Edit by AShu ^_^.

___________________

Lời nói tiếp theo của nhân viên nghiên cứu Thẩm Dịch đều không nghe lọt tai, đầu hắn trống rỗng, chờ phục hồi tinh thần lại, người đã đứng ở trước mặt Tô Đường.

"A Dạng."

Tô Đường đang ăn cơm, nàng người này không thích ăn cà rốt, lúc này đang gắp ra từng miếng bỏ vào thùng rác để hủy thi diệt tích, đột nhiên nghe được thanh âm Thẩm Dịch, sợ tới mức người đều run run.

"Sao...... Làm sao vậy a?"

Thẩm Dịch tâm tình còn đang khiếp sợ, cho nên cũng không nhìn thấy sự chột dạ trong mắt nàng. Két sắt kia là ở căn cứ A lúc trước, liền thuyết minh từ lúc bắt đầu nàng đã chuẩn bị cho hắn đường lui, nhưng hắn lúc đó làm cái gì, hắn hỗn trướng bóp cổ nàng, thiếu chút nữa là lấy mạng của nàng rồi!

"A Dạng, em sao lại ngốc như vậy." Hắn nghĩ đến cảnh tượng lúc ấy, trong lòng ngay cả suy nghĩ cũng sợ, thiếu chút nữa, thiếu chút nữa hắn đã gϊếŧ nàng a.


Tô Đường không rõ nguyên do, tiếp theo liền nghe được âm thanh nhắc nhở của hệ thống.

"Đinh! Giá trị hắc hóa giảm xuống 10%, chỉ số hắc hóa hiện tại: 10%."

Hệ thống, "Ngươi lúc trước lưu lại thuốc giải độc trời xui đất khiến đưa đến tay hắn."

Tô Đường chấn kinh rồi, nàng đã quên chuyện này a.

Thẩm Dịch còn tiếp tục, "Lúc trước vì cái gì không nói cho anh có thuốc giải."

Tô Đường nhỏ giọng mở miệng, "Thuốc giải kia chỉ là phiên bản lúc ban đầu, dùng có tác dụng phụ, tình huống lúc đó của anh, nếu biến thành người thường, chính là sống không nổi."

Thẩm Dịch nhớ rõ lúc trước nàng hỏi qua chính mình rất nhiều lần, hỏi muốn biến thành người bình thường hay không, hắn lúc đó phản ứng gì, hắn khịt mũi! Hắn căn bản không tin, nhưng tiểu cô nương lại lời thề son sắt làm hắn tin tưởng chính mình.


Trên đời này như thế nào có người ngốc như vậy, muộn thanh đem sự tình đều làm xong, cũng không tranh công.

Thẩm Dịch đau lòng cực kỳ, càng đau lòng, càng hận không thể chùy bạo chính mình lúc trước.

"A Dạng, em đánh anh đi."

Hắn lúc trước có véo cổ nàng, biết rõ thân thể nàng không tốt, còn cố ý khiêng nàng đi, làm nàng khó chịu, hắn thật đúng là một tên đại hỗn trướng!

Tô Đường không nhìn thấy mặt hắn, bất quá nghe thanh âm là có thể đoán được biểu tình của tên kia, khẳng định là vẻ mặt ảo não.

Vì thế nàng nói, "Anh ôm em, em đánh anh như thế nào đây. "

Thẩm Dịch đem người buông ra, vẫn không nhúc nhích đứng ở trước mặt nàng, có tư thế em cứ tùy tiện đánh đi.

Tô Đường nén cười, "Anh lớn lên quá cao, ngồi xổm xuống chút, em đánh không đến."

Thẩm Dịch không có do dự, trực tiếp ngồi xổm xuống. Đánh người không vả mặt, bất quá nếu là nàng, hắn hoàn toàn nguyện ý.


Tô Đường nhìn bộ dáng ngây ngốc kia của hắn, cuối cùng nhón chân, ở trên môi hắn mổ một cái.

"Được."

Thẩm Dịch cả người đều cứng lại rồi, cũng không đứng thẳng, liền như vậy ngây ngốc mà nửa ngồi xổm.

Tô Đường nhướng mày, "Choáng váng?"

Thẩm Dịch cảm thấy cả người đều hoảng hốt, có loại không thể tưởng tượng, tiểu cô nương của hắn, sao lại có thể tốt như vậy.

"Vì cái gì không đánh anh?"

Tô Đường, "Đánh anh làm gì, anh đều là người của em, đánh anh em liền đau lòng."

Thẩm Dịch nghe lời này, hạnh phúc cả người đều phải xù lông. Hắn một tay đem người bế lên, dùng chóp mũi thân mật mà cọ cọ, lại học bộ dáng của nàng mới vừa rồi hôn hắn, ở trên môi nàng hôn thật lưu luyến.

Tô Đường bị hắn hôn đến nỗi tức giận mà đá hắn, nhữngchỉ có thể trấn an vỗ vỗ đầu hắn, "Được rồi Thẩm Dịch, em muốn ăn cơm."
"Đúng vậy, ăn cơm." Lời tuy như thế, nhưng tay ôm nàng vẫn không buông.

Tô Đường bất đắc dĩ, bởi vì gia hỏa này phi thường không biết xấu hổ, hắn chẳng những không có buông nàng ra, ngược lại còn để nàng ngồi ở trên đùi hắn, sau đó nhìn nàng, "Em ăn đi."

Tô Đường còn nuốt trôi cái rắm!

Thẩm Dịch, "Anh đút cho em." Nói xong, đuôi mắt đột nhiên thấy được cà rốt trong thùng rác, tức khắc nheo mắt lại, "Vì cái gì không ăn cà rốt?"

Tô Đường bĩu môi, "Không thể ăn, không thích."

Thẩm Dịch cau mày, "Em cả ngày làm thực nghiệm, đôi mắt không tốt, ăn nhiều cà rốt một chút ......"

Hắn lải nhải nói rất nhiều, Tô Đường như muốn sống không còn gì luyến tiếc.

Cả người nàng đều bày ra biểu tình không ăn, đến cuối cùng, Thẩm Dịch không thể không đưa ra đòn sát thủ, "Hôm nay buổi tối còn có nghĩ đi ngủ sớm một chút không?"
Truyện được edit bởi AShu089/ Đọc truyện trên truyenlol.com AShu089 và wordpress: https://nhameo089.wordpress.com/ để ủng hộ editor nha ≧◉◡◉≦

Sau đó, người nào đó trước một giây còn phi thường kháng cự, trong một cái chớp mắt liền run run.

Hai người ở chung lâu rồi, chuyện nào đó cũng càng ngày càng hài hòa, gia hỏa này cũng không hề như ban đầu, vừa hung vừa mãnh, chỉ biết làm bừa, hắn hiện tại biết các bước tuần từ, sẽ lấy lòng nàng, nhưng nếu ngày nào đó nàng chọc hắn tức giận, trên mặt tuy không biểu hiện, nhưng tới buổi tối thật là muốn cái mạng già này của nàng.

"Anh uy hiếp em." Tiểu cô nương ủy khuất ba ba, "Em vừa mới không nỡ đánh anh, anh lại uy hiếp em, Thẩm Dịch, anh thay đổi rồi!"

Thẩm Dịch duỗi tay xoa xoa giữa mày, tiểu cô nương hiện tại sẽ vươn móng vuốt với hắn, cũng sẽ làm nũng với hắn, đây là chuyện tốt, hắn cũng rất thích dung túng nàng. Nhưng lúc trước kiểm tra sức khoẻ bác sĩ có nói, dạ dày của nàng không tốt, cần chăm sóc thật kỹ, đôi mắt càng không tốt, nếu không giữ liền sẽ cận thị.
Cái gì cũng không tốt, Thẩm Dịch nghe được đều kinh hãi, cho nên đối với thân thể của nàng, Thẩm Dịch luôn luôn nghiêm khắc.

Tô Đường nguyên bản cũng không chán ghét ăn cà rốt, đương nhiên, cũng không thể xưng là thích, nhưng gần đây hận không thể một ngày ba bữa, cho dù đồ ăn yêu thích cũng ngán a!

Mắt thấy gia hỏa này thờ ơ, Tô Đường đều muốn khóc, "Em mẹ nó lại không phải là con thỏ, mỗi ngày ăn cà rốt, cho dù thích cũng ngán, hơn nữa anh đã quên, em càng quyền uy hơn bác sĩ, qua một đoạn thời gian, không em hiện tại liền bắt đầu nghiên cứu đôi mắt, sớm hay muộn sẽ thành công!"

Thẩm Dịch cũng không hoài nghi thực lực của nàng, bất quá trước đó, nàng vẫn nên bảo vệ đôi mắt thật tốt.

......

Thẩm Dịch bồi Tô Đường cả đời, hắn vẫn luôn lấy trạng thái tang thi ở bên cạnh nàng, rất nhiều lần Tô Đường đều không muốn, bởi vì trạng thái tang thi là sẽ không già, mà Tô Đường chậm rãi già đi, cho dù nàng có bảo dưỡng tốt như thế nào, trên mặt vẫn xuất hiện nếp nhăn.
Tô Đường vẫn luôn khuyên hắn dùng giải dược, nhưng Thẩm Dịch tình nguyện dùng kỹ thuật của chính mình làm chính mình già đi, vẫn như cũ không chịu uống giải dược, cho đến khi tới ngày cuối cùng nàng còn trên đời, hắn lấy ra két sắt được bảo tồn mấy chục năm.

Két sắt kia thật quen mắt, Tô Đường liền liếc mắt một cái liền biết đây là cái gì.

Đây là giải dược sơ cấp lúc trước nàng nghiên cứu chế tạo ra, tác dụng phụ rất lớn, sẽ mất đi dị năng.

Thẩm Dịch nói: "Tuy rằng cuối cùng đã xuất hiện thuốc giải hoàn hảo, nhưng anh vẫn thích thuốc này hơn."

Đây là thuốc giải đầu tiên nàng nghiên cứu chế tạo ra, với hắn mà nói, có ý nghĩa phi phàm.

Tô Đường mặt vô biểu tình nghe, tâm nói lão nhân ngươi suy nghĩ nhiều rồi, nàng lúc trước chính là vì lưu lại đường lui, muốn đem công lao cứu thế ấn ở trên người của hắn, hơn nữa nàng vì lười biếng, nghiên cứu chế tạo ra thuốc giải liền lười cải tiến lại.
Bất quá hiện tại bị xuyên tạc thành như vậy, nàng cũng sẽ không giải thích.

Rốt cuộc nhiệm vụ còn muốn làm hay không?

Bất quá, nàng nhìn Thẩm Dịch uống xong thuốc giải, vẫn nhịn không được hỏi: "Đã qua nhiều năm như vậy, có thể quá thời hạn hay không a? "

Thẩm Dịch:......

Rõ ràng là bầu không khí lãng mạn, kết quả bị một câu của nàng tất cả đều phá hủy.

Thẩm Dịch sủng nàng cả đời, vào thời gian cuối cùng, còn có thể làm sao bây giờ, đương nhiên chỉ có thể tiếp tục sủng chứ sao.

"Không quan hệ, cho dù quá thời hạn, trên đường Hoàng Tuyền, anh vẫn sẽ tìm được em."

"Đinh! Giá trị hắc hóa giảm xuống 100%, thế giới này tích phân rã băng thành công."

Kết thúc thế giới thứ 9 🎉🎉🎉🎉

_________________

( tấu chương xong )

Đã beta

Edit by AShu

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play