~Ngày thứ 2 ở Nha Trang~
~Buổi sáng~
Hôm qua bốn đứa lén cô cố vấn và thầy phụ trách mua bia mang lên phòng uống, uống đến nỗi không còn nhìn thấy gì nữa mới chịu dừng. Hạnh San thì không biết uống bia nên chỉ uống được một ly và cô cũng là người duy nhất tỉnh táo để dọn bãi chiến trường của ba người kia tạo ra, xong xuôi còn phải lôi ba cái con sâu rượu kia về giường nữa chứ. Thật là mệt chết cô mà!
Những tưởng dọn dẹp đâu vào đó hết rồi sẽ được ngủ một giấc ngon lành nhưng không....đến gần giữa khuya cô mới ngủ được. Nguyên nhân đó chính là cái cô tiểu thư Thiên Di kia, bây giờ cô mới biết được là khi say Thiên Di biến thái vô cùng. Hết ôm rồi cho tay vào áo của cô còn quá đáng hơn là hai bàn tay hư hỏng đó đặt lên núi đôi của cô. Thỉnh thoảng Thiên Di còn xoa xoa bóp bóp vài cái nữa chứ, Hạnh San không tài nào ngủ được khi phần trên bị người khác tung hoành như vậy, định đẩy Thiên Di ra nhưng thấy nàng ngủ ngon quá nên cứ để như vậy đến sáng.
Và mọi người đoán xem là ai thức dậy trước. Nếu mọi người nói là Hạnh San thức dậy trước thì mọi người đã sai rồi. Người thức dậy trước chính là Thiên Di của chúng ta.
Ánh nắng của buổi sáng chiếu vào khuôn mặt xinh đẹp của Thiên Di làm nàng khó chịu mở mắt, đầu óc quay cuồng, toàn thân mệt mỏi. Thiên Di từ từ mới để ý người nằm bên cạnh và mình đang ôm thì khoé môi không giấu nổi nụ cười hạnh phúc.
Hạnh San khi ngủ trông rất đẹp. Thiên Di không thể kiểm soát đôi mắt của mình khi nó cứ dán chặt lên khuôn mặt có chút trưởng thành của Hạnh San. Chợt Thiên Di nhìn xuống thấp hơn nữa, nơi bàn tay nàng đang ngự trị, ôi cái tay hư hỏng. Thiên Di từ từ rút tay mình ra, nhưng Hạnh San lại quá nhạy cảm nên đã mở mắt ra nhìn vào mắt Thiên Di làm cho nàng giật mình.
-Tớ...ưm...Xin lỗi nhé, cái này... Bị bắt tại trận nên giở giọng lắp bắp
-Cậu còn nhớ tối qua cậu đã làm gì không? Hạnh San làm sao quên được buổi tối hôm qua.
-Tớ đã làm gì ta ?! Sao không nhớ gì hết. Thiên Di vò vò mái tóc rối bù của mình.
-Để tớ nói cho cậu nghe nhé. Đầu tiên là cậu uống say không biết trời đất. Tiếp theo là nôn ra khắp phòng làm tớ phải dọn dẹp đến tận khuya. Cuối cùng là bàn tay hết sức biến thái đó của cậu...
-San...đừng nói nữa. Thật xấu hổ a~~ Thiên Di lấy tay bịt cái miệng đang ríu rít của Hạnh San lại trước khi mình vì thẹn mà chết.
Hạnh San vì bị Thiên Di bịt miệng quá mạnh nên bắt đầu cảm thấy khó thở, hai bàn tay cô quơ quào loạn xạ, đánh bôm bốp vào cánh tay Thiên Di.
-Tớ xin lỗi. San có sao không?
-Tớ không sao. Cậu mau gọi hai con heo kia dậy đi kìa, một lát chúng ta sẽ đi leo núi đó.
-Tuân lệnh.
-Đồ hâm. Hạnh San nhéo nhẹ lên đôi má phúng phính của Thiên Di, miệng cười tươi hết cỡ.
Mọi người đều đã tập trung ở sảnh khách sạn để chờ một nhân vật thích làm màu nữa mới bắt đầu khởi hành chính là Minh Lâm. Cậu ta lúc nào cũng lề mề chậm chạp. Nhìn cái mái tóc bóng lên vì vuốt quá nhiều gel là đủ biết cậu ta phải mất biết bao nhiêu thời gian để chải chuốt rồi đó. Con trai gì như con gái thế không biết.
-Các em cử một bạn lên gọi bạn Lâm xuống đi. Chúng ta sắp trễ rồi. Thầy phụ trách nói lớn, giọng nói của thầy ấy có chút nóng giận, đúng rồi trong trường này thầy ấy nổi tiếng là giáo viên cực ghét sinh viên câu nệ thời gian kia mà.
-Thưa thầy, em xin lỗi vì đã đến muộn ạ. Xin lỗi mọi người nhé. Cuối cùng "công chúa" cũng chịu xuống.
-Thấy mắc mệt. Đi leo núi thôi mà tưởng đi tuần lễ thời trang không đấy. Bích Trâm nhìn một lượt từ trên xuống dưới bộ quần áo lố lăng của cậu ta mà không nhịn được nên mở lời châm chọc.
-Cô nói cái gì? Hắn ta hung tợn trừng mắt với Bích Trâm.
-Thôi thôi, các em đều đã tập trung đầy đủ ở đây hết rồi thì chúng ta mau chóng di chuyển lên xe nào, đã trễ lắm rồi. Lần này là tiếng của cô cố vấn vang lên, kịp thời ngăn chặn cuộc chiến tranh chuẩn bị bùng nổ.
-Cô hãy đợi đó. Hắm liếc Bích Trâm một cái rồi giở một giọng hoàn toàn khác để nói chuyện với Thiên Di. Di à, em cho anh ngồi chung với nha. Sau đó hắn nháy mắt lừa tình.
-Xin lỗi nhưng cậu ấy đã ngồi với tôi rồi. Phiền anh hãy tìm người khác. Chúng tôi đi trước. Lần này không phải Thiên Di từ chối nữa mà là Hạnh San. Gì chứ, dám tranh giành chỗ của cô à ?! Mơ đi boy !
Hạnh San nói xong không kịp cho tên đó nói một câu nào cô nắm lấy tay Thiên Di bước nhanh ra xe. Để lại hắn đang đứng ngơ ngác chưa kịp load hết thông tin. Thiên Di trong lòng tràn ngập màu hồng. Vì Hạnh San biết ghen.
-Phàm cái gì không là của mình thì vĩnh viễn không là của mình, có cưỡng cầu cũng không được. Ngọc à, mình cũng đi thôi. Tạm biệt loser.
Bích Trâm cũng quăng cho hắn ta một đòn mạnh mẽ, làm cho máu điên của hắn đã đạt đến đỉnh điểm. Tức nói không nên lời. Sau đó Bích Trâm cũng nắm tay Thy Ngọc đi ra xe. Trong lòng Bích Trâm đang thoã mãn vô cùng. Xí, dám đụng đến bạn thân của bà à, bà đây sẽ cho cưng biết mùi lợi hại.
-Lâm Bích Trâm, Trương Hạnh San. Các người được lắm, hãy đợi đấy. Minh Lâm tức giận đá mạnh vào cái ghế gần đó làm cho các cô tiếp tân giật mình. Một số rất tức giận vì hành động vô phép của hắn ta.
Hôm nay mọi người có một chuyến leo núi, vui chơi ăn uống trên đó đến tận chiều tối mới về khách sạn. Tình cảm của cô và nàng cũng đang dần nở rộ. Và hai cái bóng đèn to đùng đó (ám chỉ Chí Dương và Minh Lâm) vẫn cứ tìm mọi cách để có thể chen giữa hai người, nhưng lại không thành công.