Đôi mắt xanh thẳm sáng ngập sự mong chờ nhìn chằm chằm không rời khỏi con người tóc vàng đang ngồi trên giường kia.

Sano Manjirou- Một con người rất ghét Takemichi và luôn cố ý gây thương tích cho cậu. Và cả Takemichi sau bao nhiêu vụ việc như vậy cũng không có nỗi 1 miếng thiện cảm nào với em! Nói thẳng ra là cậu ghét Manjirou! Cứ tưởng em và cậu sẽ không bao giờ có thể hòa hợp với nhau được nhưng thật bất ngờ khi cả hai lại có thể trở thành mối quan hệ thân thiết thế này!

Từ khi quen biết em dưới cái tên- Mikey, Manjirou như biến thành một con người khác! Đôi lúc Takemichi đã tự hỏi điều đó nhiều lần nhưng... cậu đã lờ đi! Cậu ghét Manjirou là sự thật nhưng Takemichi cảm thấy thích Manjirou ở hiện tại! So với con người đáng ghét trước kia thì một Manjirou như thế này không phải sẽ tốt hơn sao?!


Một Mikey đơn giản sẽ vui vẻ vì vài cái Taiyaki hay Dorayaki, sẽ buồn vì một điều gì đó giản đơn, sẽ giận dỗ khi người khác nhắc đến chiều cao của mình, tính tình thì thất thường và điều quan trọng là em rất mạnh! Nhưng... Lại có chút đượm buồn và cô độc...! Làm cho Takemichi có muốn cũng không thể hiểu nỗi con người em!

Theo như Takemichi thấy thì Mikey rất quan tâm đến Toman! Phải nói là chuyện gì hệ trọng liên quan đến Toman là y như rằng em sẽ xuất hiện đúng thời điểm đó và ngăn chặn nó. Giống biết trước tương lai quá ha! Tuy lúc trước cũng quan tâm đến Toman nhưng là hai kiểu quan tâm hoàn toàn khác nhau! Lúc trước phiền phức và làm lố bao nhiêu thì bây giờ lại đơn điệu bấy nhiêu!

Takemichi muốn người như vậy vào Toman! Cậu muốn em!!!

- Mày thấy sao, Mikey?

Mikey đang thẫn thờ liền giật mình, em bỏ miếng bánh trong miệng ra không ăn nữa. Trầm ngâm suy nghĩ.


Gia nhập Toman sao...?

Mikey cũng không biết rằng bản thân có muốn không nữa!

Gia nhập tất nhiên sẽ có lợi với em, sẽ dễ dàng nắm bắt được thông tin và cũng có thể dễ dàng ngăn chặn những sự viêc không hay hơn.

Nhưng... Nếu em gia nhập Toman thì mọi chuyện không phải sẽ giống như ở thế giới kia sao?! Còn nhớ ở thế giới kia vì có em ở Toman mà bang mới bị Kisaki thao túng rồi không biết từ lúc nào đã sa ngã và lâm vào con đường tăm tối. Cho dù ở đây Kisaki chọn đối tượng là Izana đi chăng nữa thì... Đâu thể biết chắc được mọi chuyện sẽ không như vậy! Em sao mà có thể bắt kịp được dòng suy nghĩ của tên đó được!!! Hơn nữa em... Đâu có xứng để vào đó! Một con người với đôi tay đã nhuộm máu như em, một con người... kinh tởm và dơ bẩn như em, làm sao... mà xứng để bước đi cùng họ ở nơi tràn ngập ánh sáng kia được?!


Với lại... Em mà gia nhập Toman thì phiền phức lắm! Mới gần đây thôi em vừa từ chối không vào Hắc Long thôi mà bây giờ lại vào Toman thì khác nào cái loại người mà em ghét nhất đâu! Thêm nữa còn có Thiên Trúc nữa! Izana chắc chắn sẽ điên lên khi em vào Toman cho xem! Có khi nổi lên cơn điên loạn mà đè em ra hiếp như lúc trước cũng nên!

Trời ạ! Chưa bao giờ em cảm thấy làm theo ý mình lại khó thế này! Nhớ cái thời vô tư thích làm gì thì làm thích nói gì thì nói quá!!!

...

Haizz... Từ chối thôi!

Nhưng mà... Mẹ kiếp! Bọn mày nhìn tao vậy sao tao nỡ từ chối đây?!

Hiện tại Mikey đang phải chịu đựng bốn con mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm mình khiến em khó chịu chết được! Bây giờ em chỉ muốn đứng phắt dậy chạy khỏi đây ngay lập tức thôi!!!

- T-Tao sẽ trả lời sau!- Mikey lúng túng nói.
Những người trong phòng (trừ Hyuga) nghe thấy vậy liền ỉu xìu. Nhưng trong lòng họ cũng thầm cảm thấy may mắn khi em vẫn chưa từ chối! Van còn cơ hội!!!

Ọt... Ọt... Ọt...- Tiếng kêu không biết từ bụng của ai lại vang lên.

- Hahaha!!!- Peyan và Pachin không ngần ngại mà cười phá lên mặc kệ con người kia đang ngại đến nỗi đỏ bừng mặt.

Cả Takemichi cũng phải ôm bụng quay ra sau cười nhỏ không lố như hai thằng bạn. Hyuga cố gắng nén cười lại, do người kia cũng tính là ân nhân của gã sao mà gã dám cười được! Bất lịch sự lắm!!! Tuy vậy nhưng thân thể kia lạ không ngừng run lên a!

Không khí ảm đạm ngay lấp tức biến thành một màu ngượng ngùng. Mikey nín cười, quay ra đằng sau, chìa miếng bánh nãy còn ăn dở về phía người con trai cao to đang đỏ mặt ngồi ở trên giường nói:

- Ă-Ăn... Phụt... Đi!
Draken ngại ngùng nhìn miếng bánh trong tay em, trong đầu hiện lên khung cảnh miếng bánh này vừa mới ở trong miệng em chưa kịp ăn đã phải bỏ ra. Miếng bánh này... Vẫn còn dính nước bọt của em a!!!

Draken nuốt nước bọt, anh nhìn lên bờ môi của em rồi nhìn xuống miếng bánh. Bỏ qua cả cảm giác ngượng ngùng kia, bỏ qua những tiếng cười xung quanh, bây giờ trong mắt anh chỉ có hình ảnh em bỉ miếng bánh này ra khỏi miệng.

Mẹ kiếp! Không phải quá may mắn sao?! Được một nụ hôn gián tiếp dễ dàng thế này!!!

- Không... ăn?- Mikey nghiêng đầu hỏi, đôi tay có phần rụt lại.

Nói thật thì em thấy luyến tiếc lắm!!!

Draken thấy vậy liền nhanh như thoắt cạp miếng bánh từ trong tay em.

Không biết là vì bánh ngọt hay  là vì gì đó mà anh lại thấy rất ngọt khi ăn nó. Trong lòng anh thích thú không ngừng! Nếu có cái đuôi đằng sau chắc nó đang quẫy kịch liệt luôn quá!!!
Peyan và Pachin nhìn Draken như vậy thì cũng chỉ nghĩ tên này nay sao khác dữ quá vậy???

Còn Takemichi thì khác! Tuy cậu cũng không được thông minh nhưng... Cũng đủ biết cái tên phó tổng trưởng bang mình thích em! Cậu giật giật khóe môi, trong lòng thầm nghĩ sao bản thân lại không biết được mặt này của mày ấy nhỉ, Draken?! Lộ liễu quá đấy!!!

Hyuga đứng ở gần em, thấy rõ hết tất cả mà trong lòng hoang mang. Đây có đúng là phó bang của Toman nổi tiếng lãy lừng không thế?! Thản nhiên mặt dày phát cơm chó vậy??? Mà... Mikey với cậu ts yêu nhau sao???

- Nè! Nhanh đi tao còn ăn nữa, Ken... Draken!- Mikey hối thúc khi Draken cứ ngậm miếng bánh không chịu thả ra.

Draken bỗng nghiêm mặt, cắn mạnh miếng bánh kia rồi ngồi dậy, quay đầu đi không thèm nhìn em nữa, bộ dạng bực tức trong rõ.

Sao không gọi anh là Kenchin?!!!
Takemichi và Hyuga có chút khinh bỉ bộ dạng này của Draken nhưng lại chột dạ vì bản thân cũng từng làm ra bộ dạng này trước mặt người yêu!

Nhìn bộ dạng này của Draken, với kinh nghiệm làm bạn lâu năm với Draken ở thế giới kia thì Mikey đã ngay lập tức nhận ra... Tên này đang dỗi!!! Ủa? Mắc gì dỗi? Em làm gì sai sao? Dỗi vì không cho anh ăn bánh nữa sao?

Mikey nhìn miếng bánh trong tay, em luyến tiếc nuốt nước miếng rồi miễn cưỡng chìa về phía Draken.

Draken thấy miếng bánh chìa ra trước mắt cộng với bộ dạng thèm muốn của em mà có chút mềm lòng. Nhưng... Anh vẫn muốn em gọi anh là Kechin a!!!

...

Mẹ kiếp! Không quan tâm nữa! Dỗi thì cứ dỗi đi! Em mặc kệ!

Mikey giận dỗi kéo tay mình lại, bức tức cắn miếng bánh một cách hết sức thô bạo rồi phủi phủi tay, đứng phắt lên đi về.
Draken ngơ ngác nhìn bóng lưng nhỏ kia dần khuất bóng, anh khóc không ra nước mắt a!!! Anh muốn em gọi anh là Kenchin chứ có muốn em dỗi anh mà bỏ về đâu!!! Còn muốn ở bên thêm chút nữa mà!!!

Takemichi và Hyuga phì cười, cả hai không nhịn nỗi mà cười lăn cười bỏ khiến cho Peyan và Pachin ngơ ngác không hiểu chuyện gì hết.

Hahaha!!! Đáng đời! Phát cẩu lương à!

----------

Mikey dặm chân đùng đùng đi trên hành lang của bệnh viện, cái miệng nhỏ cứ không ngừng lẩm bẩm chửi:"Kenchin là đồ ngốc!". Bỗng em dừng lại, mắt mở to như nhớ ra điều gì đó.

Bánh Dorayaki!!! AAA!!! Ở trong đó còn tận mấy cái nữa! Tiếc quá!

Mikey buồn rầu đứng trước cửa phòng vệ sinh mà không biết có một con người đang mỉm cười đầy vẻ yêu chiều trước bộ dạng ủ rủ đáng yêu của em ở bên trong đó. Người đó nhìn thấy thứ gì đó trên người Mikey liền nhếch mép, đôi tay thò ra kéo em vào bên trong.
Mikey đang tiếc nuối bịch bánh thì bỗng bị kéo cả thân thể vào bên trong phòng vệ sinh khiến cho Mikey có chút choáng, theo phản xạ của bản thân, với lại cứ tưởng là biếи ŧɦái liền nắm lấy bàn tay kia, quật lại rồi giơ tay đấm mạnh vào bản mặt của người đó. Sau đó em còn xoay người tặng thêm cho tên đó một cú đá vào đầu.

Người kia đau đớn ngã xuống đất, cú đá mạnh đến nỗi khiến cho hắn gần nhue mấy đi ý thức, trước khi đôi mắt nhắm lại hoàn toàn hắn còn lờ mờ nghe được người kia gọi tên:

- Baji?!!!

...

Phòng cấp cứu.

Bajii bực tức ngồi trên giường để cho y tá bôi thuốc, vết bằm một bên má và đầu khiến cho hắn thấy đau cực! Nhưng hắn lại thấy bất mãn hơn nhiều! Đôi mắt mèo cứ không ngừng đá xéo về phía của người gây ra vụ này.

Mẹ kiếp! Bất ngờ hắn muốn tặng đâu chẳng thấy chỉ thấy bản thân đau!!! Hắn chỉ muốn tạo bất ngờ cho em thôi mà có cần phải phản ứng mạnh vậy không?!
Mikey bắt gặp ánh mắt sắc lẻm của Baji, cộng với cái vụ hồi nãy của Draken khiến em có chút cộc. Mikey khó chịu nhíu mày mắng:

- Đáng đời! Ai bảo mày đánh úp tao làm gì?! Bị vậy là đáng!

Trán Baji nổi gân xanh, bỏ qua cái bộ dạng giận dỗi dễ thương lúc này của em, hắn lên tiếng mắng lại:

- Thế mày đứng trước cửa phòng vệ sinh làm gì? Ngán đường quá nên tao kéo ra đấy! Thấy không?! Lỗi tại mày chứ đâu!!!

- Hả? Mẹ kiếp! Đừng có mà đùa, cái tên óc bé kia!! Lỗi tại mày hết đấy!

Ánh mắt vàng của Baji gằn lên tia tức giận, với cái bản tính háo thằng của mình chắc chắn hắn sẽ không để thua!

- Óc đứa nào bé hơn còn chưa biết đâu, chibi!!!

Chibi?!!! Mẹ kiếp!

Con giận trong người em bùng nổ, Mikey lớn giọng mắng lại Baji mà hắn nào chịu thua! Quát lại em khiến cho cả phòng cấp cứu rộn hết cả lên. Bao nhiêu người ở đó đều quay đầu nhìn về hướng của hai người.
- Hai nhóc!!! Đây là bệnh viện đấy, giữ im lặng đi!!!- Một nữ y tá giận dữ nói.

Mikey và Baji không cãi nữa, cả hai giận dỗi hất mặt sang hướng ngược nhau.

Hứ!!!

...

Dọc con đường về nhà cả hai không nói với nhau câu nào khiến cho bầu không khí ngộp thở vô cùng.

Baji đưa đôi mắt mèo liếc về phía em thấy em vẫn còn giận dỗi và không có ý định làm lành lại với hắn khiến cho hắn cảm thấy hơi hối hận vì đã cãi nhau với em. Nhìn lại thì quả thật là hắn sai nhưng... Em có cần phải cộc cằn chửi hắn như vậy không?!

Một lúc sau.

Baji thở dài, hắn vẫn thấy bất mãn trong lòng nhưng... Có vẻ người kia sẽ không chịu xin lỗi hắn đâu! Với lại... Hắn không muốn em cứ mãi không nói chuyện với hắn như thế này!!!

- Này! Mày cứ định im lặng như vậy sao?

-...

- T-Tao xin lỗi! Là lỗi của tao! Đừng giận nữa!
-...

Baji bực tức chửi thề khi em vẫn cứ đi mà không thèm trả lời hắn, xem hắn là không khí sao?! Được thôi! Đã vậy thì đừng có trách hắn quá đáng!

Baji bước nhanh đi đến nắm lấy cánh tay của em, bắt em phải xoay người sang nhìn hắn. Mikey bất ngờ, giận dữ hất tay nhưng không thoát được do Baji nắm chặt quá! Em bất mãn ngước lên hét lớn vào mặt hắn:

- Mẹ kiếp! Bỏ...

Chưa kịp để em nói hết câu, Baji đã luồn bàn tay còn lại vào sau gáy em rồi cúi đầu xuống hôn lên đôi môi hồng nhạt đó.

Mikey bị hôn bất ngờ liền hoảng, em vùng vẫy dữ dội nhưng sao vẫn không bằng được với tên thú bự đang hôn em! Ánh mắt em dần trở nên mơ hồ vì nụ hôn khá thô bạo của Baji, cả thân thể bủn rủn, nóng bừng hết cả lên, đầu lưỡi tê dại đi vì cái lưỡi uyển chuyển của hắn.

Baji luồn lưỡi quấn lấy đầu lưỡi rụt rè của Mikey, tham lam liếʍ ʍúŧ chất ngọt ở bên trong khoang miệng, hắn có chút mạnh bạo vì sự tức giận trong lòng.

Sau khoảng một lúc nhận thấy hơi thở của em đang yếu dần đi, Baji mới buông tha cho bờ môi của em. Nhìn khuôn mặt đỏ bừng, ánh mắt mông lung, bờ môi có chút sưng lên, còn vương vãi nước bọt của Mikey khiến cho Baji nãy sinh thêm ham muốn.

Mày cứ thế này sao mà tao nhịn được hả, Manjirou?!

Hắn gắt gao lôi em đến một con đường vắng vẻ với một ham muốn cháy bỏng. Mikey sau nụ hôn kia đầu óc vẫn còn lâng lâng chưa định dạng nỗi chuyện đang xảy ra, chỉ có thể vô lực đi theo Baji.

...

Baji ép thân thể Mikey vào tường, đưa chân chen vào giữa hai chân của Mikey. Hắn đã gấp gáp đến độ đưa đôi tay thô ráp nóng bỏng của mình luồn vào trong áo của em mà sờ nắn, đầu cũng cúi sát cổ em hôn mút lên cần cổ mê người đó.
Mikey trợn tròn mắt, khuông mặt đỏ bừng lan đến tận cổ, em ưm a mấy tiếng vì hành động của Baji, lòng dâng lên một cảm giác sợ hãi, đôi mắt đen hiện rõ vẻ bối rối. Bàn tay nhỏ hoảng loạn nắm lấy cái tay hư hỏng kia, Mikey gắt giọng nói:

- Mày đang làm cái gì vậy hả? Đây là ngoài đường đó!!! Đừng có phát cơn điên!

- Là cơn hứng tình mới đúng, Manjirou!- Giọng trầm đục của Baji phát ra ngay bên tay khiến em nhăn mặt, trong lòng chửi rủa, cơ thể run nhẹ khi hắn liếm nơi vành tai đó.

Em trừng mắt nhìn Baji một cái, dùng lực đẩy mạnh hắn ra khiến cho cả thân thể Baji đập vào bức tường đối diện, Mikey nhíu mày quát:

- Mẹ kiếp! Có điên thì điên một nhìn đi!!! Hứng tình thì tự mà giải quyết!

Baji không quan tâm đến lời em nói, hắn lấn tới mặc kệ em đang không ngừng đẩy hắn ra. Baji nắm lấy hai cổ tay của em, chế ngự nó lên trên. Đôi mắt thấm đậm du͙ƈ vọиɠ muốn giao phối của Baji khiến Mikey sởn gai óc, bỗng hắn cười một nụ cười nham hiểm khiến em rùng mình.
Baji cười ha hả kéo bàn tay có một vết bằm ngau chỗ khủy tay của em xuống, đưa lên môi hôn nó nói:

- Lúc đó tao có nói là mày bị gì thì tao sẽ đè mày còn gì, Manjirou!

----------

- Mấy nàng nghĩ Baji có đè Mikey không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play