Sáng sớm tỉnh lại, cảm nhận không được sự hiện diện của Chu Sa, Úc Khuynh Tư vội đưa tay sờ soạng khắp giường, cuối cùng cũng chỉ có chăn gối lạnh lẽo.
"Chu Sa... nàng lại đi rồi sao?"
Chất lỏng trong suốt theo khóe mi chảy xuống, rơi xuống mu bàn tay, vỡ tan...
Chu Sa nằm ở một bãi cỏ ngoài cửa phòng Úc Khuynh Tư, chìm trong cơn mưa lạnh lẽo, cuộn mình trốn trong trứng chu sa, nức nở khóc không thành lời.
Là nàng tự làm tự chịu, trách ai được đây?
Nếu như sau khi thiên kiếp kết thúc, sư phụ sẽ có đối nàng giống như tứ sư tỷ, ban cho nàng một chén vong tình thủy hay không?
Liệu một chén vong tình thủy có thể khiến nàng quên đi đoạn tình cảm hoang đường này hay không?
Chu Sa khóc mãi như thế, cũng chẳng biết có người đang đến gần, đến khi phát hiện thì cả cơ thể đã bị nhấc lên.
"Ngươi là người của Phượng tộc?"
Chu Sa run rẩy một chút, nhìn nữ nhân trước mặt, là Chu nhị tiểu thư!?
Nhưng ở gần như vậy, Chu Sa mới cảm nhận được, người nọ giống nàng, là người của Phượng tộc!?
"Một con dã phượng như ngươi cũng dám nghĩ đến thượng thần sao?" Diêm Cư nheo mắt: "Bản hậu duệ phải đánh cho ngươi một trận, ngươi mới tỉnh ngộ ra được."
Bản hậu duệ?
Chu Sa chấn kinh, là Diêm Cư biểu tỷ sao!?
Hậu duệ Phượng tộc chỉ còn hai người, một là Diêm La Phượng Hỏa, chính là nàng, còn một người là Tố Nhan Phượng Ly chính là Diêm Cư biểu tỷ.
Diêm Cư lại vô pháp nhận ra quả trứng chu sa mà đích thân nàng mang đến núi U Nham, nói gì thì cũng đã một vạn năm trôi qua, làm sao còn nhớ rõ màu sắc cùng đường vân trên trứng. Hơn nữa lúc này Chu Sa lại dính đầy bùn đất của mưa, lớp hàn băng bên ngoài bị vỡ, nguyên thần yếu ớt, đương nhiên Diêm Cư sẽ không nghĩ nàng là Diêm La Phượng Hỏa.
Cánh tay trái cuồn cuộn một đợt hàn băng, một tiếng nổ lớn phát ra, chẳng biết từ lúc nào trên tay của Diêm Cư đã xuất hiện một thanh kiếm băng, phát ra hàn tính rất lớn.
Chu Sa có chút đau đầu, lẽ nào nàng lại phải cùng biểu tỷ đánh nhau để tranh giành tình nhân đây?
Trong lúc Chu Sa còn đang phân vân không biết phải làm gì thì Diêm Cư đã một kích đánh tới, khiến nàng văng ra một góc. Âm thanh rất lớn, Chu Sa sợ sẽ khiến sư phụ nghe thấy, liền vận pháp lực duy nhất còn dùng được, chính là phi thân thuật, bay ra khỏi Chu phủ.
Diêm Cư cười nhạo: "Tu vi mới một vạn năm, còn dám cùng bản hậu duệ tranh người?"
Nói xong, Diêm Cư liền đuổi theo phía sau Chu Sa, còn không ngừng quét kiếm trên không, một kích lại một kích đánh tới. Thế nhưng Chu Sa ngoài né tránh ra thì không có làm gì hết, cứ bay tới bay lui, chỉ cần bước vào ranh giới U Nham sơn, tự nhiên Diêm Cư sẽ không dám đuổi theo nàng nữa.
Lúc bay đến ranh giới U Nham sơn, Chu Sa nghe được một tiếng sấm rền, nàng dừng lại, không kịp rồi, là thiên kiếp của sư phụ!?
Chu Sa dừng lại liền tạo cơ hội cho Diêm Cư đánh một chiêu, cuối cùng là trúng đòn mà rơi thẳng xuống đất. Diêm Cư cũng cảm nhận được thiên kiếp, vội vàng quay trở về, sau tình kiếp lại biến thành thiên lôi kiếp thế này?
Nơi Chu Sa rơi xuống là mép vực sâu thẳm, vừa vặn nghe thấy tiếng đuổi giết, nàng nhớ rõ, sư phụ năm hai mươi hai tuổi gặp kiếp nạn, Chu lão gia là Thừa tướng lại phản quốc bị phát hiện, kết quả là chu di cửu tộc.
Nơi này lẽ nào là nơi trải qua thiên lôi kiếp lẫn tình kiếp của sư phụ?
Có lẽ do sự xuất hiện của nàng khiến cho Mệnh Bàn thay đổi thiên kiếp của sư phụ, nàng cũng không biết chuyện gì xảy ra tiếp theo, chỉ biết phải cứu sư phụ mà thôi. Úc Khuynh Tư vừa đúng lúc chạy qua chỗ Chu Sa, chỉ là mắt mù lòa, không thể nhìn thấy, chỉ cố sức chạy, không biết đã ngã bao nhiêu lần rồi.
"Mau bắt lấy nó!"
Chu Sa gắng gượng rung chuỗi chuông trên người mình, một kết giới tạo ra bao bọc lấy Úc Khuynh Tư, cho dù là đao kiếm hay pháp thuật cũng không thể tổn thương đến nàng ấy.
Pháp lực bị phong ấn, nhưng linh lực vẫn còn, Chu Sa là Phượng hỏa, chuyện phóng hỏa này nọ đối với nàng là sở trường, ngay lập tức liền tạo ra những đốm lửa Diêm La.
Quan binh nhìn thấy liền sợ đến xanh mặt: "Quỷ! Có quỷ!"
Úc Khuynh Tư vừa nghe đến quỷ liền hô lớn: "Chu Sa? Là nàng sao?"
Chu Sa không trả lời, cắn răng chịu đựng từng đòn phản phệ của việc tạo ra lửa Diêm La. Đây là thiên kiếp của sư phụ, nàng nhún tay vào, tự nhiên sẽ phải chịu phản phệ, đau đớn gấp vạn lần.
"AAAA!!!"
Đau đớn hét lên một tiếng, Chu Sa quằn quại cuộn người trong trứng chu sa, đau như thể thân thể bị xé ra làm hai nửa.
"Chu Sa!"
Úc Khuynh Tư đi về phía tiếng hét, đôi chân run rẩy, trầy trụa, nhưng vẫn kiên định đi về phía trước. Diêm Cư vừa vặn xuất hiện, thấy Chu Sa bị phản phệ, liền thuận thủy thôi chu, giáng xuống một đòn băng lôi. Mây đen cuồn cuộn kéo đến, một đợt lại một đợt sấm rền vang, cả Chu Sa và Diêm Cư đều hoảng sợ, là thiên lôi kiếp!?
Ngay lúc đó Úc Khuynh Tư lại hồn nhiên không biết, vẫn cố bước về phía Chu Sa, hai đòn băng lôi lẫn thiên lôi đều không may hướng về phía nàng.
Diêm Cư sợ hãi đến hét lên: "Khuynh Tư!"
Chu Sa không thể đứng nhìn sư phụ chịu thiên kiếp đau đớn như vậy được, không nghĩ nhiều liền tạo thêm một lớp kết giới cho Úc Khuynh Tư. Thiên lôi phát ra hàn quang chói mắt, bao bọc bởi băng lôi, cuồng nộ giận dữ, giáng mạnh một đòn xuống. Chu Sa đứng trước kết giới, đang cố tạo một vòng lại một vòng kết giới bảo bọc sư phụ, cứ thế lĩnh hết thiên kiếp cho Úc Khuynh Tư.
"Hộc..."
Úc Khuynh Tư nghe tiếng nổ rất lớn, nàng hoảng sợ gọi lớn: "Chu Sa!"
Chu Sa từ trên không rơi xuống vực thẳm, thiên lôi kiếp là của Úc Khuynh Tư, còn băng lôi kiếp chính là của nàng...
Tình kiếp kia... là của cả hai người...
"Khuynh Tư..."
Úc Khuynh Tư mò mẫm tìm kiếm Chu Sa, nàng cứ bước đi, chẳng biết phía trước là vực thẳm.
Diêm Cư hoảng sợ hét lên: "Khuynh Tư đừng đi nữa, phía trước là vực thẳm đó, Chu Sa nàng ta đã chết rồi!!!!"
Khi vừa bay xuống định cứu Úc Khuynh Tư, nhưng không kịp, nàng ấy đã từ trên cao rơi xuống vực thẳm vạn trượng.
"Khuynh Tư!"
Nếu như Chu Sa không còn... Úc Khuynh Tư nàng cũng không muốn sống nữa...
Chu Sa đợi ta...
Hàn quang chói mắt từ trên vực thẳm phát ra, bầu trời âm u lại rơi xuống những giọt mưa nặng trĩu, vừa có một người vì tình kiếp mà khóc đến độ nước mắt dày đặc hóa thành mưa lạnh lẽo.
Giống như vừa tỉnh mộng, Úc Khuynh Tư đưa mắt nhìn khắp U Minh cung, khóe mắt chảy xuống chất lỏng trong suốt.
"Chu Sa..."
Cánh cửa U Minh cung được đẩy ra, thoáng một cái, đã biến thành khói trắng, biến mất vô thanh vô thức.
Chu Sa từ trên vực rơi xuống, cứ nghĩ lần này không thể phá vỡ vỏ trứng mà còn xương tan thịt nát, cũng không sao, sư phụ không phải chịu đau đớn của thiên kiếp là được rồi...
Ân Thần xuất hiện trên mép vực, vừa định nhảy xuống thì bị một lực đánh văng vào trong, sau đó một đạo bóng trắng lao xuống vực.
"Khuynh Tư... Khuynh Tư..." Diêm Cư nỉ non ôm mặt khóc: "Tại sao ngài lại nhảy theo quả trứng đó? Chỉ là tình kiếp thôi mà, sao ngài lại hy sinh bản thân mình như thế?"
Ân Thần đưa mắt nhìn Diêm Cư, nội tâm run rẩy, thiên kiếp lần này là của sư phụ và Chu Sa sao? Một đứa nhỏ một vạn tuổi lại phải trải qua tình kiếp hay sao!?
Lại nói đến đạo bóng trắng nhảy xuống vực, vừa vặn ôm được trứng chu sa, lập tức vận pháp lực, hóa thành sương khói tan biến.
Ân Thần nhận ra đạo sương khói đó, chính là sư phụ!?
Vội vàng thi triển pháp lực, Ân Thần nhanh chóng đuổi theo đạo sương khói đó.
Dừng trước U Minh cung, Úc Khuynh Tư đẩy mạnh cửa, sau đó phong bế cửa cung, không để ai bước vào quấy rầy. Trứng chu sa phát đỏ, chiếc vỏ trắng nõn xuất hiện những vết nứt, lan dần khắp quả trứng.
Ngón tay run rẩy chạm vào vết nứt trên trứng, thứ những tưởng không bao giờ từ khóe mi rơi xuống lại nhẹ nhàng tràn mi.
"Tại sao lại đỡ thiên kiếp cho ta..."
Giữa các nàng là một đoạn tình kiếp hoang đường...
Ở trong trứng chu sa, Chu Sa thống khổ gào lên, hoàn toàn không nghe được tiếng nói của Úc Khuynh Tư, chỉ có đau đớn do Diêm La hỏa phản phệ cùng với thiên kiếp nàng vừa trải qua. Úc Khuynh Tư vội thi triển pháp lực, một đạo ánh sáng bạc chiếu thẳng vào trứng chu sa, nhưng lại không giúp được gì, còn bị hất văng trở về,
"Sư phụ! Sư phụ!"
"Ta ở đây! Chu Sa! Ta ở đây!"
Úc Khuynh Tư biến trở về nguyên thần, giống như lúc trước đem Chu Sa ôm vào lòng, dùng đuôi ủ ấm cho nàng.
"Đừng sợ, sư phụ ở đây."
"Sư phụ! Chu Sa đau quá! Nguyên thần muốn vỡ rồi!"
Úc Khuynh Tư run rẩy một trận, càng ghì chặt Chu Sa vào lòng, nước mắt rơi xuống cũng hồn nhiên không biết.
"Đừng sợ, đừng sợ, sư phụ ở đây, ở cạnh ngươi..."
"Đau quá!"
Tiếng hét thống khổ càng lúc càng yếu đi, Chu Sa không chịu nổi mà rơi vào hôn mê, vỏ trứng chu sa phát ra tia sáng đỏ, len qua từng vết thương, khiến vết nứt lan ra khắp quả trứng.
Úc Khuynh Tư kinh hãi, nàng giữ chặt Chu Sa hơn nữa, niệm đủ loại pháp thuật, nhưng không cách nào giữ cho quả trứng ngừng nứt toát ra. Một tiếng nổ rất lớn phát ra, khói bay mù mịt, từng cuộn khói đỏ phủ đầy U Minh cung.
Vỏ trứng chu sa vỡ nát thành trăm ngàn mảnh, khi khói mù tan đi, chỉ thấy một con phượng hoàng chu sa đang co cụm người, khắp nơi trên cơ thể đều tràn ngập vết thương, đang không ngừng chảy máu. Hôi đầu lang khom người, cúi xuống liếm đi vết máu trên thân phượng hoàng chu sa, mỗi nơi đầu lưỡi lướt qua, vết thương đều khép miệng lành lại. Phượng hoàng chu sa yếu ớt thở, đôi mắt hổ phách mang theo chút mờ mịt, cuối cùng là gục xuống hôn mê.
Một con phượng hoàng chu sa một vạn tuổi, lại phải chịu đựng thiên kiếp phi thăng nhất đẳng linh thú, khẳng định là chịu không nổi, cũng may nàng định trước là thiên địa chi chủ, sức chịu đựng lớn hơn các linh thú cùng tuổi, an toàn vượt qua kiếp nạn này. Đáng tiếc Chu Sa không thể vì chịu thiên kiếp phi thăng nhất đẳng mà trở thành nhất đẳng linh thú được, nàng cũng chỉ có thể phá vỡ vỏ trứng chu sa, trở thành một linh thú hoàn chỉnh. Còn Úc Khuynh Tư chỉ chịu tình kiếp, nhưng có thể phi thăng nhất đẳng linh thú, đứng trong hàng ngũ tứ đại nhất đẳng linh thú của thiên địa. Một đạo tia sáng chiếu xuyên qua Úc Khuynh Tư, thiên kiếp hoàn hỏa trải qua, cuối cùng cũng phá kén thành bướm.
Úc Khuynh Tư gục xuống tháp, ôm chặt lấy con phượng hoàng chu sa bên cạnh mình, hơi thở mặc dù yếu ớt nhưng trong lòng lại vui mừng đến rơi nước mắt.
"Chu Sa..."