Ngồi trên xe suốt một quãng đường dài thì cuối cùng hai chiếc xe cũng đến địa điểm du lịch, xe dừng lại trước một khách sạn 5 sao.
-Đến nơi rồi, các em trật tự di chuyển xuống xe và tập trung ở sảnh của khách sạn nha. Tiếng cô cố vấn vang lên khi chiếc xe đã dừng hẳn.
Mọi người trên xe đều hứng thú mang balo trên vai và nhanh chóng di chuyển xuống xe, đi vào sảnh khách sạn. Nhưng có một con người vẫn còn đang lạc trong "xứ sở thần tiên", và một con người khác ngồi bên cạnh đang ra sức đánh thức con sâu ngủ dậy.
-Di à. Di, mau dậy, đến nơi rồi. Hạnh San vỗ nhẹ lên má Thiên Di hy vọng người kia có thể cử động.
-Ưmm, sao có tớ và San trên xe vậy?! Thiên Di cuối cùng cũng chịu mở mắt, nhìn xung quanh chẳng thấy một ai trên xe nên nàng lập tức bật dậy.
-Mọi người đều đã tập trung ở sảnh khách sạn hết rồi. Chúng ta cũng mau vào đó đi. Hạnh San vừa trả lời vừa đeo balo lên vai, chuẩn bị xuống xe.
Thiên Di xấu hổ, chỉ ậm ừ rồi đeo balo lên, đi theo phía Hạnh San.
-Hai bạn ấy đến rồi kìa cô. Một bạn học nữ lên tiếng khi thấy cô và nàng bước vào sảnh.
-Em xin lỗi vì đã đến trễ. Hạnh San nở nụ cười ngố nhìn mọi người, ở bên cạnh Thiên Di ôm lấy cánh tay Hạnh San cũng nở nụ cười hình bán nguyệt của mình để hoà giải bởi tại nàng mà làm mọi người bị trì trệ.
-Bây giờ chúng ta sẽ tự chia phòng với nhau, bốn bạn nam một phòng, bốn bạn nữ một phòng. Mỗi phòng đại diện một bạn lại đây nhận chìa khoá phòng. Sau khi nhận phòng xong các em có thể về phòng và nghỉ ngơi, 12h00 chúng ta tập trung dưới sảnh để ăn trưa. Các em rõ chưa?
-YES MADAM. Cả bọn tinh nghịch giơ tay lên chào kiểu quân đội làm cho cô cố vấn bật cười trước độ trẻ con của sinh viên có chút cá biệt lớp mình.
-Hay là bốn đứa mình chung một phòng nha. Bích Trâm nắm tay một bạn học nữ dễ thương khác đến gần San Di sau khi Hạnh San đã nhận chìa khoá phòng.
-Ơ, đây là ...? Thiên Di nhìn người kia một chút rồi lại đảo mắt sang nhìn Bích Trâm với ánh mắt kiểu "Đây là ai ?!"
-A...Tớ quên giới thiệu với các cậu. Đây là Thy Ngọc, bạn tớ mới quen. Bích Trâm nói bằng giọng điệu hết sức vui vẻ. Cô cười tít mắt.
-À, chào bạn mình tên là Thiên Di. Từ giờ chúng ta là bạn nha. Thiên Di nãy giờ cứ như keo dính với cánh tay của Hạnh San, đến bây giờ với chịu buông ra để chìa tay ra bắt tay làm quen với Thy Ngọc. Bắt tay xong thì tay lại tìm tay, trở về vị trí ban đầu.
-Còn tớ là Hạnh San. Rất vui được làm quen với bạn. Hạnh San cũng cười thật tươi với Thy Ngọc.
-Chào hỏi như vậy được rồi. Chúng ta lên phòng đi, ở đây nóng quá. Bích Trâm vừa nói vừa lấy tay quạt quạt vài cái.
-Được thôi.
Lên đến phòng Thiên Di mệt mỏi, mắt vừa nhìn thấy cái giường lớn liền phóng lên đó nằm xuống, mắt nhắm hờ. San, Trâm, Ngọc ba người còn lại thì bận xếp đồ trong balo vào tủ. Hạnh San giúp cô tiểu thư kia xếp đồ vào tủ luôn.
-Tớ dùng phòng tắm trước nha. Thy Ngọc sau khi đã xếp đồ vào tủ xong, cô lấy cho mình một bộ quần áo thoải mái khác nói.
-Ừm, cậu cứ tự nhiên. Hạnh San mỉm cười.
Bích Trâm xếp đồ xong cũng phóng nhanh lên chiếc giường lớn bên cạnh mà nằm xuống. Hạnh San tiếp tục xếp đống đồ của tiểu thư vào tủ, nghĩ cũng thật là đi có 3 ngày thôi mà đem nguyên một cái vali to đùng.
-Tớ xong rồi, cậu cũng đi tắm đi.
-Ừm. Hạnh San cũng cầm bộ quần áo bước vào phòng tắm.
Thy Ngọc bước ra, cô bước lại giường định hỏi Bích Trâm cái gì đó nhưng thấy Bích Trâm ngủ rồi nên cô chỉ điều chỉnh tư thế giúp Bích Trâm có thể ngủ thoải mái hơn rồi cũng nằm xuống bên cạnh nghĩ ngơi.
Lúc sau, Hạnh San bước ra tay bận lau khô tóc, nhìn thấy ai cũng đã ngủ hết rồi nên cô lau tóc thật nhanh rồi cũng tranh thủ nghỉ một chút.
-Di à dậy đi, đến giờ ăn trưa rồi. Hạnh San lay nhẹ người của Thiên Di.
-Trâm à dậy đi, mau chuẩn bị đi ăn trưa thôi. Ở bên giường kế bên Thy Ngọc cũng đang cố gọi Bích Trâm dậy.
Mặc kệ hai người con gái "mỏng manh, yếu đuối" gọi mãi, hai "bức tượng" kia tuyệt nhiên không chịu nhúc nhích. Hạnh San tỏ ra bất lực, quay sang phía giường kế bên nói với một người con gái cũng đang bất lực giống mình:
-Hay là chúng ta chuẩn bị trước đi, một lát rồi kêu họ lần nữa. Chứ tiếp tục như này tớ nghĩ chúng ta sẽ bị trễ đấy.
-Ừm, cậu tắm trước đi, tớ kêu Trâm thử một lần nữa xem.
-Ừm. Hạnh San gật đầu rồi đi đến tủ lấy một bộ đồ khác để thay.
Hạnh San ở trong đó một lúc rồi cũng bước ra. Quần short xanh, áo thun màu hồng, trên áo có in đầy những trái dâu nhỏ xíu, rất dễ thương. Hạnh San không thích màu hồng, nhưng đây là đồ đôi với Thiên Di nên cô mới mặc, vả lại trong balo của cô chỉ toàn là đồ đôi với Thiên Di thôi. Thiên Di bắt buộc 3 ngày đi du lịch này đều phải mặc đồ đôi với nàng ấy, Hạnh San biết là cãi không lại Thiên Di nên ngoan ngoãn nghe theo.
-Tớ xong rồi. Để tớ gọi hai cậu ấy cho.
-Ừm, nhờ cậu vậy.
-Di à, dậy đi. Trễ rồi. Gọi mãi không dậy bất chợt trong đầu Hạnh San loé lên một ý nghĩ. Cô ghé sát miệng vào tai Thiên Di giọng nói đều đều:
-Nếu cậu không dậy thì tớ sẽ đi với Chí Dương đó nha.
-Không, tớ dậy rồi đây. Cậu không được đi với hắn ta. Chiêu này lúc nào áp dụng cũng thành công. Thiên Di mơ mơ màng màng nghe xong lập tức tỉnh ngủ luôn, cả người bật dậy như một cái lò xo. Hạnh San chỉ nhìn lắc đầu rồi cười.
-Được rồi, tớ không đi với cậu ấy. Nhưng cậu phải mau chuẩn bị nhanh lên nếu không muốn nhịn đói.
-Tớ biết rồi. Wow, cậu mặc áo này rất đáng yêu. Tớ thật là có mắt thẩm mỹ. Thiên Di nhìn cái áo đôi mà nàng mua cho Hạnh San thì không tiếc lời khen ngợi.
-Cậu nhanh lên đó, tớ phải kêu con heo này dậy nữa. Hạnh San được Thiên Di khen mặt lập tức đỏ lên. Vội vàng lãng sang chỗ khác để né tránh ánh mắt của Thiên Di.
Một lúc sau cả 4 người đều đã có mặt tại sảnh khách sạn theo lời của cô cố vấn dặn khi nãy nhưng mà xuống đến đây rồi mà chẳng thấy cô ấy đâu cả.
San và Di một thân đồ đôi. Nhìn vào cứ ngỡ hai người đang quen nhau không đấy chứ. Đột nhiên từ đâu Chí Dương đi đến đưa cho Hạnh San lon nước ngọt ướp lạnh, cậu ta nói:
-Cái này tớ mua cho cậu, cậu uống đi. Chí Dương đưa lon nước đến trước mặt Hạnh San làm cho Thiên Di tức muốn bốc khói.
*Thiên Di pov*
"Tôi chưa chết nhé. Cái tên đáng ghét này"
-Chưa ăn gì mà đã uống nước có gas thì không tốt đâu San. Cậu nên uống nước suối. Nói rồi Thiên Di đưa chai nước suối cho Hạnh San. Một bên là Chí Dương, một bên là Thiên Di, Hạnh San đứng giữa bối rối vô cùng.
-Ngọc à, cậu đoán thử xem San sẽ lấy nước ngọt hay nước suối. Bích Trâm thì thầm vào tai Thy Ngọc
-Tớ nghĩ là nước suối. Thy Ngọc vì nhột nên vừa cười khúc khích vừa nói.
-Me too.
-Tớ xin lỗi nhưng Di nói đúng. Dù sao cũng cảm ơn cậu vì lon nước nhé. Hạnh San đưa tay lấy chai nước suối từ tay Thiên Di rồi nói lời cảm ơn với Chí Dương. Khỏi phải nói, khuôn mặt của Thiên Di bây giờ đắc ý vô cùng.
Chí Dương bị bẽ mặt trước nhiều người nên đành lũi thũi đi về phía đám bạn của mình. Ánh mắt căm ghét luôn được đặt lên người Thiên Di. Thiên Di thấy vậy nên cố tình ôm lấy cánh tay Hạnh San, miệng mỉm cười đắc thắng làm cho Chí Dương tức không nói nên lời.
-Cậu thật đáng thương đó. Tên đáng ghét hôm bữa đẩy ngã Hạnh San xuất hiện, châm chọc cục tức của Chí Dương.
-Mặc kệ tôi.
-Có muốn tôi giúp cậu không
-Giúp ?! Cách nào?
-Tôi thích Thiên Di, cậu thích Hạnh San, chúng ta hợp sức lại với nhau tách hai người đó ra
-Được.
Sau khi ăn trưa xong, ai lại về phòng nấy. Ngày mai mới bắt đầu chuyến du lịch.