Edit by AShu ^_^.
_________________
Tô Đường cùng Thẩm Uyên ăn nhịp với nhau, Diệp thị căn bản không có năng lực đánh trả, mà không, chỉ mới mấy tháng, cổ phiếu của Diệp thị liền tụt dốc không phanh. Tô Đường nhân dịp thời gian này, mua cổ phiếu với giá thấp, thậm chí còn mua trực tiếp từ trong tay các cổ đông của Diệp thị không ít. Kết quả chân trước nàng mua xong cổ quyền, chân sau Thẩm Uyên liền ám chỉ vị hôn thê của chính mình đến từ Diệp gia, nguyện ý duỗi tay trợ giúp, mắt thấy Diệp thị bắt đầu khởi tử hồi sinh, lại cho Tô Đường thừa dịp thời gian này, đem toàn bộ cổ phiếu trong tay bán tháo.
Cha Diệp lúc trước vì công ty, nên bán tháo hầu như toàn bộ cổ phiếu của công ty, hiện giờ được Thẩm thị trợ giúp, liền nghĩ muốn mua trở về.
Bất quá cái loại đồ vật cổ phiếu này, nếu đã bán ra, cha Diệp cho dù là tổng tài, cũng không thể mua trở về, cuối cùng vẫn là nhờ vào quan hệ, thật vất vả mới tìm được người, hẹn ngày gặp mặt.
Hiện giờ chỉ còn một bước thu võng cuối cùng, cha Diệp cầu kiến, Tô Đường khó có được không cự tuyệt.
Bên trong nhà hàng, cha Diệp nhìn người bên trong phòng, đầu tiên là sửng sốt.
Ông ta không nghĩ tới người mua cổ phiếu của Diệp thị cư nhiên là trợ lý của Thẩm Uyên, đương nhiên, ông đã sống đến độ tuổi này rồi, nhãn lực vẫn có, tỷ như tiểu trợ lý này, không có khả năng chỉ là trợ lý trên mặt chữ.
Trước tiên không nói Thẩm Uyên giữ gìn 'cậu' như thế nào, chính là nhìn khí độ của 'cậu', cha Diệp cũng bội phục.
Không cần quan tâm bối phận, cha Diệp có việc cầu người, liền đứng lên rót cho 'cậu' một ly trà, sau đó mới tiến vào đề tài.
Tô Đường không chút để ý mà lắng nghe, không hề đáp lại lời nào, chờ cha Diệp nói đến miệng khô lưỡi khô, nàng đột nhiên nâng lên đôi mắt, "Nghe nói, Diệp tiên sinh còn có một cô con gái, định cư ở nước ngoài?"
Cha Diệp đầu tiên là sửng sốt, sau đó mới nhớ tới 'cậu ta' nói chính là con gái lớn của mình, lại nói tiếp, tuy rằng mỗi năm ông ta đều sẽ gửi một số tiền qua đó, nhưng gặp mặt, lại chưa từng xảy ra, mười mấy năm qua, hai cha con thậm chí ngay cả điện thoại cũng chưa từng gọi nhau.
Diệp Kiều năm đó xuất ngoại, bất quá chỉ có mười hai tuổi, hiện giờ tính ra, hai người đã mười một năm không gặp mặt.
Ngay từ đầu, rốt cuộc cũng là con gái của chính mình, tuy nói trước khi xuất ngoại nháo có chút không thoải mái, nhưng ông ta cảm thấy hai cha con nào phải là kẻ thù, cho nên cũng từng hỏi han ân cần, chẳng qua đối phương mỗi lần đều lạnh nhạt đáp lại, đến cuối cùng, mười cuộc điện thoại ngay cả một cuộc cũng không nhận, dần dần, hắn cũng không còn muốn dán vào cái mặt lạnh này nữa.
"Đúng vậy, là vị hôn thê của Thẩm tiên sinh, năm đó hai người bọn họ từng có hôn ước, Trình tiên sinh không biết sao?"
Tô Đường, "Tôi đương nhiên biết, rốt cuộc thì tôi cùng Diệp Kiều rất quen thuộc, lại nói tiếp, Diệp gia còn thủ sẵn sổ hộ khẩu của Kiều Kiều chúng ta đi, Diệp phu nhân của ông thật đúng là có bản lĩnh."
Nàng vừa nói như vậy, cha Diệp mới nhớ tới, khi Diệp Kiều 18 tuổi, từng có một lần gọi điện thoại cho ông, yêu cầu đem hộ khẩu chuyển ra ngoài, bất quá ông không đồng ý.
Liên lụy đến gia thất, cha Diệp liền bộc lộ uy nghiêm của gia chủ, ông ta cau mày, trầm giọng nói: "Đây là chuyện riêng tư của Diệp gia chúng tôi, Trình tiên sinh can thiệp, không tốt lắm đâu."
Tô Đường nở một nụ cười châm chọc, "Diệp tiên sinh đây là muốn nói ai vậy, còn chuyện nhà, ông có từng coi Diệp Kiều cùng mẹ của cô ấy là người nhà chưa?" Nàng nói xong, vẻ mặt chán ghét, đến cuối cùng, đơn giản đứng lên, "Nếu không thể đồng ý, vậy quên đi."
Sắc mặt cha Diệp đột biến, "Là Diệp Kiều nói cậu làm như vậy sao?"
Tô Đường trên cao nhìn xuống ông ta, cười nhạo nói, "Diệp tiên sinh, tôi rất bận, ông nếu không muốn nói, tôi đây liền nói đến chuyện khác. Tỷ như, Lâm gia cùng Sở gia, bọn họ tựa hồ rất có hứng thú với cổ phiếu trong tay tôi."
Lâm gia cùng Sở gia, đó chính là đối thủ cạnh trạnh của Diệp gia, nàng vừa nói như vậy, sắc mặt của cha Diệp có thể thấy được lập tức xanh mét.
Ông ta lạnh mặt, nặng nề mà nhìn về phía Tô Đường, "Cô ta có phải cho rằng, chỉ cần đem hộ khẩu dời ra, liền không còn quan hệ với tôi."
Tô Đường nhún vai, "Ai biết được, bất quá nếu là tôi, chỉ là cùng mấy người đứng chung một hộ khẩu, liền cảm thấy phi thường ghê tởm."
Sự chán ghét của nàng đối với Diệp gia, từ lúc bắt đầu liền không che giấu, cha Diệp liền thu hồi nụ cười giả nhân giả nghĩa, sắc mặt tối tăm nói: "Mày chán ghét Diệp gia như vậy, cũng là vì Diệp Kiều?"
Tô Đường, "Không, tôi chán ghét Diệp gia, cùng cô ấy không quan hệ."
Truyện được edit bởi AShu089/ Đọc truyện trên truyenwk.com AShu089 và wordpress: https://nhameo089.wordpress.com/ để ủng hộ editor nha ≧◉◡◉≦
Không có ngụy trang, cả người cha Diệp gần 50 tuổi Diệp đều hung ác nham hiểm lên, "Tao không nhớ rõ lúc nào Diệp gia đã đắc tội với Trình gia, hoặc nói rõ ra, mày là ai tao cũng không biết."
Tô Đường xuy một tiếng, "Chuyện này không liên quan tới ông, dù sao khi nào hộ khẩu dời ra ngoài, ông nói lại với tôi. Đúng rồi, tôi nhớ rõ căn biệt thự ở giữa hồ kia, là của hồi môn của mẹ Diệp Kiều, cho nên liền tạm thời dời đến bên kia đi."
Trước khi mẹ của Diệp Kiều qua đời, từng có viết di chúc, tất cả của hồi môn của bà đều thuộc về Diệp Kiều, bất quá lúc đó Diệp Kiều còn nhỏ, cho nên được người giám hộ của nàng bảo quản.
Những năm gần đây, nếu không phải nàng nhắc tới, ông ta đều đã quên, vài thứ kia đều thuộc về con gái lớn của chính mình.
Ông ta lạnh lùng mà nhìn Tô Đường rời đi, đến cuối cùng, lồng ngực tức giận không chỗ phát tiết, tức giận chỉ có thể ném vỡ cái ly, trút giận xong, ông ta liền gọi một cuộc điện thoại, "An bài cho Diệp Kiều về nước."
Đầu bên kia của điện thoại, trợ lý đầu tiên là sửng sốt, sau mới mới nói: "Diệp tổng, mấy tháng trước phu nhân có liên hệ với đại tiểu thư, bất quá không tìm được người."
Thần sắc cha Diệp liền âm trầm, tức giận sắc mặt đều đỏ lên, "Viện điều dưỡng đâu? Nó không ở viện điều dưỡng đợi, nó đây là muốn tạo phản a!"
Thanh âm trợ lý càng nhỏ, mang theo một chút cẩn thận, "Viện điều dưỡng bên kia có tin tức mới nhất, nói là bị người thu mua, mà ông chủ của bọn họ nói, về chuyện riêng tư của người bệnh, cho dù là người nhà cũng không được lộ ra." Trợ lý nói xong, liền nghe được thanh âm đồ vật bị đập vỡ bên kia điện thoại, càng sợ hãi, bất quá có chút lời vẫn nên báo cáo, "Diệp tổng, tôi nghe được tin là, viện điều dưỡng bị Trình thiếu thu mua."
Cha Diệp âm u treo điện thoại, ông không liên hệ được với Diệp Kiều, cuối cùng chỉ có thể đáp ứng yêu cầu của Tô Đường.
Thẩm Uyên thấy nàng đem Diệp gia thu thập không sai biệt lắm, liền thả ra tin tức giải trừ hôn ước.
Hôm nay, Tô Đường đang ở lướt di động chơi, liền nhìn thấy tin tức nhảy lên, cả người đều choáng váng.
—— Người cầm lái của Thẩm thị giải trừ hôn ước cùng với đại tiểu thư Diệp gia!
Phía dưới còn có một bài báo, bất quá không tìm được ảnh chụp Diệp Kiều, truyền thông chỉ có thể dùng hình ảnh màu đen thay thế.
Thẩm Uyên thấy bộ dáng ngơ ngơ ngốc ngốc của tiểu thiếu gia, không khỏi bật cười hỏi: "Cao hứng như vậy sao?"
Tô Đường khó có thể miêu tả nhìn hắn, "Anh vì cái gì cảm thấy tôi sẽ cao hứng?"
Thẩm Uyên, "Lúc trước vì bức tôi giải trừ hôn ước, cậu tình nguyện gạt tôi nói chính mình đã ngủ với Diệp Kiều." Hắn nói, thân mật điểm điểm cái mũi của 'cậu', "Đã muộn hơn một năm, bất quá vẫn như cậu mong muốn."
Tô Đường:......
Thẩm Uyên, "Làm sao vậy, rất cao hứng, sao không nói gì hết?"
Lời nói đến tận đây, Tô Đường cảm thấy chính mình cần vẽ cho chính mình một đường lui, tỷ như ngày nào đó áo choàng khó giữ được, cho hắn biết chính mình chính là Diệp Kiều.
"Thẩm Uyên, nếu tôi về sau làm chuyện gì đó sai, anh có thể tha thứ tôi hay không a?"
Ý cười trên mặt Thẩm Uyên hơi trầm xuống, "Chuyện gì sai."
Bộ dáng chột dạ kia của tiểu thiếu gia, làm Thẩm Uyên nheo lại mắt, theo bản năng, hắn đem ý tưởng mà chính mình cảm thấy nghiêm trọng nhất nói ra, "Cậu sẽ không thật sự ngủ cùng Diệp Kiều đi?"
Tô Đường vội vàng lắc đầu, "Không, không phải chuyện này."
Thẩm Uyên nhẹ nhàng thở ra, "Vậy là tốt rồi."
______________
( tấu chương xong )
Đã beta
Edit by AShu