- Anh Mikey, anh Izana, dậy đi!- Emma kêu vọng từ dưới phòng bếp lên
Mikey nằm lăn trên giường, khuôn mặt đỏ bừng ôm lấy cái đầu nhỏ màu vàng...
Aaaaa...
Trong đầu chỉ toàn là những gì đã xảy ra tối qua!!!
- Dậy đi, anh!- Emma chưa thấy 2 người đi xuống liền gọi lại
Anh nghe thấy chứ... Emma... Nhưng... anh không dám xuống!!!
---------------
- A, anh Shin!- Emma gọi con người cao to tóc đen trên mặt có vết bầm ngay má vừa mới
bước ra khỏi phòng tắm.
Lúc cô mới vừa dậy, đi xuống dưới chuẩn bị bữa sáng như mọi khi thì tự nhiên lại thấy người anh này của cô nằm trên sofa với cái bản mặt bằm tím... hơn nữa còn không kéo khóa quần nữa chứ!
Emma thở dài ngao ngán.
Đây là lần thứ mấy rồi chứ?!
Đi đến đạp vài cái vào bản mặt của Shinichirou để gọi anh dậy rồi cũng bắt đầu công việc của mình...
- Chuyện gì vậy, Emma?- Shin lau mái tóc còn ướt của mình, có chút nhăn mặt do cơn đau nhứt từ đầu và 1 bên má.
Hôm qua mình đã làm gì mà lại bị đánh ta???
Anh... chẳng nhớ được gì hết...
Chẳng lẽ lại đi chọc mấy thằng du côn để bị đánh?... Hay là bị thằng chó Waka vì say mà đấm cho?
Aizz... Kí ức chỉ dừng lại ngay chỗ thằng Takeomi khóc lóc bảo Senju không còn là bé ngoan như trước nữa...
Bực bội quá!
Rốt cuộc là vì sao cơ chứ???
- Anh đi gọi anh Mikey với anh Izana dậy đi, giờ mà còn không dậy thì anh Izana sẽ trễ mất!- Emma đem món ăn ra bàn hướng về phía anh nói.
- Được rồi!- Shinichirou đáp lại, vắt chiếc khăn tắm lên vai bước chân chuyển động hướng về phía cầu thang.
---------------
Cốc... cốc...
Mikey mở mắt, nhìn ra phía cửa...
Chẳng lẽ Emma lại lên đây?
- Manjirou, em dậy chưa?- Shinichirou đứng ở bên ngoài gọi vào.
Mikey vừa định đi ra mở cửa cho Emma cũng phải khựng lại khi nghe thấy giọng anh...
Mặt Mikey đỏ bừng, đôi chân hoảng loạn nhanh chóng chạy lại giường trùm chăn kín mít không dám ngó ra...
Sao lại là anh ấy?!!!
- Em chưa dậy sao?- Shin ở bên ngoài thấy bên trong không hề có động tĩnh gì thắc mắc hỏi lại.
Đừng nói nữa!!!
Mỗi lần giọng nói của anh vang lên là kí ức tối hôm đó lại hiện lên trong đầu!
Hơi ấm từ tay anh, giọng trầm khàn của anh, hơi thở mang đầy vẻ du͙ƈ vọиɠ của anh,... Câu nói:"...anh vẫn yêu em..." bao trùm lấy cơ thể của em.
Shinichirou ở đây không hề giống với Shinichirou ở thế giới kia chút nào!
Làm sao mà anh ấy...anh ấy có thể thản nhiên gọi em sau chuyện tối hôm qua được cơ chứ?!
Cả cơ thể đang co rúm lại của Mikey bỗng dãn ra...
Anh ấy...không nhớ?
Nhớ đến hôm đó trên người Shinichirou nồng nặc mùi rượu thì...
Đúng thật là... có... khả... năng...đó...!
Mikey ngước ánh mắt nhìn về phía cửa, điều chỉnh lại hơi thở của bản thân, em chậm rãi đi ra...
- A, Emma bảo em dậy đi!- Shinichirou mừng rỡ nói khi thấy cửa mớ ra he hé
Mikey nhíu mày nhìn anh...
Không... nhớ... thật...?
- Sao vậy?- Shinichirou thấy em cũng không nói gì liền hỏi
- Không có gì, em xuống ngay!- Mikey mỉm cười, ngước lên nhìn anh nói
Có vẻ là không nhớ thật!
------------------
- Manjirou, đợi anh với!- Shinichirou chạy về phía của Manjirou sau khi vừa mới gọi Izana xong.
Khi đến chỗ của em, mắt anh bỗng mở to đầy vẻ tức giận...
Cái...cái quái gì thế này???
Trên cổ của em vậy mà lại có vết răng?!!!
Xung quanh còn có những dấu đỏ hồng nhàn nhạt nữa chứ!
Rốt cuộc là thằng chó nào...
Shinichirou tức giận nắm lấy cổ tay em, nghiêm mặt hỏi:
- Là ai?
Mikey khó hiểu nhìn anh, ai gì ở đây???
Shinichirou sốt ruột trong lòng, không kiềm chế được mà quát:
- Là ai đã làm điều đó?
Mikey giật mình nhìn Shin...
Là sao? Em không hiểu!
Shinichirou thấy khuôn mặt của em ngơ ra, anh hít sâu 1 hơi cố gắng bình tâm lại, gằn giọng nói:
- Cổ của em bị như vậy là do ai gây ra?!!!
Mikey nghệch mặt ra....
Cổ của mình...có bị...g...ì....
Em chợt mở to mắt, hoảng loạn che lấy phần gáy của bản thân...
Sao em lại có thể quên được điều đó cơ chứ?!
Shinichirou lòng đang tức giận thấy phản ứng của em như vậy càng tức giận hơn.
Anh nhất định...sẽ đấm chết tên gây ra chuyện này!!!
Mikey hoảng loạn vô cùng, đôi chân nhanh chóng chuyển động đi nhanh về phía phòng mình thì...
- Nói cho anh biết là ai?!- Shinichirou bắt lấy tay em, ánh mắt tràn đầy phẫn nộ nhìn em.
Mikey tức giận, ánh mắt oái âm nhìn Shinichirou...
Là do anh chứ ai hả!!!
- Mọi người còn làm gì mà không xuống nữa?- Emma bước đi trên cầu thang, cằn nhằn nói
Mikey càng thêm hoảng loạn hơn, em gương ánh mắt nhìn về phía cầu thang rồi nhìn về phía Shin...
Có buông ra không hả?!
Mắt thấy người kia chắc chắn không buông mình cho đến khi nhận được câu trả lời, Mikey nghiến răng, trong lòng tưởng tượng ra cảnh đánh cho anh mấy phát...
Sao mà em dám nói là do anh được!!!
Thấy tiếng bước chân càng ngày càng gần, Mikey quay sang nhìn Shinichirou bằng ánh mắt phẫn nộ cực độ, thẳng tay đấm vào bên má còn lại của anh.
Shinichirou đau đớn ôm mặt, tay vì thế mà cũng thả lỏng ra. Bỗng 1 dòng kí ức lướt qua...
" Anh mơ màng nhìn em, cơ thể của em thật mê người!
Thật muốn đút vào!!! Muốn được nhìn thấy em ấy rêи ɾỉ dưới thân mình...
Nhưng... không được...
Em ấy không cho... sẽ bị ghét mất!
Shinichirou bất mãn liếc xuống dưới thì phần chân nuột nà của em đập vào mắt anh...
1 ý tưởng nhóm lên...
Không được đút vào... thì cọ sát cũng được!
- Dùng đùi của em được không?- Shinichirou thì thầm vào tai Manjirou hỏi
Không đợi để em cho phép bản thân, anh đã không nhịn được mà mở khóa quần. Đưa đôi tay vén chiếc quần đùi của em lên, sờ lên làn da mềm mịn đó, xúc cảm từ nơi bàn tay truyền đến khiến người anh tề rần hết cả lên, phía dưới đã trướng đến nỗi muốn nổ tung.
- Anh mượn nhá!- Shinichirou gấp gáp nói.
Thì bỗng 1 cú đấm nhắm thẳng vào mặt anh khiến cho anh có chút choáng...
Mắt anh dần khép lại, trước khi ngất đi thì cảm giác trống vắng từ vòng tay truyền đến... hình bóng tóc vàng kia không biết đã rời khỏi từ bao giờ!
Đừng đi, Manjirou!"
Shinichirou sau khi định thần lại thì người kia đã biến đi đâu mất tiêu!
Anh ngượng ngùng đập đầu vào tường...
Cái quái gì thế này?!
Đoạn kí ức gì thế này...?
Hôm qua rốt cuộc là có chuyện gì???
Hình ảnh em hoảng loạn ôm lấy phần gáy có vết răng cùng những dấu đỏ nhạt hiện lên càng khiến cho Shinichirou thấp thỏm trong lòng...
Chẳng lẽ hôm qua...
Shinichirou ngồi thụp xuống, tuyệt vọng ôm lấy đầu mình.
Em ấy ghét mình rồi!
Lo lắng quá! Thấy buồn!
Nhưng...cũng có 1 chút gì đó vui trong lòng...
- Anh Shin, anh... bị sao vậy?- Emma sợ hãi nhìn thằng anh với khuôn mặt lại có thêm vết bằm đang ngồi trên nền sàn cười như điên của cô.
Nhà này...càng ngày càng lạ a!!!
---------------
- Con đi đây!- Emma vẫy vẫy tay chào mọi người trong nhà rồi xách cặp đi ra ngoài.
Kì nghỉ đông đã qua từ lâu và những học sinh cũng đã bắt đầu đi đến trường mình.
Mikey chán nản nhìn kênh truyền hình đang chạy trên màn hình ti vi...
Em... đã bị đuổi học!!!
Cũng không có gì là lạ! Dù sao thì có trường nào mà lại đi giữ lại 1 học sinh nghỉ gần hết nguyên 1 học kì được cơ chứ!
Lưu ban 1 năm không có vấn đề gì với em nhưng...
Chán quá!
Không có gì để làm hết!
Mikey nằm dài trên sàn...cứng! Ngước nhìn cái sofa trong có vẻ mềm mại kia, em thở dài...
Làm sao mà em dám nằm lên cái sofa đó sau khi trải qua chuyện kia được?!
Chán...
Chán quá!
Quá chán...
Giờ này thì có ai rảnh ta?
Kiểm qua từng người mình quen trong đầu, Mikey bỗng nhớ đến...
- Tao chán!!! Đi chơi!
- Cút!- Haruto lạnh nhạt trả lời rồi cúp máy cái rụp.
Tên vô tình!
Mikey buồn bực nhìn màn hình điện thoại,...
Mày không đi thì tao đi 1 mình!
-----------------
Mikey ngước nhìn cây hoa anh đào sắp nở rộ ra những cánh hoa màu hồng phấn, giơ tay đón lấy ánh nắng ấm áp đang chiếu vào mặt mình. Em bất giác cảm thấy có chút phấn khích mà mỉm cười...
Lần này...là đón năm mới với người thật...!
----------------
Trong ký ức của Mikey.
Mikey ôm lấy thân thể đang run nhẹ trong đợt gió của mùa xuân, đầu có chút choáng vì men của rượu. Em lảo đảo đi đến chỗ bia đá có khắc tên những người thân đã mất của mình. Chua xót đưa tay sờ lên phần mộ của từng người nói:
- Năm nay,... con lại đến rồi đây, ông, Emma, Shin,... Izana!
Mikey cầm chai rượu trắng trong tay, đi từng phần mộ rót cho mỗi người, em dừng lại trước phần mộ của Emma. Thu tay lại, giọng mang chút trách mắng nói:
- Em thì không được rồi, Emma!
Ngồi bệch xuống chính giữa các bia mộ, Mikey ngước nhìn bầu trời đen tuyền nói:
- Sắp rồi!
5... 4... 3... 2... 1... Bùm!!!
Từng đợt pháo hoa được bắn lên bầu trời tối, em đưa ánh mắt đen láy chỉ còn sự trống rỗng nhìn bầu trời nhộn nhịp đầy màu sắc kia, giơ tay cầm ly rượu về phía các bia mộ nói:
- Chúc mừng năm mới!
Mikey đưa ly rượu lên miệng, uống cạn nó. Mùi vị ngọt đắng lan tỏa trong vòm miệng,...nó ngon! Rất ngon... Nhưng...
Không hiểu sao... nó khiến cho em yếu lòng quá!
Tách... tách... Nước mắt em rơi xuống nền đất...
Mikey ngã phịch xuống cuộn tròn người lại. Em giơ tay ôm lấy bản thân đang không ngừng run lên vì cái se lạnh của mùa xuân...
Cô đơn quá!
Em...cô đơn quá!
Ông, Shin, Emma, Izana...tại sao mọi người lại bỏ lại con 1 mình như vậy?!
Tại sao?
Con buồn lắm!
Muốn chết lắm...!
Nhưng biết làm sao được đây...đã hứa với Takemichi rồi...
Kenchin, Pachin, Mitsuya, tất cả mọi người và cả mày- Takemichi đều đang rất hạnh phúc! Bọn mày đang sống 1 cuộc đời bình thường không dính dáng gì đến nơi tăm tối này và cũng không dính dáng gì đến con người sa ngã này...
Điều này làm tao vui nhưng... cũng đau... bởi...
Trong cái hạnh phúc đó của bọn mày... không bao giờ... không bao giờ... có sự hiện diện của tao...!
Tao... muốn được giải thoát...
Takemichi... chừng nào tao mới có thể được giải thoát... Chừng nào mày mới quay về hiện tại... Chừng nào... mày mới giải thoát cho tao khỏi chốn địa ngục này...?
12 năm... dài quá,... Takemichi!
Mikey từ từ nhắm mắt lại, chìm vào trong giấc ngủ mà đã lâu rồi em mới có thể cảm nhận.
...
Bộp... bộp...
Tiếng bước chân vang lên càng ngày càng gần nơi em nằm.
Người đó đi đến, ôm lấy thân thể em nhấc bổng lên, hôn lên đỉnh đầu của em, giọng mang chút trách mắng nói:
- Vua ngốc! Bị cảm thì phải làm sao đây?!
Sanzu ôm chặt lấy Mikey vào lòng, truyền hơi ấm từ cơ thể gã cho em.
Trong nền trời và không khí âm u nơi bia mộ, 1 con người tóc hồng với khuôn mặt 2 bên mép có vết sẹo trên tay đang ôm lấy con người mà gã sùng bái nhất bước chân lặng lặng rời khỏi nơi mang đến cảm giác đầy vẻ đau thương này...
----------------
Rầm!
Kisaki tức giận đấm lên bàn, bàn tay quơ quào quật đổ tất cả mọi thứ xuống đất...
Tên đó...vậy mà biết thật!
Từ cái ngày đến bệnh viện đó, Kisaki không hôm nào không thấy lo lắng trong lòng!
Kisaki thật sự không hiểu lý do vì sao em lại biết được kẻ giật dây đằng sau màn đó là hắn?! Vì sao em lại xuất hiện ở đó... và có thật là em biết không?
Không có 1 chút thông tin nào cả!!!
Theo những gì từ Hanma và những thông tin khác hắn tự thu thập thì chỉ có 2 khả năng xảy ra.
Khả năng thứ 1: Sano Manjirou hoàn toàn không biết gì, lúc ở bệnh viện chỉ nói bừa việc Phạm không liên quan và cậu ta chỉ ở ngay đó đúng lúc trận chiến đang diễn ra.
Khả năng thứ 2: Sano Manjirou biết hết tất cả mọi thứ về kế hoạch của hắn từ trước và đã chờ sẵn ở đó để phá vỡ kế hoạch của hắn.
Nhìn qua việc Izana cho đến giờ hoàn toàn không biết gì khiến cho Kisaki vừa vui vừa tức giận!
Nếu thật sự là khả năng 2 thì tên đó vậy mà lại muốn chơi đùa với hắn!
Cái lúc nhận được lời nhắn từ Hanma thật sự khiến cho Kisaki bùng nổ!
Mẹ kiếp!
Mẹ kiếp!
Mẹ kiếp!
Sano Manjirou!!!
Lúc đó chỉ cần không có cậu ta...chỉ cần không có cậu ta...thì cái người kia đã chết lâu rồi!
Thật cản trở!
Liếc tên trơ trẽn Hanma đang cười cợt không ngừng khi thấy bộ dạng tức giận của mình, Kisaki thở hắt ra 1 hơi cố gắng bình tâm lại cảm giác tức giận này.
Nằm dài lên sofa, Kisaki bóp trán...
Nếu cậu ta thật sự đã biết trước kế hoạch này từ lâu thì những kế hoạch khác của hắn cũng sẽ có khả năng bị đổ vỡ! Và...chỉ cần cậu ta nói với Izana biết về mọi thứ thì mọi kế hoạch mà hắn dàn dựng nên sẽ nát bét hết!
Nếu đã cản trở như vậy thì...
Chết đi!
Sano Manjirou...
------------------
- Chỉ còn 3 tuần nữa là đến năm mới rồi! Em mong chờ quá!- Emma đang lau cửa kính chỗ phòng khách, giọng mang vẻ vui tươi nói với người đối diện.
- Còn anh thì sao, Mikey?- Emma nhướng người qua hỏi
- Có chứ!- Mikey mỉm cười đáp lại.
Mong chờ chứ! Năm nay... em sẽ được cùng mọi người đón giao thừa mà!
Đây là lần đầu tiên em được tham gia 1 bữa tiệc mà mọi người đều cùng tụ họp lại với nhau như thế này.
Ông, Emma, Shin và cả Izana đều ở đây...!
Vui lắm nhưng... cũng tiếc nuối lắm...!
Đến nay cũng đã được 9 tháng em đến đây,... và... thời gian giành cho đôi mắt, giọng nói và vị giác của em chỉ còn lại... 19 tháng...
Cũng lâu thật!
Lại sắp hết thuốc rồi...!
A...
Thật không muốn sử dụng loại thuốc đó chút nào...!
... Đáng sợ quá!
-----------------
Mikey cuộn tay thành nắm đấm, ngước nhìn con người trên giường bệnh...
Đáng lẽ lúc đó mình không nên đến chỗ Haruto lấy thuốc mới...!
Đáng lẽ...mọi chuyện không nên thành ra thế này!