Edit by AShu ^_^.

__________________

Mấy vị ăn chơi trác táng trước nay luôn được người khác nịnh nọt, có bao giờ trước mặt người khác mà ăn thiệt đâu, mà câu nói của Tô Đường , không thể nghi ngờ chính là đang khiêu khích bọn họ, huống chi còn có chuyện Thẩm Lăng lúc đó, bọn họ càng cảm thấy phải giáo huấn 'cậu' một trận cho ra trò.

Lý Cang bị bắt uống hết ly rượu vang đỏ, mặt mày đều đỏ lên, một phần là phản kháng không kịp, bị nghẹn cho đỏ, còn phần còn lại là do uống quá nhanh nên bị sặc, ho khan không ngừng.

Hắn hạ dược trong rượu nặng bao nhiêu, hắn biết rất rõ, lúc này cho dù đi bệnh viện, cũng không còn kịp nữa rồi, huống chi một trận trò hề như vậy, hắn sao có thể cho phép chính mình xuất hiện trước mọi người.

Hắn lập tức gọi điện thoại cho người tới đón, ngay cả xe của mình cũng không thèm lấy, hoang mang rối loạn, ngay cả chủ tiệc cũng không chào tạm biệt, bất quá đối với tên tiểu trợ lý này, hắn liền nhớ kỹ.


Giải quyết xong một người, Tô Đường cười tủm tỉm mà nhìn về phía những người còn lại, "Tất cả làm sao vậy? Không phải nói uống rượu sao? Sao lại bất động hết rồi."

Những người còn lại nhìn nụ cười tươi rói trên mặt 'cậu', trong một cái chớp mắt, bọn họ cảm thấy chính mình như gặp phải ma quỷ.

"Cmn, chỉ có nhiêu đó, sợ cái gì, chúng ta có nhiều người như vậy a! Lên đi!"

Bên kia Thẩm Uyên bị một đám người vây quanh, chờ đến khi phát hiện có cái gì đó thiếu thiếu, thì động tĩnh bên kia đã nháo lớn làm hắn chú ý.

Tô Đường xuống tay thật không khách khí, những tên ăn chơi trác táng này, mặt ngoài mà nhìn cũng không có vết thương gì, nhưng những chỗ mà bị nàng đánh, lại đau vô cùng.

Chẳng qua nàng không nghĩ tới, đều tới bước này rồi, bị đánh thành như vậy rồi, bọn họ cư nhiên còn chưa có từ bỏ hại nàng.


Dù sao đến khi Thẩm Uyên đi tới, nhóm người này đã rớt hết xuống sông, ngay cả Tô Đường, cũng không ngoại lệ.

Rốt cuộc là tiệc đính hôn của Thẩm Lăng, thân làm chủ bữa tiệc, hắn lập tức cho người hầu đem người cứu lên. Bất quá tuy cứu người lên được, nhưng một đám lại nhe răng trợn mắt ngã trên mặt đất kêu rên đau đớn.

"Ai, Lý Cang đâu?" Thẩm Lăng nhìn chung quanh, thấy thiếu một người, không khỏi dò hỏi: "Các ngươi đều làm sao vậy?"

Hắn không hỏi còn tốt, khi vừa hỏi, vài người tức khắc liền tức giận mặt đều vặn vẹo, "Cmn, thủ đoạn của tiểu trợ lý kia không bình thường, tụi tao đều bị nó đánh cho thế này. Lý Cang bị ép......" Lời nói đến đây, người nọ dừng một chút, rốt cuộc là hạ dược trong ượu, không dám trắng trợn táo bạo nói ra, chỉ có thể hàm hồ nổi giận mắng: "Bị buộc uống rượu, hiện tại đã đi về rồi."


Một chén rượu sao phải đi về, người sáng suốt nghe xong, liền lập tức minh bạch.

Thẩm Lăng làm người đầu tiên khởi xướng, càng hiểu rõ ràng, ly rượu này nguyên bản là chuẩn bị cho tiểu trợ lý, ai có thể nghĩ đến, đối phương cư nhiên có thể toàn thân mà lui. Sắc mặt hắn liền xanh mét, còn chưa đợi hắn tìm người hỏi tội, chính mình lại bị mắng trước.

"Thẩm Lăng, ngươi đem tiệc đính hôn nháo loạn thành như vậy, không muốn đính hôn cứ việc nói thẳng!"

Người mở miệng chính là Thẩm lão gia tử đang chống gậy đi tới, cả mái tóc của ông đều bạc trắng, nhưng tính khí lại rất tốt, lúc này có lẽ do quá tức giận, sắc mặt liền một mảnh khó coi.

"Gia gia, rõ ràng là người của Thẩm Uyên nháo ra chuyện!"

Thẩm lão gia tử đã sống qua vài thập niên, hiện giờ tuy không hề quản chuyện của Thẩm gia, nhưng không đại biểu ông không còn minh mẫn.
Ông nặng nề nhìn chằm chằm Thẩm Lăng, thanh âm già nua mang theo sự tức giận vang lên, "Thẩm Lăng, ngươi nháo đủ rồi đó!"

Thẩm Lăng nghẹn khuất lâu như vậy, hiện giờ còn bị Thẩm lão gia tử trách cứ, liền trực tiếp tức giận giật phăng cà vạt ra, "Tại sao nói con là nháo đủ rồi! Chính mọi người mới làm mọi chuyện xảy ra như thế này!"

Là người từ trước đến giờ luôn được sủng trong lòng bàn tay, thì trong lòng luôn luôn cảm thấy chính mình không bao giờ sai.

Liền tỷ như hiện tại, hắn chỉ cảm thấy chính mình đang bị ủy khuất rất lớn, nơi này là Thẩm gia, đây lại là tiệc đính hôn của hắn, lại không ai giúp hắn.

So với hắn, Diệp Hoan càng thấy rõ thế cục, mắt thấy Thẩm Lăng sắp đắc tội Thẩm lão gia tử, nàng lập tức chạy ra, nguyên bản tính toán chuẩn bị khuyên bảo, làm Thẩm Lăng tạm thời nuốt xuống khẩu khí này, nhưng mà, Thẩm Lăng vừa thấy nàng xuất hiện, liền giận sôi máu.
"Thẩm Lăng, hôm nay là ngày quan trọng của hai chúng mình, anh đừng náo loạn."

"Cô cút cho tôi!" Thẩm Lăng vung tay, trực tiếp đem người ném xuống dưới đất, "Cô cmn là cái cọng hành nào, mà dám quản tôi?"

Truyện được edit bởi AShu089/ Đọc truyện trên truyenwk.com AShu089 và wordpress: https://nhameo089.wordpress.com/ để ủng hộ editor nha ≧◉◡◉≦

Trò khôi hài càng ngày càng căng thẳng, Thẩm Uyên lại không có hứng thú, trước tiên hắn vớt Tô Đường từ dưới sông lên, hiện tại cả hai người đều ướt đẫm.

"Tôi đi trước, mọi người cứ tiếp tục."

Nơi này là nhà cũ của Thẩm gia, đương nhiên cũng có phòng ngủ của Thẩm Uyên, bất quá lâu rồi không trở về, quần áo trong tủ cũng toàn là thời kỳ hắn học cao trung.

Hiện giờ là vào tháng 1, là thời gian lạnh nhất trong cả năm, đột nhiên bị rớt xuống sông, Tô Đường hiện giờ lạnh mà run cằm cặp.
Thẩm Uyên đỡ người đi được hai bước, cuối cùng ngại 'cậu' quá chậm, liền nhanh chóng ôm ngang người lên.

Tô Đường tuy rằng rất lạnh, nhưng mà nàng vẫn còn khá tỉnh táo, nàng liền cự tuyệt, "Không cần, tôi tự đi được."

Nhưng mà, đáp lại nàng lại là cái ôm chặt hơn của đối phương.

"Đừng nháo."

Lúc này, sao có thể còn sức mà nháo? Tô Đường một chút đều không muốn mình bị người khác ôm kiểu công chúa, cho nên càng dùng sức giãy giụa.

Giây tiếp theo, chỉ nghe bang một tiếng, không khí đột nhiên an tĩnh.

Tô Đường cả người đều cứng lại rồi, nàng trừng lớn đôi mắt, cả người vừa kinh ngạc vừa tức giận, "Anh sao có thể đánh tôi?!"

Muốn đánh thì đánh đi, nhưng sao lại đánh vào mông nàng!

Không đúng, cho dù không phải mông, cũng không thể đánh nàng a!

Thẩm Uyên lại vững vàng tiếng nói, "Tiểu thiếu gia lại không nghe lời, không chỉ đơn giản là đánh vào mông đâu."
Hắn vừa nói lời này, Tô Đường liền rất tức giận, hận không thể đi lên cắn người, "Thẩm Uyên, anh đừng quá đáng!"

Phòng ngủ của Thẩm Uyên cũng không xa lắm, hắn vốn là đi nhanh. Nhưng mà người nào đó vội vã muốn từ trên người hắn đi xuống dưới, mà không, vừa mới vào phòng, Tô Đường liền từ trên người hắn nhảy xuống.

Nàng vừa động, cánh tay của Thẩm Uyên liền không cẩn thận đụng vào ngực nàng.

Tô Đường tuy rằng vẫn luôn quấn ngực, nhưng rốt cuộc vẫn là nữ hài tử, cho dù quấn có chặt như thế nào, nhưng khi đụng vào vẫn còn một ít cảm giác.

Tuy chỉ đụng trong giây lát, nhưng Thẩm Uyên lại rõ ràng cảm giác được khối mềm mại đó.

Hắn đầu tiên sửng sốt, sau đó liền khó hiểu.

"Trình Diệp, cơ ngực của cậu như thế nào là...... Mềm?"

Đối với giới tính của người trước mặt, Thẩm Uyên chưa bao giờ hoài nghi, một là đã thấy qua hầu kết của 'cậu', tuy rằng không rõ ràng, nhưng tóm lại là vẫn có, thứ hai là trước kia khi hai người ở chung, 'cậu' từng nhất quyết lôi kéo muốn cùng hắn so đo lớn nhỏ.
Đương nhiên, lớn nhỏ gì đó, hắn cuối cùng vẫn không có so, bởi vì hắn lo lắng, so so, hắn sẽ nhịn không được nắm lấy bảo bối của tiểu thiếu gia mất.

Trái ngược với nam chủ đang lâm vào biểu tình khó hiểu, trong lòng Tô Đường liền vang lên chuông cảnh báo, hiện tại trời đang vào mùa đông, trong phòng tuy có máy sưởi, nhưng trên người nàng còn đang ướt như chuột lột, rất không thoải mái.

"Thẩm Uyên, có thể trước tiên anh cho tôi mược một bộ quần áo được không, sau đó tôi liền về nhà."

'Cậu ấy' né tránh không trả lời vấn đề của chính mình, Thẩm Uyên cũng không tiếp tục, chỉ nhíu lại mi nói: "Về nhà cái gì, hiện tại ở nơi này tắm rửa rồi về."

Tô Đường sao có thể đồng ý, nhưng cố tình, đối phương cũng không cho nàng cơ hội cự tuyệt.

"Vừa mới rớt xuống sông, không tắm nước nóng, sẽ sinh bệnh, đợi lát nữa tôi nói người hầu chuẩn bị canh gừng. Hiện tại, cậu đi tắm trước đi." Dứt lời, liền đem người kéo vào phòng tắm.
Bất quá người tuy rằng bị kéo vào phòng tắm, Thẩm Uyên vừa quay đầu lại, lại thấy 'cậu' cương tại chỗ.

"Lạnh quá nên choáng váng sao? Không cởϊ qυầи áo sao? Có cần tôi hỗ trợ không?" Nói xong, hắn thế nhưng thật sự bắt đầu hỗ trợ.

Tô Đường luống cuống, lập tức lui về phía sau, "Không không không, tôi có thể tự mình làm!"

Lời tác giả: Cảm ơn tàn táng ╰ thiếu niên hoa quý tiểu bảo bối đánh thưởng, ái ngươi a

_________________

( tấu chương xong )

Đã beta

Edit by AShu

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play