Chương 21: Bất ngờ.

.
..
Ba người tới được cửa sổ phía tây, Triển Vân thắt thuần thục dây thừng Tô Duệ Triết đưa cho hắn, tìm chỗ chắc chắn cột cố định lại, sau đó để hai người Tô Duệ Triết cùng Tống Thành Thư leo xuống trước, bản thân thì chậm rãi thả người xuống, cuối cùng cắt đứt dây thừng thu trở về, thuận lợi thoát thân.

Vấn đề là cửa bên kia đang có người gác, bọn họ đương nhiên không có khả năng từ trong không gian lấy xe ra phóng đi, vì thế tính toán vòng đường khác từ đằng sau ra ngoài, ai ngờ vừa đi lại đụng mặt một nhóm người.

Tổng cộng chín người gồm sáu nam, ba nữ, trên tay đều cầm gậy bóng chày, gậy gộc, còn có chân ghế, công cụ linh tinh, có lẽ là các hộ gia đình ở phụ cận, hiển nhiên cũng đến siêu thị tìm kiếm đồ ăn. Khi nhìn thấy ba người Triển Vân, ánh mắt những người đó liền sáng ngời, thoạt nhìn dáng người tên đi đầu là biết thuộc loại thiên về đánh đấm, hai kẻ còn lại tuy nhìn có chút yếu nhưng trên tay cầm dao, hẳn là sức chiến đấu cũng không tồi.

Nam nhân mặc tây trang lập tức bước lên trước: "Ba người các anh cũng là tới thu thập đồ ăn?"

Triển Vân gật gật đầu không tỏ ý kiến.

"Vậy không bằng cùng nhau đi đi? Tiểu Vương là nhân viên thu ngân của siêu thị này, chồng của nàng cũng là bảo an ở đây, nhà họ đối với nơi đây vô cùng quen thuộc! Chúng ta có thể cùng nhau tìm!" Nam nhân mặc tây trang chỉ chỉ người nữ đứng trong đám bọn họ.

Nhưng bọn Triển Vân vừa càn quét xong hơn phân nửa cái siêu thị rồi nên không tính quay trở lại, đem việc có một đám người khác đập nát cửa kính tiến vào bên trong siêu thị nói ra.

"Không thành vấn đề, siêu thị lớn như vậy, bọn họ còn có thể lấy hết được sao?" Nam nhân tây trang lại không để bụng, "Vả lại, mấy thứ tốt đều nằm trong kho hàng đằng sau, bọn tiểu Vương có chìa khoá, chúng ta vào từ cửa sau sẽ không đụng phải bọn họ."

Lời nói đã đến nước này, nếu bọn Triển Vân còn cự tuyệt thì sẽ có chút kỳ quái, rốt cuộc đều là tới tìm thực phẩm, cơ hội tốt trước mắt như vậy lại bỏ qua không cần sao, chẳng phải đáng nghi lắm à? Càng quan trọng hơn là, Tô Duệ Triết cũng sơ suất, cậu không nghĩ đã bỏ qua lượng lớn vật tư của kho hàng trong siêu thị, hiện tại mạt thế chỉ mới bắt đầu, đại bộ phận người đều còn ở tình trạng khiếp đảm và sợ hãi, nhưng sẽ nhanh chóng có người ý thức đến việc khiếm khuyết đồ ăn sau đó bắt đầu thu thập vật tư, dẫn đến việc tương lai Tô Duệ Triết không chắc chắn được: cậu có còn cơ hội để càn quét thật thật nhiều vật tư như hiện giờ hay không. Kiếp trước của cậu trải qua quá thảm, cho nên đời này, Tô Duệ Triết đối với việc thu thập số lượng lớn vật tư gì gì đó đã trở thành chấp niệm.

Triển Vân ngẫm nghĩ thời gian đám tang thi sẽ tụ lại đây, nếu động tác bọn họ nhanh hơn chút, có lẽ vẫn kịp thời gian rời đi.

Vì thế ba người liền gia nhập đội ngũ của tiểu Vương, đi cùng họ vòng ra cửa sau siêu thị, nam nhân mập mạp thấp bé đi lên trước, móc ra chìa khoá đem cửa sau mở ra, nhìn dáng vẻ hắn hẳn chính là tên bảo an được nhắc đến kia.

Cánh cửa nhanh chóng mở ra, nhưng bên trong như cũ là một mảnh đen nhánh tối om, nam nhân tây trang không chút hoang mang từ trong túi quần móc ra một cái đèn pin, chiếu sáng đường đi. Đoàn người dưới sự dẫn dắt của hắn, lặng yên không tiếng động đi vào, từ cầu thang lần mò từng bước lên kho hàng ở tầng hai.

Chìa khoá kho hàng thì đương nhiên bảo an cũng có, hắn lẹ tay mở chốt khoá lớn dày nặng xuống, bọn họ tiếp tục tiến vào trong.

Nam nhân tây trang dùng đèn pin chiếu sáng quét qua một vòng kho hàng, thấy được đủ loại vật tư chỉnh chỉnh tề tề bày biện trước mặt, hắn mở một cái thùng, lấy ra mười mấy cái balo phân phát cho mỗi người một cái. Tên bảo an cũng lấy ra một cái đèn cường quang công suất lớn đặt trên thùng, miễn cưỡng giúp mọi người có thể dựa theo ánh đèn thấy được đồ vật xung quanh.

"Mỗi người cố gắng lấy một ít đồ ăn chống đói, không cần lấy đồ ăn vặt linh tinh!" Nam nhân tây trang thấp giọng nói.

Mọi người gật gật đầu, sau đó phân tán mở các thùng hàng ra.

Tô Duệ Triết yên lặng không một tiếng động thu mấy thùng mì gói vào không gian, kẹo này nọ cùng bánh quy linh tinh, sau đó cầm ba lô nhét xúc xích và nước uống vô, động tác Triển Vân với Tống Thành Thư giống nhau, hết sức chuyên chú nhét đồ vào ba lô, mặc kệ nói như thế nào, bọn Triển Vân phải làm cho có bộ dáng một chút, sao có thể để hai tay trống trơn đi ra ngoài được.

Nói đến, mấy người này hận không thể đem cái kho hàng dọn cho bằng sạch, nhưng thể tích ba lô của họ không lớn bao nhiêu, nam nhân tây trang nhét đầy ba lô đeo sau lưng, mở một phần cơm thịt sườn tiện lợi ra ăn như rồng cuốn, trên tay cầm thêm hai túi gạo nhỏ.

Nhưng bất chợt, một tiếng kêu cực kỳ thảm thiết truyền khắp toàn bộ siêu thị khiến những người đang thu thập vật tư hoảng sợ tột độ.

"Đây, là đã xảy ra chuyện gì vậy?" Có người giọng nói run rẩy hỏi.

Nam nhân tây trang dùng sức nuốt nuốt nước miếng, kho hàng đông người cũng không ai dám thở mạnh lấy một tiếng.

Thế nhưng tiếng thét thương tâm vừa rồi giống như một cái chìa khoá vô hình, vô tình mở ra cánh cổng chốn âm tào địa phủ, tiếng gào thét chói tai đầy thống khổ cùng những tiếng kêu cứu dồn dập hết đợt này đến đợt khác vang vọng khắp nơi, xông mạnh mẽ vào màng nhĩ, vào tận cùng nỗi sợ hãi trong thâm tâm những người hiện hữu.

Chắc chắn là đám người phá cửa kính vào từ chính diện ban nãy đã ''tao ngộ'' đàn tang thi...

Cũng không biết qua bao lâu, tiếng kêu thảm thiết rốt cục tắt hẳn, chỉ còn lại những tiếng bước chân hỗn độn đang tới gần, đây là tính tiến về chỗ bọn họ.

"Mau khoá cửa lại!" Nam nhân tây trang lạnh lùng nói.

"Cái gì...?" Có người khiếp sợ nhìn về phía hắn, trông thấy người chạy tới hướng bọn họ hẳn là người còn sống đó.

"Ai biết người đó bị tang thi cắn hay chưa? Dù chưa bị đã sao, vạn nhất theo sau hắn là đàn tang thi thì phải như thế nào giờ? Chúng ta không thể mạo hiểm chỉ vì hắn được!"

Nam nhân tây trang dứt lời, tiểu Vương tay run rẩy kéo cửa lớn kho hàng khoá trái lại.

Tiếng bước chân hỗn loạn chạy tới sát cửa, ý đồ đem cửa mở ra nhưng cửa đã bị khoá trái, vô luận hắn dùng sức như thế nào đi chăng nữa đều không thể mở nó.

Người nọ bắt đầu liều mạng lấy tay đập cửa, "Ai đang ở bên trong! Bên trong có người hay không?! Mau mở cửa giùm tôi! Cứu mạng với!!"

Nghe giọng nói thì đây chắc là một thanh niên tuổi vẫn còn nhỏ, nhưng tất cả người trong kho hàng ai nấy cũng trầm mặc, không một ai dám đáp lại tiếng kêu cứu của hắn.

Tiếp đến, hàng loạt tiếng bước chân nặng nề xuất hiện ở một góc khác trên đường, tiếng người nọ kêu cứu bỗng dưng im bặt, thay vào đó là tiếng hít thở nặng nề hữu lực, phía trong không gian kho hàng yên tĩnh họ nghe đặc biệt rõ ràng.

"Aaaa!!!" Người nọ xài hết sức bình sinh đạp cửa lớn, sau đó hét lớn một tiếng xông ra ngoài.

Kế tiếp là âm thanh va chạm kịch liệt, tiếng gầm hỗn loạn của bầy tang thi...

Thời gian phảng phất như bị thả chậm vạn lần, mỗi một giây như dài vô cùng tận, thời điểm bên ngoài lại vang lên tiếng đập cửa điên dại lần nữa, cả người tiểu Vương đang đứng phía sau cửa run rẩy đến lợi hại, chân mềm oặt lập tức té xuống đất bất động như người liệt.

"Mở cửa... Cầu xin mọi người... Mở cửa ra..." Cửa bị đập là ở phía dưới, người nọ giờ phút này có lẽ đang ngồi dưới đất cầu xin, âm thanh hắn thực sự tuyệt vọng lắm rồi, khiến ai nấy đều phải tê tâm liệt phế.

Mọi người trong kho đồng loạt hướng ánh nhìn về phía nam nhân tây trang, sắc mặt hắn lúc này xanh mét, lại một mực cắn chặt răng không nói lời nào.

Cuối cùng vẫn là Triển Vân tức tốc chạy đến hướng cửa, mở chốt khoá, đem cửa lớn mở ra một cái khe nhỏ, động tác cực nhanh nắm chặt cánh tay người bên ngoài, túm hắn kéo vào trong kho, tức khắc đóng cửa lại. Rốt cuộc thì Triển Vân cũng không thể nào bỏ mặc những người đó được, hắn không thể thấy chết mà không cứu.

Thanh niên thoát chết trong gang tấc, cả người còn đang sững sờ, hắn vẫn duy trì tư thế ngồi bệt dưới đất, áo sơ mi trên người bị máu tươi nhiễm đỏ loang lỗ hơn phân nửa, hoàn toàn nhìn không ra hình dáng lúc đầu của nó, tóc tai lộn xộn, thoạt nhìn là một sinh viên trẻ.

"Cậu ta bị thương rồi!" Bỗng có người chỉ vào miệng vết thương trên người cậu sinh viên, cực kỳ hoảng sợ khẽ la lên.

===============================

Trên đường ruộng viết tiểu kịch trường

Tô Tiểu Triết: Siêu thị! Mọi người chú ý! Ngàn vạn lần không được phá phách cướp bóc vơ vét, phải lấy vật tư một cách có trật tự, hiểu không?

Triển Tiểu Vân: Hết thảy nghe lời tức phụ nhi của anh! (:з」∠)

Tống Thành Thư: Tui dám phát biểu ý kiến hả?! Tui dám hả hả hả?! (●˙—˙●)

Tô Tiểu Triết: Mì ăn liền, thu! Bánh quy, thu! Nước, thu!... Okie, em hốt đủ hết rồi nha. ( ^_^ )

Triển Tiểu Vân: Đâu, còn thiếu hai thứ! Là hai-thứ-cực-quan-trọng luôn đó! (○゚ε゚○)

Tô Tiểu Triết: ??? Thiếu gì chớ? Σ( ° △ °|||)

Triển Tiểu Vân: Thiếu vỏ ''cây dù nhỏ'', còn có dầu bôi trơn dành cho ''cúc hoa'' nha! Rất liên quan đến cuộc sống sinh hoạt hạnh phúc sau này của chúng ta nè, đâu thể thiếu được phải không! ٩(๛ ˘ ³˘)۶♥

Tô Tiểu Triết: →_→

Tống Thành Thư: Tui đây cảm thấy éo cần ăn cái mì ăn liền hay bánh quy gì đó, đi theo mấy người đều có phát cẩu lương miễn phí làm tui no ba ngày ba đêm cmnr! (╯°□°)╯︵ ┻━┻

.
..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play