Draken gấp gáp chạy xe trong bóng tối, đôi mắt anh chỉ ánh lên nỗi sợ hãi và lo lắng. Ngay lúc này trong tâm trí anh chỉ hiện lên một hình bóng duy nhất kia. Càng nghĩ đến không hiểu sao Draken càng cảm thấy đau đớn. Trời đã trễ đến như vậy, không hiểu sao em lại ở nơi chốn hiu quạnh vắng vẻ ấy. Nhà kho X là một nơi thích hợp cho tụ tập và bất lương, anh hiểu rõ sự nguy hiểm của nơi đó nên cảm thấy vô cùng bất an khi Inui gọi đến và nói chuyện như vậy. Draken không hiểu đã có chuyện gì, nhưng anh chỉ biết mình cần phải tới bên cạnh Inui ngay lập tức. Chính vì vậy anh phóng xe lao rất nhanh trong bóng tối. Vì nơi đó cũng khá xa chỗ anh, nên Draken cũng mất một lúc mới tới được nơi.

    Cảm giác bất an không hiểu sao càng lớn khi Draken đứng trước cái nơi heo hút, hoang vắng này. Cánh cửa lớn của nhà kho hơi khép hờ, Draken không nghĩ nhiều mà vội chạy vào trong. Bên trong tối tăm, chỉ có ánh trăng hắt vào mờ ảo. Anh chậm rãi đi vào, từng bước rồi lại từng bước. Đôi mắt anh khó hiểu nhìn những kẻ đang nằm ngổn ngang trên đất, thế nhưng khi nhìn thấy em, trái tim Draken bỗng nhiên thắt lại, hô hấp cũng trở nên khó khăn vô cùng. Đôi mắt Draken run rẩy nhìn người đối diện, giọng anh nghẹn ngào.


- Inupee...

      Một cơ thể nhỏ bé và yếu ớt, quần áo em cũng xộc xệch, lúc nhìn vào em, Draken đã mường tượng tới viễn cảnh kinh khủng nhất. Em khe khẽ mở đôi mắt của mình ra, bên trong chẵng còn một chút ánh sáng. Giọng em run rẩy, khàn khàn.

- Draken...

     Nước mắt không còn kiềm được nữa mà chảy dài, toàn bộ mọi thứ xung quanh như thu hết vào con người trước mặt. Draken đi nhanh tới ôm lấy Inui vào lòng, cả cơ thể run rẩy đến kịch liệt.

- Chuyện gì thế này... hả... Inupee... đã có chuyện gì...

     Giọng Draken nghẹn ngào, anh đau đớn đến khôn cùng. Trái tim anh như bị ai đó cắt cứa, Inui của anh, đã có chuyện gì thế này?

- Draken... tao sợ... tao sợ lắm...

      Đôi mắt Inui có chút ửng đỏ, em không muốn khóc nhưng không hiểu sao lại tủi thân quá. Draken ấm áp thế này, thật sự càng khiến Inui không thể giấu nổi được sự yếu đuối của mình. Draken càng ôm chặt lấy Inui hơn, trái tim anh đau lắm.


- Có tao ở đây rồi Inupee, ổn rồi.

     Đôi mắt Inui trống rỗng, em cứ nhìn vào một điểm vô cự như vậy. Chất giọng bất lực cùng bi thương vang lên.

- Tao đáng bị đối xử thế này sao?

      Lời nói đầy chua chát vang lên, Draken không thể chịu nổi.

- Đừng nói vậy... mày không đáng... không đáng bị đối xử như thế...

      Với lời nói kia Inui đã không thể kiềm được nữa, em bật khóc thành tiếng, đôi tay em cũng ôm lấy Draken. Tủi thân, bất lực, đau đớn đều cứ theo đó mà tuôn trào.

- Draken... tao mệt... tao mệt lắm rồi... chúng ta... rời khỏi đây được không... tao không chịu nổi được nữa...

      Không khí tĩnh lặng, chỉ có tiếng khóc nấc nghẹn ngào của Inui vang nhẹ trong không khí rồi biến mất. Đôi mắt Draken đỏ rực, giọng anh trầm ấm.

- Được! Tao đưa mày đi nhé!


      Inui gật đầu môi mấp máy "ừm" nhẹ một tiếng, Draken cứ đưa bàn tay ấm áp của mình để sưởi ấm cho Inui như vậy. Anh giữ yên vị trí của mình để cho Inui khóc thật thoải mái, anh biết em đã chịu khổ nhiều rồi. Đến khi Inui đã bình tĩnh hơn, Draken mới nhẹ buông em ra, anh nhìn đối diện với đôi mắt của em. Đôi mắt ửng đỏ của Inui thật khiến anh đau lòng, Draken nhẹ lau nước mắt trên khóe mắt của em. Rồi anh nở một nụ cười ôn nhu, Draken nhẹ giọng.

- Inupee, tao yêu mày... thật sự yêu mày rất nhiều... làm người yêu tao nhé!

      Giọng Draken ấm áp và ôn nhu vô cùng, Inui thẫn thờ nhìn anh. Sự chân thành, khao khát của em đã ở ngay trước mắt. Nhưng không hiểu sao Inui lại sợ hãi không dám đối diện với đôi mắt ấy.

- Tao bẩn lắm... không xứng với tình yêu của mày...

      Inui tự ti, em không dám nhận lấy tình cảm chân thành của Draken. Inui cảm thấy bản thân mình không xứng với Draken, anh tốt bụng và sáng chói như thế. Một kẻ đã đen đuốc và nhu nhược như em cảm thấy mình không xứng với tình yêu của anh. Thì ngay lúc này, Draken bỗng nhướn người tới hôn nhẹ lên trán Inui, một nụ hôn nhẹ nhàng và trân trọng. Sau đó anh khẽ buông ra, ánh mắt buồn bã nhìn em.

- Mày không dơ bẩn... mày là người sạch sẽ nhất... tinh khiết nhất mà tao từng gặp Inupee... vậy nên đừng nói như thế!

       Trái tim Inui khẽ thắt lại, cảm xúc tủi thân lại ùa về, nước mắt Inui không nhịn được mà rơi lã chã. Ấm áp, thật sự ấm áp quá, tất cả mọi thứ nơi anh đều ấm áp.

- Hức... Cảm ơn... cảm ơn mày...

       Draken khẽ xoa nhẹ tóc Inui, nụ cười ôn nhu và ấm áp như gió mùa xuân. Anh vội cởϊ áσ khoác của mình ra, rồi vươn tay tới chỗ Inui. Lấy áo của mình khoác vào cho em, rồi cẩn thận kéo áo lại đàng hoàng.

- Đi thôi! Một nơi nào đó... thật xa nhé!

      Từng cử chỉ đều vô cùng ấm áp, đôi mắt trống rỗng của Inui chợt có thêm ánh sáng, em khẽ cười nhẹ.

- Ừ...

      Inui vừa mới đứng dậy thì cơ thể có chút lảo đảo vì mất sức. Draken thấy vậy liền nhanh chóng tới bế thẳng em trên tay.

- Draken... cho tao xuống... tao tự đi được...

      Giọng Inui lúng túng, cả cơ thể em rất dễ bị Draken bế bổng lên như thế.

- Ngoan nào Inupee.

      Draken cười nhẹ anh cảm thấy người em rất nhẹ, dễ dàng bế đi. Inui thì ngượng đến đỏ cả mặt, cả hai cùng nhau bước đi. Có lẽ lúc này, quá khứ đều bỏ lại, đau buồn sẽ phai đi. Inui sẽ không còn bất cứ trăn trở đau đớn nào nữa, từ bây giờ em sẽ đi tới một tương lai mới, một tương lai tươi sáng hơn... Cùng đi với anh, đến một thế giới tươi đẹp. Chỉ như vậy thôi là đủ rồi nhỉ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play