Sáng hôm sau, người đầu tiên tỉnh giấc chính là Hạnh San. Cô nheo nheo đôi mắt để thích ứng với ánh nắng mặt trời đang chiếu thẳng vào mặt mình. Bỗng, Hạnh San cảm nhận cánh tay phải của mình có thứ gì nằng nặng đè lên. Tầm mắt cô rơi xuống khuôn mặt trắng nõn không tì vết của Thiên Di, vốn dĩ nàng rất là đẹp rồi nhưng nhìn dung nhan này ở cự li gần như vậy thì lại càng đẹp hơn, khuôn mặt không chút phấn son nhưng vẫn toát lên một vẻ đẹp trong sáng, tựa như thiên thần.

Ánh mắt Hạnh San bị thu hút vào những đoá hoa màu đỏ đang ngự trị trên cái cổ trắng nõn của Thiên Di, trong đầu liền nhớ lại khung cảnh nồng nhiệt của hai người vào tối qua. Trong tâm Hạnh San khẽ xao động, Thiên Di bây giờ đã trở thành người phụ nữ của cô rồi. Nhưng tối qua, chỉ là do tác dụng của xuân dược nên nàng mới cư xử như vậy thôi. Liệu một lúc nữa nàng tỉnh dậy thì nàng có còn muốn nhìn mặt cô nữa hay không?

Đang miên man trong những luồng suy nghĩ trong đầu thì người trong lòng ngực cô khẽ cử động. Hạnh San có chút giật mình vì vừa mới thức dậy thôi mà Thiên Di đã nhìn cô chằm chằm.

-Chào...Chào buổi sáng. Hạnh San ngượng ngùng nói.

-Buổi sáng tốt lành. Thiên Di mỉm cười. Nàng siết chặt vòng tay quanh eo Hạnh San.

Hạnh San hết sức bất ngờ vì thái độ và hành động của Thiên Di. Cô đã tưởng tượng ra rất nhiều rất nhiều viễn cảnh khi Thiên Di thức dậy sẽ tỏ ra lạnh lùng và chửi mắng cô hoặc tệ hơn là đạp cô văng xuống giường chẳng hạn.,...bla bla nhưng mọi thứ lại không diễn ra giống như trong trí tưởng tượng của cô. Có hay không đây là tín hiệu hoà giải của Thiên Di dành cho cô?

-Em...em không tức giận tôi à?! Đôi mắt màu nâu đen xoáy sâu vào đôi mắt to tròn của Thiên Di. Trong đôi mắt đó hoàn toàn chỉ có mỗi Thiên Di nàng thôi.

-Đồ ngốc này, San đã làm gì để khiến em giận đâu chứ! Thiên Di lấy tay nhéo lên cái mũi cao cao của Hạnh San, nàng nở một nụ cười sáng lạng.

-Thì tối qua...tôi đã... Hạnh San chưa nói hết câu thì đã bị Thiên Di cướp lời.

-Là em tự nguyện. Em biết người cứu em thoát khỏi tên khốn đó là San. Tuy em bị tác dụng của xuân dược khống chế thần trí nhưng em vẫn biết người mà em quyết định trao đi thứ quý giá nhất của mình là San.

-Em không còn giận tôi vì chuyện tôi đã gạt em nữa sao? Hạnh San xoay người mặt đối mặt với Thiên Di. Đôi mắt màu nâu đen một lần nữa xoáy sâu vào đôi mắt đen láy của Thiên Di. Hạnh San đưa tay chạm nhẹ lên mặt Thiên Di, cử chỉ chứa đựng vô vàn sự sủng nịnh dành cho nàng.

-Em đã tha thứ cho San từ lâu rồi. Nhưng, em chỉ là muốn cảnh cáo cho San nhớ để sau này San không bao giờ che giấu em chuyện gì nữa thôi.

Thiên Di bắt lấy cái tay đang chu du trên mặt mình, nàng nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay ấy. Mười ngón tay lập tức đan khít vào nhau, không một kẽ hở, thật hoàn hảo.

-Xin lỗi vì đã gạt em. Xin lỗi vì làm em tổn thương. Xin lỗi v...

Hạnh San đang nói thì bị đôi môi mọng nước của Thiên Di chặn lại bằng một nụ hôn sâu.

-Em không muốn nghe những lời này. Thứ em muốn là mỗi sáng thức dậy San sẽ nhẹ nhàng đánh thức em bằng một nụ hôn và nói "Chào buổi sáng". Như vậy đối em là quá đủ.

-San yêu em. Yêu rất rất nhiều.

-Em cũng yêu San. Giống như cách mà San yêu em.

Nói đoạn, hai đôi môi lại tìm đến nhau. Nụ hôn không quá nồng nhiệt cũng không quá nóng bỏng mà chỉ đơn giản là chạm vào nhau trao cho nhau những mật ngọt tình yêu của nhau. Thiên Di rất thích được Hạnh San hôn nhưng Hạnh San thì hôn rất...lâu. Nên nàng khó mà theo kịp được nhịp của cô. Buồng phổi nàng liên tục đòi hỏi cung cấp ô-xy nhưng mà cái tên kia vẫn chưa có dấu hiệu ngừng lại. Đã đến cực hạn, Thiên Di dùng tay đánh thùm thụp vào ngực Hạnh San.

Biết là bảo bối đang phản kháng vì không thể hô hấp được nên Hạnh San đành nuối tiếc dứt ra.

-Đại sắc lang. Muốn giết em hả? Dứt ra khỏi nụ hôn không điểm dừng của Hạnh San , Thiên Di tích cực  hít lấy hít để không khí. Miệng vẫn không quên mắng Hạnh San.

-Hehe, yêu em còn không hết. Sao nỡ giết em. Hạnh San nhân cơ hội liền hôn chụt vào môi Thiên Di một vái rõ kêu.

-Đồ cơ hội. Tránh ra, em cần vào phòng tắm!!

Thiên Di bị Hạnh San lợi dụng liền sinh khí. Nàng đẩy người Hạnh San ra rồi trực tiếp quấn chăn lên đi vào phòng tắm. Nhưng, mới vừa đặt chân xuống giường thì nàng đã suýt chụp ếch. Cũng may Hạnh San thân thủ nhanh nhẹn nên đã kịp thời đỡ lấy Thiên Di, kéo nàng ngồi lọt thỏm trong vòng tay của cô.

-Có sao không? Tông giọng lo lắng của Hạnh San vang lên.

-Sao sao cái đầu của San. Là ai đã hại em ra nông nỗi này!!! Đồ không biết tiết chế!!! Từ nay SOFA MỘT THÁNG!!!

Thiên Di nổi đoá. Đuổi thẳng Hạnh San ra ngoài sofa.

Còn Hạnh San sau khi nghe ba từ "Sofa một tháng" thì trong tâm đã hoá đá. Khuôn mặt tội nghiệp vô cùng. Gì chứ, chẳng phải tối qua nàng cũng liên tục đòi hỏi cô hay sao?! Sao bây giờ lại đổ tội cho cô chứ?! Thật bất công a~~~~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play