Vào những năm cuối thế XXI, con người một lần nữa chứng kiến cuộc cách mạng khoa học kỹ thuật bùng nổ kể từ lần cuối khi cuộc cách mạng lần 2 diễn ra cách đây gần 200 năm. Đây là cuộc cách mạng lớn chưa từng có trên khắp mọi lĩnh vực, đặt nền móng cho những bước tiến vĩ đại nhất của con người cho nền văn minh nhân loại. Thế giới tưởng nghĩ chỉ có trong mơ của truyện tranh Doraemon năm nào đã không còn là viễn vông mà thay vào đó dần trở thành sự thật với những phát minh dựa trên bảo bối trong truyện lần lượt được các nhà khoa học công khai trước công chúng với sự linh hoạt và công suất tuyệt đối. Và đương nhiên, cỗ máy thời gian đã xuất hiện vào giai đoạn này, mà người ta vẫn luôn bảo đây là một bước tiến "không thể vĩ đại hơn".
Trên màn hình xanh lơ lửng giữa không trung, cô gái nọ hờ hững lướt tay chọn mua một đôi giày.
Đúng địa điểm nhưng sai thời gian so với thực tại của cô. Đơn hàng đã được gửi ngược về bảy mươi hai năm trước.
-Tại sao mẹ lại yêu cầu mình làm việc này nhỉ?- cô gái thắc mắc, nhìn thật kĩ địa điểm xem đã điền đúng chưa, sau đó tắt màn hình cảm ứng cái rụp rồi chạy ào xuống dưới nhà ăn sáng chuẩn bị đi học.
- - - - - -
Năm 20xx, trường THPT Quốc tế, TP X, Việt Nam-Thương ơi, mày có bưu phẩm nè!- hàng được gửi từ dưới cổng bác bảo vệ được bạn bí thư tốt bụng cầm lên sau cuộc họp giao ban sáng thứ hai.
-Thế à? Cái gì đó?- cô gái được nhắc tên nhanh nhẩu rời khỏi bàn học mà đến xem thử. Đó là một chiếc hộp rất đẹp, láng mịn trơn cứng một màu xanh dương dịu nhẹ.
Cô cười cười đá mắt với đám bạn, sau đó liền để chiếc hộp ghé sát tai lắc lắc muốn nghe xem bên trong là thứ gì nhưng không được. Đám bạn hóng hớt cũng kề tai vào nghe ngóng nhưng chiếc hộp thế mà không gây nên bất kì tiếng động nào, đã vậy lại còn nhẹ như xốp khiến người ta không khỏi ngạc nhiên. Cô đặt chiếc hộp lên mặt bàn, cùng mọi người hướng ánh mắt tò mò nhìn nó. Mở bóp bút cầm ra con dao cắt giấy, động tác tay chuẩn bị cắt xuống thì tiếng chuông hết giờ ra chơi reng lên cản động tác của cô.
-Đành vậy, mai mấy bà sẽ biết trong đó là gì thôi- cô cười trừ, sau đó đành cất xuống ngăn bàn để bắt đầu cho tiết học tiếp theo.
Tan học, cô cầm theo chiếc hộp đi bộ về nhà, ánh mắt lơ đễnh ngước nhìn bầu trời sau đó suy nghĩ một chút về giấc mơ đêm qua.
Đó là một anh chàng tóc màu bạc, thời buổi này còn có người nhuộm quả đầu lố vậy sao?Cô nghĩ thầm trong bụng, kể cũng lạ vì đây là lần thứ ba cô mơ thấy trong tuần rồi.
-Hey, Selena, what's this?- cô giật mình vì vai phải của cô bị khều nhẹ, nhưng khi cô quay sang thì không có ai cả, chỉ là chớp nhoáng sau đó người phát ra tiếng nói liền choàng tay lên vai cô từ phía bên trái mà thôi.
Đến khi biết là ai thì giọng cô liền trở nên gắt gỏng. Cô đã bị cắt ngang trong lúc đang suy nghĩ, giờ thì tim cô vẫn đang đập thình thịch vì bị hù đây.
-Simon! You scared me to death!
-Sorry, I didn't mean to scare you- cậu chàng cười hóm hỉnh. Lấy tay vén tóc mà cười tươi rói.
Simon là học sinh trao đổi ở Anh mới đến đây được vài tuần. Cậu gặp Selena vài lần khi cô đến kho dụng cụ lau bóng chuẩn bị cho hội thao của trường. Cậu chàng bày ra vẻ thân thiết đặc biệt, có lẽ vì tính cách phương Tây có phần cởi mở, nên đối với động tác đột nhiên vươn vai chạm vào người khác cũng làm rất thoải mái không chút lúng túng.
Selena mặt cười cười buông xuống vẻ mặt khó chịu. Nhẹ nhàng lùi hai bước để gỡ cánh tay của Simon ra. Mặc dù tên cô là Thương, nhưng vì học trường quốc tế gặp bạn học nước ngoài nhiều nên cô lấy tên tiếng anh là Selena để thuận tiện khi trao đổi với mọi người. Một phần thì cũng là vì cô sinh vào ngày rằm, là vì Selena nghĩa là mặt trăng, cô thật sự thích cái tên này.
-So, What is in the box?- Simon lại hỏi, vẫy tay chào đám bạn vừa đạp xe ngang qua hai người bọn họ.
-I don't know. I will open it in home. Would you mind coming to my home?- dù gì không cũng không phải chỉ có mỗi Simon tò mò về cái thứ được đựng ở trong cái hộp này. Selena cảm thấy theo phép lịch sự thì cũng nên mời người ta về nhà dùng chén trà, ăn miếng bánh, dù gì thì có người cùng xem chung cũng vui. Thật tình thì giờ cô nôn về nhà quá rồi.
-I really sorry, but I've got something else on- cậu bạn xua tay, cười tươi rói. Có lẽ đã có sẵn một cuộc hẹn nên chỉ chào hỏi thân thiện như bao ngày rồi thôi.
-Ok then, goodbye, see you tomorrow- cô chào tạm biệt khi cả hai đã ra tới cổng trường. Ánh mắt háo hức quá đỗi nhìn chiếc hộp đến nỗi chân cô đã bắt đầu co lên chuẩn bị chạy tới nơi rồi.
-Selena, you know. You have beautiful eyes!- Simon nói lớn rồi vẫy tay chào Selena một lần nữa. Sau đó rất nhanh biến mất dạng dưới dòng người tấp nập.
-Vậy sao?- Cô quay đầu nhìn lại, cười lẩm bẩm, sau đó ngẩn người hồi lâu.
Hồi nhỏ cô vì đôi mắt này mà gần như không có bạn, là đối tượng bị trêu chọc thường xuyên của mấy thằng đầu gấu khu nhà trẻ. Lúc đầu thì anh họ của cô sẽ đánh cho chúng nó một trận nhừ tử nếu biết được, sau này thì anh liền nghiêm túc bắt cô học võ tự vệ. Bản thân cô từ nhỏ đã rất hiếu động, cũng không quá quan tâm đến ánh mắt người khác nhìn mình như thế nào, sống cực kì lạc quan. Mùa hè rảnh rỗi thì tham gia các nhóm tình nguyện chăm sóc chó, mèo hoang. Cuộc sống có thể cho là khá bình lặng. Mãi lên đến tận cấp 3, khi vào được trường quốc tế gặp gỡ những bạn nước ngoài nhiều hơn, cũng là thời kì văn hóa đa phương du nhập thì ánh mắt mọi người dành cho cô mới được gọi là bình thường. Theo như mẹ kể thì cô là cháu xa lắc xa lơ đời thứ tư của một người Pháp qua Việt Nam ở lần khai thác thuộc địa lần thứ hai nên hiển nhiên cô cũng có một vài nét đặc trưng của con lai, tỉ như màu mắt hơi khác, là màu xám tro. Cô từng rất ghét màu mắt của mình, nhưng sau này không còn nữa.
Bầu trời chiều nhuộm màu cam báo hiệu một cơn bão từ xa. Sau khi tấp vào mua nguyên liệu cho bữa ăn tối thì cô nhanh chóng chạy ào về nhà.
-Ba mẹ chưa ai về- cô nghĩ thế vì đèn đóm tối thui.
Đôi giày cởi vội được vứt lay lóc giữa sàn, cô chạy rầm rầm đem bịch đồ ăn quẳng lên bàn bếp, sau đó lại nhanh nhẩu leo lên lầu khoái chí muốn mở chiếc hộp ra nhanh một chút.
Chạm nhẹ vào bề mặt chiếc hộp, cô tiện tay cầm chìa khoá phòng rạch xuống một đường dứt khoát. Bên trong là một đôi giày màu cam rất kì cục, không có hoạ tiết, mõm giày màu đen còn lại thì là màu cam cả. Nhìn không giống với các mẫu giày hiện hành hay nói đúng hơn thì nó có phần hơi quê mùa.
-Ville lumière.., địa chỉ lạ hoắc - cô nheo mày, cố gắng đọc từng chữ. Thiết nghĩ có thể là gửi nhầm, nhưng rõ ràng người nhận chính xác là tên cô cơ mà. Cô đóng lại hộp giày quyết định sẽ không quan tâm nó nữa nhưng chẳng hiểu sao ánh mắt vẫn là rất tò mò lại nhanh nhẩu để đôi giày xuống đất mà thử đeo vào chân. Đôi giày như thể có thể co giãn vậy, ôm trọn chân cô vừa khít tạo cảm giác rất vừa vặn. Cô khua chân múa tay loạn một lúc.
-Kiểu dáng hơi lạ, nhưng rất thoải mái- cô đánh giá.
Điện thoại trên bàn reo lên, cô vội bấm nghe máy.
-Dạ anh- cô cười niềm nở.
-Noel này anh có đợt nghỉ phép sẽ về nước, muốn mua quà gì?- anh cô gọi. Không phải anh ruột mà là anh họ, vì việc học nên từ nhỏ đã chuyển lên nhà cô ở, thành ra hai người rất thân, như anh em ruột vậy. Anh nay là quân nhân đang đi làm nhiệm vụ.
-Dẫn em đi ăn hết cái thành phố này là được rồi- cô cười hì hì, sau đó như sực nhớ ra gì đó.
-Hồi nãy ở trường em nhận được một gói bưu phẩm, địa chỉ rất lạ, hình như là ở Pháp ấy, là một đôi giày. Anh gửi à?
-Không có, anh còn chưa từng tới Pháp bao giờ- anh trả lời cô.
-Kì nha- cô gãi đầu, tay vô tình đụng vào chai nước trên bàn làm nó mém đổ. Trong lúc cuống quýt chụp lại chiếc chai thì quyển truyện tranh Nữ Hoàng Ai Cập đang đọc giở rơi xuống đất, điện thoại cũng rớt nốt xuống đất theo nhịp chụp chai của cô.
-Có chuyện gì sao?- đầu dây bên kia giọng có chút lo lắng vì nghe tiếng động lớn.
-A a a a a- Selena trợn to hai mắt ngỡ ngàng. Cô lỡ chân giẫm phải quyển truyện, cả cơ thể liền mất trọng lực xuyên hẳn vào bên trong. Bầu trời đầy sao, gió thổi bên tai cùng những áng mây vù vù lướt qua trước mắt.
-Chuyện quái gì đang xảy ra thế này???
-Tủm- cô rơi tỏm xuống một dòng sông đêm đang êm ả chảy nhẹ
Dưới mặt hồ in hành lên một bó đuốc đang cháy rực rỡ.