*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[ Ngày 23 tháng 4 năm 2006 ]

Tiếng máy móc thông báo sắp đến trạm vang lên khắp các tòa tàu và cũng chạm thẳng đến tai của con người đang ngồi dựa vào cây sắt ở toa tàu thứ 2.

Mikey chán nản nhìn chằm chằm dòng tin nhắn trong điện thoại, em thở dài một tiếng. Thầm tự hỏi bản thân liệu có chọn sai nữa không?

---------

Tối hôm qua.

Mikey đang bình thản bước đi trên con đường dẫn thẳng đến khu phòng trọ quen thuộc thì bỗng chiếc điện thoại trong túi áo rung lên một lúc còn kêu "ting" một tiếng để báo hiệu khiến cho Mikey có không muốn cũng phải móc ra xem thử ai.

Ánh mắt hiện rõ vẻ ngán ngẫm khi thấy cái tên "The person that I love most" chói lóa trên màn hình.

Hết muốn xem!

Mikey cất điện thoại vào túi, mặc kệ cho nó cứ không ngừng run lên, kêu lên liền hồi, em tiếp tục bước về nhà.


Bước lên từng bậc thang, Mikey có phần bước nhẹ lại, đồng thời tốc độ cũng không nhanh như trước giống như đang thăm dò hành lang ở phía trên.

Khung cảnh tầng 2 nhanh chóng hiên lên trước mắt em, Mikey thở phào nhẹ nhõm khi trước nhà mình không có ai. Tâm trạng vui hẳn lên khi hôm nay không bị làm phiền, em thậm chí còn nhảy chân sáo đến đó như đang thể hiện cho niềm vui của bản thân.

Hôm nay là ngày tuyệt nhất từ trước đến giờ! Em nhất định phải thưởng thức từ từ cảm giác bình yên hiếm có này mới được!

Đứng trước cửa phòng của bản thân, Mikey hớn hở tra chìa khóa vào ổ.

...

Khuôn mặt tươi tắn ngay lập tức trở nên nghiêm túc, bàn tay cầm chìa khóa run rẫy từ từ rụt lại, em đưa ánh mắt nghi hoặc nhìn cánh cửa không khóa.

Quên không khóa cửa hay... Là có người mở???


Hình như trong kí ức có chút ấn tượng với chuyện thế này! Theo như những gì còn đọng lại thì chỉ cần em mở cánh cửa này ra liền có người!

Có nên mở hay... không? Em có nên chạy ngay đi?

Mikey do dự nhìn tay nắm cửa.

Thôi! Hên xui vậy!

Bàn tay nhỏ nắm lấy tay nắm cửa mà trái tim trong lồng ngực cứ đập bình bịch không ngừng. Mikey nhắm mắt, mở mạnh cửa ra.

Cạch!

-...

Ba cặp mắt ngơ ngác nhìn nhau, túi đồ trên tay em rơi xuống, cả cơ thể cứng đờ lại.

Rầm!- Mikey nhanh chóng đóng sầm cửa lại, em ôm trán dựa người vào tường.

Mẹ kiếp! Vận may như Shit! Xui như chó! Không những có một mà tận hai!!!

Mikey khóc không ra nước mắt, chỉ có thể thầm cầu nguyện cho số phận của bản thân.

Bây giờ em chọn lại được không?

...

Mikey thở ra một hơi mệt mỏi khi cuối cùng cũng giải quyết xong vụ chỗ ngồi. Bên cạnh em có gì vui lắm hay sao mà tên nào tên náy cũng muốn ngồi vậy?


*Sơ đồ chỗ ngồi: một cái bàn hình chữ nhật, Mikey ngồi một mình ở cạnh lớn, hai người kia ngồi ở hai bên cạnh nhỏ*

- Manjirou, ăn nhiều vào nhé!- Shinichirou gắp một miếng thức ăn bỏ vào chén em.

- Ăn cả cái này nữa!- Izana không hiểu sao lại cứ thích gây sự với Shinichirou, cứ mỗi lần anh gắp là hắn cũng gắp. Chắc là vẫn còn cay vụ hôm bữa đây!

Mikey nở một nụ cười gượng, bụng nổi lên một trận nôn nao khi nhìn cái chén trước mặt đầy ắp thức ăn, thậm chí còn có một miếng không giữ nổi nữa mà rơi xuống bàn. Đây là muốn em no chết sao?

- Ăn đi!- Izana thấy em nãy giờ không thèm động đũa liền kên tiếng ra lệnh.

Mikey bị Izana ra lệnh cũng ngoan ngoãn cầm đũa lên mà làm theo. Em tự biết điều mà giữ lấy thân mình! Ai mà biết được cái tên điên Izana sẽ làm gì khi em không nghe lời hắn cơ chứ! Lúc trước có Shin thì em cũng chẳng sợ nhưng... Bây giờ đến cả Shin hắn cũng chẳng thèm để vào mắt nữa rồi! Huống hồ tên này... Còn từng đè em ra mà thô bạo cưỡиɠ ɦϊếp!
Mùi vị đồ ăn hòa trộn trong miệng rất ngon! Mikey công nhận, tuy Izana là đồ điên nhưng hắn nấu ăn rất ngon! Ngoại trừ cái tính cách Psychopath kia ra thì có thể nói hắn đúng kiểu gu của bọn con gái! Đẹp trai, nấu ăn giỏi, học lực cũng tàm tạm còn đánh nhau giỏi nữa chứ! Quá ư là tốt còn gì! Nhưng... Sao mà ăn hết cái đống này đây???

Izana đang ăn phần ăn của mình nhưng đôi mắt tím lại không ngừng liếc sắc lẻm về phía tên tóc đen ngồi phía trước mặt mình, bàn tay cầm đũa cứ không ngừng bóp chặt rồi thả khi cái người kia cứ liếc mắt về phía em. Izana nghiến răng ken két, ánh mắt hiện rõ vẻ căm thù.

Hắn biết... Shin thích em! Phải nói là biết từ rất lâu rồi! Kể từ cái ngày hôm đó...

----------

Mấy năm trước.

Vào lúc đó Izana vừa mới bước vào nhà Sano được 2 năm và tất nhiên đó là lúc nỗi căm thù Manjirou trong hắn lên đỉnh điểm nhất! Đó là khoảng thời gian không lâu sau khi sự việc hắn đánh em để trút giận bị phát hiện!
Vào lúc đó Izana mang một nỗi căm hận Manjirou sâu sắc, đến độ chỉ cần nhìn thấy em thôi là bản năng trong hắn đã muốn nhào đến mà cấu xé em, ngấu nghiến em!

Izana thân thể đầy mô hôi, trên thân còn mặc võ phục màu trắng bước vào trong gian chính. Hắn cần nước! Khát chết mất!

Lấy ra từ trong tủ lạnh một chai nước, Izana nhanh chóng mở nắp, đưa lên miệng tu ừng ực. Cái cảm giác mát lạnh trên đầu lưỡi, chạy dọc theo làn nước trôi xuống cổ họng làm cho Izana sảng khoái không thôi! Cả cơ thể nóng hừng hực cũng mát hẳn lên, tâm trạng cũng vì thế mà vui lên, đôi mắt tím cũng híp lại ý vị hưởng thụ. Thật đã!

Sau khi đã thỏa mãn, Izana định xoay người cất chai nước lại vào tủ lạnh thì đôi mắt tím nhanh chóng bắt gặp lấy thân ảnh nhỏ đang cuộn tròn người nằm trên sofa. Izana bỗng nảy ra ý tưởng gì đó, hắn nhìn chai nước trong tay rồi cười xấu một cái. Chắc chắn sẽ rất đáng xem!
Izana không ngần ngại gì, hắn ngay lập tức hướng bước chân về phía em, định đổ nguyên chai nước lạnh vào mặt em liền khựng lại, bước chân cũng dừng hẳn. Izana thu người lại, im lặng quan sát nhất cử nhất động của người con trái tóc đen vuốt keo, mặc một cái áo trắng cùng quần đen đang nhón chân nhẹ nhàng bước đến chỗ em.

Shin? Định làm gì mà lại lén lút thế?

Shinichirou không để ý đến Izana đang đứng ở ngay phòng bếp, anh nhón chân bước vào nhà. Chắc có lẽ bởi bước chân của anh cũng khá dài nên đã 3,4 bước là đến được chỗ em. Shinichirou cười nhẹ nhìn bộ dạng ngủ say không hề biết gì của Manjirou, anh dịu dàng đưa tay sờ nhẹ lên mái đầu vàng. Anh nuốt nước miệng một tiếng ực, ánh mắt cứ không ngừng chăm chú vào đôi môi dẫu ra, bên khóe mép còn chảy nước bọt của Manjirou, nhìn chằm chằm vào phần ngực trắng nõn cùng hai nhũ hoa lấp ló trong cổ áo.
Mày đang nghĩ gì vậy hả, Shin? Ẻm đang ngủ! Đang ngủ đấy! Hơn nữa còn là em mày nữa! Kiềm hãm nó lại đi, cái thằng không đáng mặt làm anh này!

...

Hít thở của Shin càng lúc càng dồn dập, trái tim anh đập mỗi lúc một nhanh khi khuôn mặt của em chỉ còn mấy mi-li-mét.

Hai đôi môi chạm nhau, không thô bạo quấn quýt lấy lưỡi người kia, chỉ là một cái chạm môi nhẹ không hơn không kém. Cảm nhanh được sự mềm mại của đôi môi nhỏ, Shin thầm tự đấm cho bản thân mấy cái khi có suy nghĩ muốn tiến xa hơn nữa!

Mẹ kiếp, thằng điên này! Thằng nhỏ là em mày! Hơn nữa... Còn là trẻ vị thành niên đấy! Kiềm chế lại đi! Kiềm chế lại!!!

Shinichirou luyến tiếc cái cảm giác mềm mại này, anh có chút thè lưỡi ra nhưng đã ngay lập tức rụt lại, hai cánh tay anh cuộn chặt để kiềm chế lại cái ham muốn chết tiệt trong người. Thay vì một cái hôn sâu thắm anh đã thay vào đó là cái liếm nhẹ lên bờ môi nhỏ kia. Nơi đầu lưỡi tê dại khi lướt lên bờ môi mềm mại, trái tim anh đập nhanh đến độ chỉ cần lại gần là nghe thấy. Sau một lúc anh mới có thể dứt ra khỏi cái sự mê hoặc đó, cả khuôn mặt anh đỏ bừng, Shin nhanh chóng đứng lên, bước nhẹ ra ngoài để bình tĩnh lại con tim cháy bổng trong lòng ngực cùng và cũng để bình tĩnh lại cái con dã thú phía dưới đũng quần.
Mày điên rồi, Shin! Mày vậy là lại phản ứng với một đứa trẻ chưa đến 15 tuổi! Mày điên rồi! Điên lắm rồi!

Izana ngơ cả người, khuôn miệng mở ra rồi đóng lại, cả khuôn mặt thấm đẫm mồ hôi nay lại trắng không nỗi một giọt máu. Chai nước trong tay run lên, trượt khỏi tay mà rớt xuống đất.

Bịch!

Hắn vừa thấy gì thế này? Shin... Hôn Manjirou!!!

---------

Mikey nén lại một tiếng thở, em căng cứng cả người, cả cơ thể khó chịu không thôi khi bị duy trì mãi một tư thế nằm ngửa từ nãy đến giờ.

Hiện tai hai tay của em đang bị Shin và Izana chiếm giữ, mỗi người nằm một bên ép em phải nằm ở giữa, ngủ chung ba người thế này mà tay của cả hai cũng chẳng yên phận mà đặt lên bụng em, sờ nhẹ lên phần bụng phẳng lì có mấy múi cơ đó.

Shin cảm thấy lòng tự trọng của bản thân bị chà đạp không hề nhẹ với cơ bụng của em. Anh thầm quyết tâm trong lòng rằng bản thân sẽ đi tập thể dục để có cơ bụng!
Một điều mà em ghét hơn nữa là cả hai cứ không ngừng trừng mắt nhìn nhau khiến cho em cứ tưởng trước mặt mình có tia lửa xẹt qua luôn ấy chứ! Thậm chí còn cứ kéo em về phía mình, cả cơ thể cứ bị nhích sau nhích lại làm Mikey hoa cả mắt.

Ting!- Tiếng tin nhắn vang lên như vị cứu tinh của em.

Mikey nhanh chóng luồn ra thoát khỏi vòng tay của hai ông anh nhưng vẫn bị giữ lại. Em chỉ có thể gằn giọng nói:

- Em có tin nhắn!

- Để mai rồi coi!

- Em muốn coi bây giờ!

- Để mai!- Izana hằng giọng nói.

Mikey tức đến mức cả người run run nhưng em chỉ thể thở ra một hơi tức giận, em không nhịn nữa mà mạnh bạo giựt  phắt hai cánh tay đang bị Shin và Izana nắm ra, sau đó giơ thẳng ra hai bên, đưa lên cao rồi hạ xuống cho mỗi người một đấm vào mặt.

Shin và Izana đau đớn ôm lấy gương mặt của bản thân, đồng thời tay ở phần eo em cũng được nới lỏng. Mikey nhân cơ hội này liền thoát ra, chạy đến chỗ điện thoại mở tin nhắn lên.
Từ The person that I love most: Mikey!!! Sao không trả lời? Đến nhà tao đi chứ! Mày không giữ lời gì cả! Đã bảo là sẽ đến nhà tao rồi mà lại bắt tao đợi đến gần 2 tháng như vậy! Đúng là đồ vô lương tâm mà!!!

Lời hứa? Em có hứa sẽ đến nhà gã à?...

A... Là cái lúc mà em đến thuyết phục Izana!

Những kí ức trong tù mà em muốn quên lãng đi mãi lại hiện lên. Mikey không do dự mà gõ gõ chữ "tao bận" lên màn hình.

- Manjirou, xong chưa?

Ngón tay cái của em dừng lại tại nút gửi, cái đầu nhỏ quay về phía Shin và Izana rồi lại nhìn màn hình điện thoại. Sau một hồi ngẫm kĩ, Mikey quyết định xóa đi dòng chữ "tao bận" mà thay vào đó là dòng chữ ngắn gọn "OK" .

So với hai tên anh trai thì anh em nhà Haitani hơi điên điên một chút nhưng em vẫn có thể xử lí được! Đều là biếи ŧɦái giống nhau cả thôi!
Ngay lập tức đã có một dòng tin nhắn đến máy em.

Từ The person that I love most: Bọn tao đợi mày ở nhà ga!

----------

Cả cơ thể nhỏ đổ nhào về một phía, Mikey không lạ gì mà nắm lấy cây sắt để cố định bản thân.

Đã đến rồi sao!

Nhấc cả cơ thể đứng phắt dậy, đôi chân nhỏ bước về phía cánh cửa tự động mở của tàu. Khi bước ra khỏi cánh cửa đó, một sự choáng ngợp ập vào người em.

Khác xa với bầu không khí trầm lặng bên trong toa tàu, bên ngoài khu ga Roppongi tràn ngập một bầu không khí nhộn nhịp cùng chút gì đó phồn hoa. Một khí chất rất hợp với nơi ăn chơi sánh điệu này! Quả không hổ dang là Roppongi!

- Mikey!

Em giật mình bởi tiếng kêu, theo phản xạ mà quay về hướng phát ra tiếng gọi.

Một cậu con trai cao lớn có mái tóc vàng đan xen xanh chạy về phía em, vẫy vẫy tay cứ sợ như em không nhìn thấy. Khuôn mặt vui tươi trong rõ, nó nhanh chóng dang tay ôm lấy cả cơ thể em vào lòng, vui đến độ nhấc bỗng cả cơ thể của em khỏi mặt đất.
Ran nhìn thằng em trai của mình đang nhấc bỗng cả người Mikey ôm vào lòng chỉ có thể cười bất lực. Cũng chả trách! Dù sao bọn gã lâu rồi mới được gặp lại em cơ mà!

- Rindou, bỏ tao ra!- Mikey khó chịu lên tiếng.

Rindou có chút bất mãn trong lòng nhưng vẫn ngoan ngoãn đặt em xuống dưới đất. Không biết Ran từ lúc nào đã đi đến khoác vai em, đưa môi hôn lên cái má phúng phính kia, thì thầm:

- Tao nhớ mày lắm đấy, Mikey!

Mikey khinh bỉ né xa mặt gã. Thấy phản ứng kia của em, gã và nó cũng không lạ gì nữa, nhanh chóng đi đến hai bên em, nắm lấy tay em, đang mười ngón vài nhau nói:

- Đi chơi thôi!

...

- Đẹp chứ, Mikey?- Ran mặc lên mình một bộ vest sành điệu, hướng về phía em hỏi.

Mikey chán nản chống tay lên cằm, ngồi trên ghế sofa, em chỉ có thể bất lực bật ngón cái, nói:

- Đẹp! Rất đẹp!
- Thế à! Vậy thì tao đi thử thêm mấy bộ nữa.

Nghe chữ "thử thêm mấy bộ nữa" của Ran mà trong lòng Mikey dậy sóng.

Đã bao nhiêu bộ rồi hả?!!! Cứ tưởng khen đẹp là sẽ xong chứ! Vẫn chưa sao?

Đây là đi chơi mà bọn mày nói đó hả?!!!

- Mikey, mày cũng thử đi!- Rinfou kéo em đứng dậy ra trước gương, tay còn lại cằm mấy móc quần áo giơ lên người em xem thử có hợp hay không.

Mikey đứng vô lực như một con búp bê cho Rinfou tùy ý tạo này làm nọ, gương mặt em như nói lên tất cả những gì em đang suy nghĩ. Thật buồn chán và bất lực!

- Cái này! Vào thử nó đi, Mikey!- Rindou réo lên khi tìm thấu một bộ đồ hợp với em, nó dúi bộ đồ vào tay em rồi đẩy em vào phòng thay đồ.

Mikey cắn răng, cả cơ thể không ngừng níu lại nhưng vẫn bị Rindou đẩy vào phòng thay đồ, trước khi đóng cửa nó còn nói một câu khiến cho em từ bỏ ý chí muốn rời đi:
- Mày mà không mặc là tao tự tay mặc cho đấy!

...

Mikey mở cửa phòng thay đồ, bước ra với bộ dạng thân trên mặc một cái áo màu trắng có họa tiết hoạt hình, thân dưới mặc một cái yếm trông vô cùng dễ thương.

Bộ dạng này của em thật sự đã khiến cho anh em nhà Haitani truy tim, trái tim trong lòng ngực đập mạnh.

Cute quá!

Bộ dạng này của em cũng khiến cho cả những người trong cửa hàng phải đỏ mặt, ngại ngùng trước độ dễ thương quá mức cho phép kia.

Anh em nhà Haitani nhìn nhau, cười tà một cái, bọn gã gật đầu, nhanh chóng đứng lên chọn cái này, chọn cái nọ đưa cho em.

- Tao không đủ tiền mua đâu!- Mikey cằn nhằn, níu người giữ lại trước lực đẩy của Ran.

- Bọn tao trả!

Mikey nghe thế cũng không phản khán nữa, em thong thả cầm đóng đồ trong tay bước vào phòng thử đồ.

Đồ miễn phí không ai ngu đến độ không lấy.
Bọn gã cho em thử rất nhiều đồ, bao nhiêu là phong cách từ dễ thương đến ấm áp rồi cool ngầu, đầy đủ mọi thể loại.

Vào lúc đó Mikey nhận ra một điều: Thì ra đi mua sắm cũng không đến nỗi nhàm chán!

...

- Haha... Ha...- Mikey cười đến độ thở không ra hơi khi nhìn màn hình điện thoại.

Chả là hồi nãy em vừa bắt gặp được một khoảng khắc hiếm có của Ran và Rindou. Con người lúc nào cũng thời thường, sành điệu như bọn gã thế mà cũng có ngày có bộ dạng thế này! Hahaha...

Lúc nãy ở trong cửa hàng, bỗng nhiên Mikey từ đâu lại phát hiện ra một bộ đồ bó sát màu đen huyền ảo từ đầu đến cuối chỉ chừa lại mỗi cái mặt. Em thế mà lại chìa về trước mặt anh em nhà Haitani. Lúc đầu bọn gã còn ghét bỏ thấy ghê nhưng sau khi nghe xong điều kiện của em liền ngậm ngùi mà mặc vào.
Còn nhớ lúc đó em cười đến sặc sụa, thậm chí mấy người khách trong cửa hàng lẫn nhân viên cũng ngại ngùng mà quay đầu phụt cười nữa chứ! Quá đáng hơn nữa em còn lấy điện thoại ra chụp lại! Là chụp lại đấy! Nghĩ thử xem nếu như người quen của bọn gã bắt gặp được cái ảnh đó thì bọn gã biết giấu mặt đi đâu? Lúc đó chắc tự tử chết cho rồi! Hơn nữa đây còn là Roppongi- Địa bàn của anh em nhà Haitani!

- Xóa ngay đi, Mikey!- Rindou nhào người về phía Mikey muốn cướp lấy cái điện thoại trong tay em nhưng em đã nhanh hơn né nó đi.

Ran đã đợi sẵn từ lâu, nhào ra đánh úp em nhưng đã bị Mikey cho một đá vào bụng mà đau đớn run rẫy gục xuống ôm lấy bụng mình.

- Không xóa nhé!- Mikey khinh khỉnh nói rồi bước đến chỗ quán ăn gần đó.

...

- Nhìn bàn đó kìa!- Một người con gái ngại ngùng chỉ về phía bàn số 2 từ ngoài cửa đếm vào.
- Trời ạ! Toàn cực phẩm!

Bàn số 2 trong cửa tiệm như phát ra ánh hào quang sáng chói khi có ba con người mặc đồ giống nhau đang ngự tọa.

Một con người thì giống y như con gái, có mái tóc dài thắt bím, đan xen giữa màu đen và vàng, mặc một cái áo thun trắng lồng vào bên trong cái áo thun đen có họa tiết chữ sau lưng và chỉ để lộ một mảnh ngay phía đuôi áo kết hợp với một cái quần jean rách gối. Tạo cảm giác vừa sành điệu vừa thời thượng!

Người con trai ngồi kế bên có vóc gần với người tóc bí có mái tóc dài đến gáy, đan xen giữa vàng và xanh, mặc cái áo y chang người tóc bím nhưng chỉ khác là mặc một cái quần đen ống rộng, trông rất nam tính và cool ngầu!

Người còn lại thì vô cùng đáng yêu! Ngồi đối diện hai con người cao to kia, với vóc dáng thấp bé, có mái tóc rẻ ngôi ngắn màu vàng, mặc áo giống hệt như hai người kia, chỉ có điều là mặc một cái quần đùi trông quá ư là cute!!!

- Xóa nói đi, Mikey!- Rindou van nài em, không dữ dội mà giật lấy điện thoại nữa.

- Không!

- Vậy phải thêm một điều kiện cho tấm ảnh đó nữa! Mày chỉ ra điều kiện để bọn tao mặc thôi chứ có kèm chụp hình đâu!- Ran nhanh nhạy nhận ra nói.

Mikey ngẫm nghĩ hồi lâu, thấy Ran nói cũng có lý liền gật đầu chấp thuận.

Ran cười ngâm, nét mặt hiện rõ ý đồ xấu xa, gã nói:

- Tắm cùng bọn tao!

Rindou ngẩng đầu, đưa ánh mắt kính trọng nhìn Ran. Quả là anh hai!

Mikey trợn tròn mắt, em định lắc đầu phản đối kịch liệt nhưng nghĩ lại cái lúc trong tù không phải chưa từng tắm chung với bọn gã. Cái gì nên thấy cũng đã thấy, cái gì không nên thấy cũng thấy hết luôn rồi! Còn sợ gì nữa! Với lại toàn là con trai với nhau! Tắm chung cũng chẳng phải chuyện kì dị gì!

- Được!

Mắt anh em nhà Haitani hiện rõ vẻ trào phúng, bàn tay siết lại không nhịn được mà Ye một cái thầm lặng. Không những được ngủ cùng mà còn được tắm chung nữa chứ!

Mikey à... Mày ngây thơ quá đấy!

-----------

Ngoại truyện.

(Tính theo yên Nhật)

Mikey trố mắt nhìn đống đồ mà anh em nhà Haitani mua cho bản thân. Nãy giờ em toàn thử thôi chứ còn chưa kịp nhìn giá nữa a!

Tâm trạng thấp thỏm vừa muốn nhìn vừa muốn không, cuối cùng em quyết định xem!

Cánh tay em đổ mồ hôi nhễ nhãi, chậm chạp lôi ra một cái bảng giá được gắn trên một cái áo. Đôi mắt đen mở to, bàn tay nhỏ run cả lên khi thấy con số có tới tận 5 số không.

Đắt kinh!

Mikey vứt cái bảng giá xuống, hoảng loạn lấy một cái bảng giá khác xem thử vẫn là 5 số không tròn trịa! Chỉ có điều con số phía trước giảm đi mấy lần. Mikey điếng người, em lật tung đống túi đựng quần áo.

Cả cơ thể mồ hôi tuôn như suối, gương mặt trắng bệch, ánh mắt khó tin hiện rõ.

Sao cái nào cũng 5 số không thế này?!
Mikey không nhìn bảng giá nữa, em đưa ánh mắt ngưỡng mộ nhìn hai con ngưới đang lấy vé xem phim ở phía kia.

Quả là dân Roppongi có khác! Đẳng cấp hoàn toàn khác với dân nghèo nàn như em!

-----------

Hình minh họa[AllMikey] Tĩnh - Chap 53

- Hãy tưởng tượng bộ đồ đó màu đen và chỉ chừa mỗi khuôn mặt. =))))))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play