ngươi..." Diêm Tống Bình nghĩ đến con gái đang chịu đau đớn, hốc mắt đỏ bừng lên: "Ta nói cho ngươi biết, nếu Diêm La xảy ra chuyện gì, cả ngươi và Văn Cẩm cũng không được sống yên đâu!"

Nói xong, Diêm Tống Bình lấy trong tay áo một mảnh ngọc bội ném về phía Úc Khuynh Tư, nói lớn: "Cầm mảnh ngọc này đến chỗ Cô Quang, nàng nợ ta một ân tình, tự nhiên sẽ giúp ngươi."

"Hảo."

Úc Khuynh Tư cầm lấy mảnh ngọc bội, nhanh chóng rời khỏi Ức Luân sơn, một đường chạy đến Trục Dương cung.

Lúc này ở Trục Dương cung không yên tĩnh như vậy, Cô Quang đang phải chăm sóc cho cây đào yêu chịu không nổi hè nóng đổ lửa của nhà mình.

Gia Giao nằm dưới gốc đào héo rũ, rên hừ hừ: "Nóng chết Gia Giao rồi."

Cô Quang vừa ngồi một bên quạt thau băng vừa lau mồ hôi, trừng mắt: "Nhìn xem kẻ nào mới giống chủ nhân Trục Dương cung!?"

Gia Giao ngẩng đầu lên nhìn: "Ngài bất mãn?"

Cô Quang gật đầu: "Vô cùng bất mãn!"

Gia Giao liễm mắt, giơ tay lên cao, sau đó đánh mạnh vào tiểu phúc bản thân một cái thật đau.

Mặt Cô Quang liền chuyển sang tái nhợt, vội hô lên: "Không được!"

"Ta đánh nó!" Gia Giao rống thẳng vào mặt Cô Quang: "Ta đánh chết con của ngài!"

"Không nên a, ta biết ta sai rồi!" Cô Quang mặt mũi vặn vẹo, không ngừng xoa tiểu phúc của Gia Giao: "Đánh như vậy con sẽ chết đó."

"Hừ." Gia Giao liếc mắt: "Còn không mau quạt, nóng chết ta."

"Ách... hảo..."

Cô Quang nuốt nước mắt vào lòng, tiếp tục quạt mát cho đào yêu nào đó đang ung dung ăn nho ướp băng lạnh~

Đột nhiên Cô Quang dừng quạt lại, khiến Gia Giao nóng đến khó chịu, vừa định mở miệng quở trách thì bị Cô Quang khoác tay ngăn lại.

"Hình như là U Khuynh Lang Hàn đến."

Gia Giao chống người ngồi dậy, đỡ tiểu phúc tương đối lớn của mình, nhìn ra bên ngoài: "Ta còn chưa nghe thấy tiếng bước chân."

"Ta cảm nhận được khí tức."

Vừa dứt lời, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, sau đó Cô Quang liền bị Úc Khuynh Tư một đường kéo đi.

"Này này này!!!!"

Cô Quang giãy mạnh thoát ra, trợn mắt: "Ngươi định làm cái gì vậy?"

Úc Khuynh Tư dúi vào người Cô Quang ngọc bội mà Linh hậu đưa, nói: "Mau cùng ta đi cứu Chu Sa."

Cô Quang cầm ngọc bội lên, nheo mắt, nhớ đến lần trước Gia Giao chọc giận người của Chu Tước tộc, xém chút đã bị đánh tan thất phách rồi, cũng may là nhờ linh hậu can ngăn nên mới sống đến bây giờ.

Bây giờ thấy nhi nữ linh hậu gặp chuyện không thể không cứu, Cô Quang liền nói: "Đợi một chút, để Gia Giao ở một mình ta không an tâm, ta mang nàng đi cùng."

"Mau một chút."

Cô Quang vội quay lại, dìu Gia Giao đứng lên, rồi nói: "Gia Giao đang mang thai, đằng vân không quen, đi bộ được không?"

Úc Khuynh Tư nổi giận: "Đi bộ đến khi nào mới về U Nham?"

"Một vạn năm."

Úc Khuynh Tư trực tiếp vận pháp lực, lôi phu thê Cô Quang thượng thần bay về U Nham sơm.

An toàn dừng trước thánh điện, Gia Giao lại hơi lảo đảo suýt chút ngã xuống, may mắn được Cô Quang đỡ lấy, nhưng lại không khá hơn chút nào, đầu đã đầy hãn.

Cô Quang nhận ra là động thai rồi, giận dữ chỉ trích: "Ta đã nói Gia Giao đằng vân không được, ngươi lại cố tình không nghe, có phải muốn hại chết con ta không?"

Úc Khuynh Tư trực tiếp kéo Cô Quang về phòng mình, hô lớn: "Thi Âm, mau chiếu cố Gia Giao đi."

"Ngươi..."

Cô Quang nghẹn một bụng lửa giận, cứ thế bị kéo vào trong phòng, lại nghe tiếng nói thanh lãnh của Úc Khuynh Tư.

"Ngươi không cứu được nàng, ta giết vợ con ngươi."

"Ngươi là kẻ ăn cháo đá bát!" Cô Quang gào lên: "Ta đúng là ngu ngốc mới tin lời ngươi nói!"

"Hiện tại ngươi có cứu nàng hay không?"

"Ta còn có thể không cứu sao?"

Cô Quang buồn bực ngồi xuống bên giường, kiểm tra vết thương một chút, sau đó lại hoảng sợ bắt mạch. Nhịp đập yếu đến mức phải rất lâu Cô Quang mới nghe được, hơn nữa còn có xu hướng yếu dần đi, thân thể cũng bắt đầu trong suốt dần.

"Sao lại nghiêm trọng như vậy?"

Lẩm bẩm một câu, Cô Quang bắt đầu vận pháp lực chữa trị cho Chu Sa, không nghĩ lại bị linh lực của đối phương hất văng ra.

"Hộc..."

Cô Quang nôn ra một ngụm máu, trợn mắt: "Trữ quân từ chối trị liệu sao?"

"Là ý tứ gì?" Úc Khuynh Tư cuống lên: "Nàng không muốn sống nữa sao?"

"Cũng không phải, ta nghĩ trữ quân muốn tự mình chịu đựng, dùng linh lực của bản thân để tự trị thương cho mình." Cô Quang nhíu mày: "Hiện tại chỉ có thể dùng dược giảm bớt đau đớn, chuyện còn lại ta không dám hứa chắc."

"Đều nhờ ngươi."

Cô Quang nói: "Ngươi không được làm hại Gia Giao, bằng không ta không để ngươi sống yên đâu!"

Úc Khuynh Tư lạnh nhạt: "Ngươi giúp Chu Sa tỉnh dậy được đi rồi mới bàn điều kiện với ta."

"Úc Khuynh Tư ngươi..."

Còn chưa dứt lời, đại môn đột nhiên bị đẩy ra, sau đó Thi Âm cuống quýt kêu lên: "Cô Quang thượng thần, Gia Giao hình như sắp sinh rồi."

"Không phải chứ!?" Cô Quang giống như bị dí lửa vào mông, hoảng trương hoa tay múa chân: "Chỉ mới một vạn ba trăm năm đã sinh con rồi?"

Ở một phòng nhỏ nào đó, truyền đến tiếng thét đau đớn của Gia Giao: "Cô Quang ngươi chết ở đâu rồi hả!?!! Ta sắp sinh rồi này!!!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play