Trong lớp bây giờ toàn là mùi thuốc súng, nơi phát ra luồng khí lạnh lẽo và u ám đó là từ người của Thy Ngọc. Bởi, sau khi Bích Trâm thẳng thừng từ chối việc cô ngồi chung thì Thy Ngọc như trở thành con người khác, ai hỏi cũng không thèm trả lời, cứ ngồi yên một chỗ, gương mặt tuyệt nhiên không có một chút biểu cảm, mắt thì thỉnh thoảng liếc nhìn về phía bàn của Bích Trâm, nhưng mỗi lần nhìn thấy mặt của Bích Trâm thì lửa giận trong người Thy Ngọc lại được dịp bùng cháy.

Hai người ngoài cuộc San Di thì thở dài lắc đầu ngao ngán. Không thể nào tập trung học nữa mà bận phải vắt óc tìm cách để hai cô bạn của họ nhận ra được tình cảm của đối phương dành cho nhau.

Giờ ra chơi đã đến, mọi người từ tất cả các lớp ùa ra như bầy ong vỡ tổ nhưng bấy giờ trong lớp tự nhiên xuất hiện hai pho tượng hình người. San Di trao nhau ánh mắt đầy ẩn ý rồi hai người tản về hai phía hai pho tượng kia.

-Ngọc nè, cậu cùng tớ xuống canteen một chút có được không? Thiên Di nổi tiếng là tảng băng ngàn năm nhưng khi nhìn khuôn mặt lạnh hơn tiền của Thy Ngọc mà không khỏi rùng mình.

-Xin lỗi cậu nhưng bây giờ tớ không muốn đi. Thy Ngọc khẽ liếc nhìn sang phía của Bích Trâm, trên khuôn mặt lại nhiễm thêm một tầng băng giá, ánh mắt tưởng chừng như có thể đóng băng mọi thứ hoặc bất kì ai nhìn vào đôi mắt đó.

-Đi đi mà~ Nha~ Thiên Di dùng cái giọng nhão nhoẹt đặc trưng của mình để thuyết phục cái pho tượng này chịu di chuyển.

-Thôi được rồi, tớ sẽ đi cùng cậu với điều kiện cậu phải dẹp ngay cái giọng nhão nhoẹt đó cho tớ. Thy Ngọc nghe cái giọng đó của Thiên Di thì lông tơ đều dựng lên hết, da gà da vịt nổi rần rần.

-Không dùng cách đó thì đến mai cậu cũng không chịu đi cùng với tớ. Đi thôi nào~ Thiên Di show đôi mắt hình bán nguyệt của mình ra làm cho vài nam sinh đứng gần đó phải điêu đứng.

Thiên Di đẩy Thy Ngọc ra khỏi cửa lớp rồi quay đầu lại nháy mắt với Hạnh San một cái.

-Hey bạn hiền, đi ăn gì không? Hạnh San khoác tay lên vai Bích Trâm.

-Tớ không có tâm trạng. Bị Thiên Di bỏ rơi rồi mới nhớ đến tớ sao? Bích Trâm móc méo Hạnh San.

-Nè, nói gì kì vậy. Tớ là tốt bụng muốn đãi cậu một chầu nhưng xem ra cậu không biết hưởng rồi. Hạnh San bỏ cái tay đang đặt lên vai của Bích Trâm xuống. Khuôn mặt đắc thắng vì sắp gài bẫy được cô bạn ham ăn này.

-Đi thì đi. Tớ sẽ làm cho cậu "viêm màng túi" luôn cho coi. Bích Trâm lập tức sập bẫy. Mọi người đừng trách Bích Trâm là người buồn thoáng qua nhé. Cô ấy khác với những người khác ở chỗ người ta buồn thì người ta sẽ tìm đến bia rượu để giải khuây nhưng cô ấy lại tìm đến đồ ăn để giải toả buồn bực trong lòng.

Hạnh San nghe được câu trả lời vừa ý của Bích Trâm liền đứng dậy lôi Bích Trâm đi sền sệt mặc dù cô lùn hơn Bích Trâm rất nhiều.

-Hello, xin lỗi vì đã đến trễ. Hạnh San bước xuống tới canteen mắt liền đảo một vòng xung quanh để tìm kiếm hai người kia. Sau khi nhìn thấy bọn họ cô liền tiếp tục lôi Bích Trâm đi đến đó.

-Di, đột nhiên tớ thấy không được khoẻ nên tớ muốn về lớp trước. Thy Ngọc từ xa đã thấy Bích Trâm nên muốn lãng tránh cái con người đáng ghét ấy.

-Không được, tớ với San đã lấy 4 phần ăn hết cả rồi, bây giờ cậu nói về lớp rồi thì ai sẽ ăn phần ăn của cậu đây? Thiên Di vờ bày tỏ vẻ mặt giận dỗi, không hài lòng.

-Sao cậu nói là chỉ có tớ với cậu mà bây giờ lại có thêm cậu ta nữa?! Bích Trâm đứng kế bên Hạnh San cũng mặt nhăn mày nhó, trong lòng dù muốn nói chuyện với người ta muốn chết nhưng lại không thể làm gì được.

-Cậu hỏi lạ, Thy Ngọc là bạn của chúng ta thì tất nhiên cậu ấy có mặt ở đây cũng không có gì lạ. Hạnh San vừa mở miệng phân trần vừa đẩy cái tên cao hơn cô ngồi xuống cái ghế đối diện với hai người kia.

-Nhưng... Bích Trâm đỏ mặt khi nhìn thấy ánh mắt của Thy Ngọc cứ nhìn chằm chằm vào cô. Định lên tiếng phản bác nữa nhưng rồi cũng im bặt.

-Hai cậu ngồi đây, tớ sẽ đi lấy phần ăn cho mọi người. Hạnh San nhướng mày với Thiên Di một cái rồi đứng lên rời đi.

-Tớ đi mua nước. Thiên Di ngay sau đó cũng đứng lên và chạy theo tình yêu của nàng , để lại một không gian vô cùng khó xử cho Trâm Ngọc, không ai nói chuyện với ai cả, cứ như vậy họ nhìn nhau thật lâu như muốn giao tiếp với nhau bằng ánh mắt.

-À ừm, cậu...ờ...cậu... Bích Trâm giở giọng lắp bắp khi đối diện một Thy Ngọc hoàn toàn khác.

-Tại sao lại tránh mặt tớ? Thy Ngọc lạnh giọng

-Tớ...bởi vì...vì

-Thôi được rồi, cậu không nói cũng không sao. Thy Ngọc cười nhếch miệng một cái

Bích Trâm rất muốn hỏi là "Cái người đặc biệt mà cậu nói đến là ai ?" Nhưng ngập ngừng rồi thôi. Bởi nếu cô mà hỏi tiếp thì chỉ làm đau lòng cô hơn thôi.

*Ở một góc khuất nào đó*

-Em nghĩ nhiệm vụ thất bại rồi. Một cô gái cao hơn đang thì thầm to nhỏ với một cô gái lùn hơn.

-Thua keo này ta bày keo khác. Cô gái lùn hơn đứng lên dùng tay phủi phủi mông.

-Aww~ San của em lúc này trông thật ngầu nha~ Thiên Di nãy giờ quan sát cử chỉ, hành động, nét mặt của người yêu mà muốn xỉu lên xỉu xuống mấy lần, trống tim cứ đập ba đa ba đa bùm trong lồng ngực.

-Còn phải nói. Nhưng mà chúng ta mau mang thức ăn ra thôi, ở đây lâu họ nghi. Mặt Hạnh San lúc này phỡn vô cùng, vì được người thương khen mà, lỗ mũi cũng muốn nổ đến nơi.

-Trời ơi, hôm nay là ngày gì mà canteen đông dữ thần. Hạnh San tay bưng hai phần cơm đi đến và đặt chúng xuống bàn.

-Đúng rồi đó, mệt chết đi được. Thiên Di trên tay cũng cầm hai phần cơm còn lại, vẻ mặt ai oán trông thật đáng thương.

-Vất vả rồi ~ Bích Trâm thấy SanDi thì vui như lượm được vàng, giống như vớt được cái phao cứu sinh vậy á. Cô liền đứng lên giúp Hạnh San đặt hai phần ăn lên bàn, sau đó đẩy sang cho Thy Ngọc một phần.

Nhưng Thy Ngọc lơ đi phần cơm đó, cô nhận lấy phần cơm trên tay Thiên Di, còn phần cơm mà Bích Trâm đưa cô lại đẩy sang cho Thiên Di.

-Cảm ơn các cậu nha. Mọi người ăn ngon miệng nhé ~ Thy Ngọc mỉm cười cảm ơn SanDi rồi múc từng muỗng cơm lên ăn trước ánh mắt đang rưng rưng của Bích Trâm và cả ánh mắt kinh ngạc của SanDi.

Suốt bữa ăn SanDi liên tục trao đổi ánh mắt cho nhau. Còn Bích Trâm thì cảm thấy hụt hẫng vì sự quan tâm của cô bị hất hủi một cách thẳng thừng như vậy. Thy Ngọc cũng chẳng khá gì hơn, miệng thì nhai nhưng mắt cứ thỉnh thoảng lại nhìn sang Bích Trâm, cái tên ngốc đó cứ cắm đầu mà ăn mà không màng đến mình bị dị ứng với tôm.

-Nè, cậu bị dị ứng với tôm đó. Bộ cậu muốn nhập viện hả?! Cậu có bị ngốc không vậy? Thy Ngọc nhìn thấy Bích Trâm sắp cho con tôm vào miệng liền giựt lấy cái muỗng ra. Tuy ngoài miệng la như vậy chứ trong tâm đang lo muốn chết.

-Mặc kệ tớ. Không cần cậu quan tâm. Sau đó Bích Trâm bỏ đi một mạch.

-Xin lỗi, tớ không ăn được nữa. Thy Ngọc nói với SanDi. Ngay sau đó cũng đi theo Bích Trâm.

-San à, phải làm sao bây giờ?

-Haiz, tình hình căng quá. Chúng ta cũng lên lớp luôn đi.

Hạnh San nắm tay Thiên Di đi lên lớp. Trên đường đi hai người họ bận rộn suy nghĩ cách để hàn gắn hai cô bạn của mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play