"Chu Sa muốn Khuynh Hỏa phiến của sư phụ!"

Phá Lữ nghe xong liền tức giận quát lên: "Ngông cuồng, Khuynh Hỏa phiến là thánh vật, một quả trứng vô dụng như ngươi cũng dám đòi hỏi sao?"

"Phá Lữ, đừng hồ đồ!" Ân Thần nghiêm khắc nói: "Trước trữ quân sao lại dám nói những lời bất kính này?"

Chu Sa vội lên tiếng: "Không cần cãi nhau, ở U Nham sơn này, tiểu cửu cũng không phải là trữ quân Phượng tộc nữa, chỉ là cửu đồ đệ của sư phụ."

Phá Lữ định nói tiếp, lại bị Úc Khuynh Tư lần thứ hai khoát tay ngăn lại.

"Ta đã hứa, tất nhiên sẽ giữ lời, cây quạt này cho ngươi."

Nói xong, Úc Khuynh Tư liền đặt cây quạt xuống bàn, bên cạnh Chu Sa.

"Nói cho ta biết, ngươi lấy cây quạt này để làm gì."

Chu Sa vận pháp lực khiến Khuynh Hỏa phiến biến mất, sau đó hì hì cười nói: "Đến lúc này Chu Sa vẫn chưa điều khiển được Diêm La Hỏa, rất sợ bất cẩn gây ra cháy nhà gì đó, mang theo Khuynh Hỏa phiến sẽ có thể kịp thời dập lửa, không để giống lần trước gây cháy rừng."

Úc Khuynh Tư cười nhạo: "Ngươi cũng biết bản thân hay gây chuyện sao?"

"Sư phụ lại trêu chọc Chu Sa!!!"

"Được rồi, bài thi này các ngươi đều qua hết, về nghỉ ngơi đi, một lát sẽ trở ra luyện kiếm."

"Vâng, sư phụ."

Úc Khuynh Tư thuận tay nắm lấy cái chuông trên người Chu Sa, đè thấp giọng: "Còn gà nhỏ, ngươi lo đi tẩy hết mực trên người đi, không tẩy sạch thì đừng nghĩ lăn được vào U Minh cung."

Chu Sa lắc lắc người mấy cái, kêu lên: "Sư phụ, Chu Sa chóng mặt quá."

Úc Khuynh Tư thả tay xuống, dùng mũi chân dí vào quả trứng chu sa, nói: "Lo đi tắm đi."

"Vâng, sư phụ."

Nói xong, Chu Sa liền lăn đến chỗ Ân Thần, nói: "Đại sư tỷ, tỷ đưa tiểu cửu đi tắm đi."

"Hảo."

Ân Thần cúi xuống ôm Chu Sa lên, không ngại tay áo của mình dính mực, một đường ôm Chu Sa ra ngoài ôn tuyền.

"Khoan đã."

Nghe tiếng nói của Úc Khuynh Tư, Ân Thần quay đầu lại, khó hiểu hỏi: "Sư phụ có gì căn dặn Ân Thần sao?"

"Đưa con gà đó cho ta, để ta giúp nó tẩy rửa."

"Dạ? Nhưng đồ nhi có thể..."

Úc Khuynh Tư đánh gãy lời nàng: "Nhiều lời, đưa qua đây."

"Ách... vâng..."

Ân Thần đành phải đem Chu Sa giao cho Úc Khuynh Tư, rồi mới lẳng lặng lui xuống.

Úc Khuynh Tư đợi khi Ân Thần đi rồi, liền ném Chu Sa xuống đất, dùng sức đá một phát bay thẳng ra ôn tuyền.

"Oa oa oa!!!!"

Chu Sa rơi tỏm xuống ôn tuyền, ủy khuất kêu lên: "Sư phụ, ngài đúng là độc ác mà!!!"

"Còn nói nữa ta sẽ ném ngươi ra khỏi U Nham sơn."

Chu Sa bất mãn bơi sang góc bên kia ôn tuyền, lắc người mấy cái, mực cũng trôi đi hơn phân nửa. Thấy Chu Sa tức giận bơi qua bờ bên kia, Úc Khuynh Tư liền bật cười, bước đến chỗ mỏm đá lớn nhất ở ôn tuyền, nhẹ nhàng giải khai ngoại bào và trung y. Chỉ còn duy nhất lý y màu trắng, Úc Khuynh Tư mới bước vào trong ôn tuyền, thoải mái ngâm mình trong nước nóng.

"Qua đây."

Chu Sa vờ như không nghe thấy, lắc lư qua lại mấy cái. Úc Khuynh Tư không nhiều lời, xòe bàn tay trái ra, sợi chỉ màu xanh nhạt theo đầu ngón tay bay ra, phóng về phía Chu Sa, một phát đem Chu Sa quấn thành cái bánh.

"Ách..."

Cứ như vậy bị Úc Khuynh Tư kéo trở về, Chu Sa bực tức không thôi, hừ hừ một tiếng.

"Gà nhỏ mà nổi nóng sẽ dễ bị rụng đuôi lắm đấy."

"Chu Sa không phải là gà mà!!!"

"Ở U Nham sơn này, vi sư lớn nhất, nói ngươi là gà thì ngươi chính là gà."

Chu Sa ở trong trứng thầm bĩu môi, lớn nhất thì tốt lắm sao!? chỉ giỏi ức hiếp hậu bối như nàng~

Úc Khuynh Tư không cần hỏi cũng biết Chu Sa đang nghĩ cái gì, lập tức dùng tay nhấn Chu Sa xuống dưới nước, nâng tay kia gõ gõ vào vỏ trứng.

"Dám nói xấu vi sư, tội này nặng lắm đấy!"

"Oa oa, sư phụ ngài tha cho Chu Sa đi mà, Chu Sa không dám nữa mà!!!"

"Cho ngươi mười cái mạng ngươi cũng không dám."

Úc Khuynh Tư rút tay về, sau đó lấy trong tay áo một đoạn khăn tay, từ tốn giúp Chu Sa lau đi số mực còn sót lại trên vỏ trứng.

"Ngươi a, bỏ mấy cái trò ấu trĩ đó đi, đừng suốt ngày bám theo đại sư tỷ của ngươi, nàng cũng cảm thấy ngươi phiền phức đó."

Chu Sa hơi cúi cúi đầu xuống, đại sư tỷ nghĩ nàng phiền phức sao?

Úc Khuynh Tư gõ vào vỏ trứng hai cái: "Ngủ rồi à? Sao không nói gì hết?"

"Sư phụ, Chu Sa phiền phức sao?"

"Ngươi còn phải hỏi à?"

"Nhưng mà Chu Sa trước giờ chưa làm chuyện gì khiến sư tỷ không vui."

"Nhưng ngươi làm nhiều chuyện khiến vi sư không vui."

"Chỉ là Chu Sa muốn ngủ cùng sư phụ thôi mà." Chu Sa bất mãn nói: "Người Chu Sa gặp đầu tiên ở U Nham sơn này là sư phụ với sư tỷ, nếu sư phụ cảm thấy Chu Sa phiền, vậy Chu Sa chuyển qua chỗ sư tỷ ngủ là được rồi."

"Nói thì hay lắm, đến lúc đó lại ngựa quen đường cũ bay trở về U Minh cung của ta."

Chu Sa: "..."

Nàng đúng là không có tiền đồ mà!!!

"Lại nói con gà nhà ngươi đúng là rất phiền phức a, bỏ xuống không được, lại không muốn cầm lên." Úc Khuynh Tư lau số mực còn sót lại xong, liền đem khăn cột ngang thân quả trứng, nói: "Giờ thì tìm cách giặt sạch cái khăn này đi, vi sư có chút việc phải làm."

Nói xong, Úc Khuynh Tư liền đứng dậy, đến mỏm đá mặc lại y phục, cứ như thế tiêu sái rời đi.

Chu Sa bơi đến bờ ôn tuyền, nhìn theo bóng lưng của Úc Khuynh Tư, kiềm không được thở dài một tiếng~

Rõ ràng sư phụ xấu xa như vậy, nàng cũng không thể trách được, cũng không thể giận, cũng là do nàng xem sư phụ như mẫu thân của mình, dù cho sư phụ có xấu tính hơn nữa cũng chỉ có thể nhẫn nhịn chịu đựng thôi.

Lại nói đến mẫu thân, Chu Sa không nhịn được muốn khóc, cuộn người ở trong ôn tuyền, nức nở gọi: "Mẫu thân, nương, tiểu Diêm La rất nhớ hai người..."

Ở cách đó không xa, Úc Khuynh Tư dựa lưng vào cây phong, âm thầm thở dài một tiếng.

"Gà nhỏ, ngươi nhớ nhà tới vậy à?"

...

Đến giờ luyện kiếm, mọi người đều có mặt đầy đủ, cầm theo bảo kiếm của mình, bắt thành cặp để giao đấu với nhau.

Riêng Chu Sa bị thừa ra, đương nhiên là sẽ đánh với Úc Khuynh Tư rồi~

Chỉ có điều cái này là luyện kiếm, không phải pháp thuật, Chu Sa vô pháp làm được, bị Úc Khuynh Tư đánh cho lăn khắp U Nham sơn.

Qua hai canh giờ sẽ đổi cặp, Ân Thần liền xin bắt cặp với Chu Sa.

Còn lại Từ Ngạn bị lẻ, phải đánh với sư phụ, nghe đến đó thôi đã tay chân rụng rời.

Cũng không khác Chu Sa, Từ Ngạn bị đánh lăn khắp U Nham sơn!!!

Ân Thần với Chu Sa đấu kiếm giống như đang chơi trò chơi, một người đuổi một người chạy, hoàn toàn không dùng đến kiếm. Bẵng một lúc thì không thấy hai người đâu, qua hai canh giờ, hai người mới trở về, lại thấy Chu Sa nằm ở trên đầu Ân Thần, còn Ân Thần thì ôm về rất nhiều nhân sâm, là trốn đi ra sau núi chơi rồi.

Cuối cùng cả Chu Sa và Ân Thần đều bị phạt quỳ gối ở U Nham điện~

Hai người, à không, một người một trứng quỳ cạnh nhau, lâu lâu sẽ nhỏ to nói chuyện.

"Sư tỷ, ngày mai lại đi đào nhân sâm được không?"

"Cũng được, mai sư tỷ đưa muội đi đào cả khoai lang."

"Oa oa, muốn đi ngay quá, sư tỷ nhớ giữ lời đó."

"Ân, sư tỷ có bao giờ thất hứa chưa?"

"Mà nếu lỡ sư phụ phát hiện thì sao?"

"Lại quỳ giống hôm nay vậy, tiểu cửu sợ rồi sao?"

"Tiểu cửu mới không sợ, ngày mai sẽ theo sư tỷ đi đào khoai lang."

"Hảo."

Hai người còn đang vui vẻ trao đổi, lại nghe thấy tiếng hắng giọng phía sau.

"Hai người càng lúc càng đáng sợ nha, còn cùng nhau đi đào khoai nữa a." Nhạc Tân tặc lưỡi, đi vòng quanh Ân Thần và Chu Sa: "Còn có cái màn đồng cam cộng khổ này nữa, không biết nếu bây giờ ta báo cho sư phụ, sẽ vui thế nào nhỉ?"

Ân Thần cao giọng gọi: "A Tân!"

Chu Sa lại bắt đầu làm nũng: "Nhị sư tỷ a nhị sư tỷ, tỷ thương Chu Sa mà, đừng có nói lại với sư phụ nha~"

"Để xem." Nhạc Tân ngồi xổm xuống trước mặt Chu Sa, xấu xa cười: "Gà nhỏ, nếu muội cho tỷ mượn Khuynh Hỏa phiến, tỷ sẽ không nói với sư phụ."

"Khuynh Hỏa phiến?"

"Phải a~"

"Nhưng tỷ lấy nó để làm gì?" Chu Sa khó hiểu: "Tỷ cũng có tạo ra lửa được đâu~"

"Này, này, ai đó tỷ tạo ra lửa!?" Nhạc Tân trừng mắt, cười nói: "Quân Quân thích nhất là ngắm mưa, mà Khuynh Hỏa phiến có thể tạo ra linh vũ, cho nên mới muốn mượn của muội dùng một lúc."

"A, nguyên lai là vậy." Chu Sa gật gù, rồi nói: "Được, ta cho tỷ mượn."

"Hảo, vậy mau lấy ra đi."

Chu Sa vừa định thi triển pháp luật lại nghe thấy tiếng nói thanh lãnh quen thuộc ở phía sau.

"Nhạc Tân, ngươi càng ngày càng lớn gan rồi, dám bao che cho bọn chúng qua mặt vi sư."

Nhạc Tân rùng mình một cái, nhìn ra sau lưng, lắp bắp gọi: "Sư phụ."

"Qùy ba canh giờ, tối nay không được ăn cơm."

Nhạc Tân mặt mày khổ sở quỳ xuống bên cạnh, đã không được quạt còn bị phạt nữa a!!! Như thế nào lại xui xẻo như vậy a?!

Úc Khuynh Tư liếc nhìn Chu Sa và Ân Thần: "Các ngươi ngay cả vi sư cũng dám qua mặt, không trừng trị là không được."

Ân Thần vội vàng nói: "Sư phụ, là đồ nhi dụ dỗ cửu sư muội cùng đi, không phải muội ấy muốn qua mặt sư phụ, lỗi là ở đồ nhi."

Chu Sa phản bác ngay lập tức: "Sư tỷ, là ta đòi tỷ dẫn đi đào nhân sâm mà, không phải lỗi của tỷ."

"Các ngươi tình cảm cũng thật tốt." Úc Khuynh Tư thản nhiên nói: "Quỳ thêm năm canh giờ đi, cơm tối cũng đừng có ăn."

Nói xong, Úc Khuynh Tư phất tay áo rời đi.

Chưa lâu sau, Quân Quân nghe tin Nhạc Tân bị phạt liền chạy đến, cũng quỳ cho đủ cặp.

"Ách... Quân Quân... cái này... muội không cần phải quỳ với ta đâu."

"Tỷ còn nói nữa ta liền bỏ đi về, từ nay về sau không gặp nhau nữa!"

Nhạc Tân liền ngậm miệng lại, đôi khi liếc nhìn Quân Quân, rồi lại cười trộm.

Không ngờ Thiếu Phương cũng chạy đến, thấy Ân Thần quỳ thì đau lòng không thôi, cũng quỳ xuống bên cạnh.

"Đại sư tỷ, Thiếu Phương quỳ với tỷ."

Ân Thần thở dài, nói: "Ta quỳ tới năm canh giờ đó, muội nghĩ quỳ được thì quỳ đi."

"Ách... vâng."

Thiếu Phương mặc dù mệt mỏi nhưng cũng thẳng lưng quỳ với Ân Thần.

Chưa bao lâu, Chu Sa đã bắt đầu than thở, lăn qua lăn lại: "Mỏi chết tiểu cửu rồi!!!"

Ân Thần bật cười, đem Chu Sa đặt lên đùi của mình, nói: "Qùy trên đùi sư tỷ đi, như vậy không mỏi nữa."

Chu Sa hì hì cười: "Cảm ơn sư tỷ~"

Thiếu Phương có chút ghen tỵ liếc nhìn Chu Sa, rồi lại nhìn qua bên cạnh, bên Nhạc Tân và Quân Quân tình cảm thắm thiết chỉ còn thiếu chưa lao vào ôm nhau thôi.

Haiz~

Úc Khuynh Tư nhìn đồ đệ của mình quỳ tập thể liền nhăn mặt nhíu mày: "Thích lo chuyện bao đồng..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play