Gia tộc bánh trung thu sống trong một tòa nhà hình chiếc bánh trung thu. Những bánh trung thu trẻ tuổi bắt đầu công tác cùng một năm sẽ được xếp vào cùng một tầng. Các phòng xếp sát cạnh nhau, đầu cuối bắt tay, tạo thành một vòng tròn lớn khép kín. Nơi này mỗi ngày đều có buổi trình diễn ca nhạc vui vẻ hoặc bi thương, cực kì náo nhiệt.

Trải qua cái ngày được đồn đãi là tận thế bình yên vô sự, tòa nhà 2012 này không sập mà vẫn sừng sững trên mây, sau lại xây thêm một tầng nữa, trung thu 2013 đang đến gần, tầng lầu mới này rất nhanh đã đầy ắp bánh trung thu, mọi người bắt chuyện làm quen như những sinh viên mới, rồi tìm được những người bạn cùng chí hướng, họ tập hợp lại và chọn những phòng gần nhau để cùng nhau sinh hoạt.

Bánh dẻo lạnh* thuộc loại bánh trung thu rất được ưa chuộng, mọi người hay gọi anh là A Băng. A Băng giống như những bánh trung thu cao phú soái** khác, sống trong một căn phòng có nhiều ánh nắng và phong thủy tốt nhất, mỗi ngày đều ăn mặc bảnh bao lại gọn gàng, đẹp trai vô cùng, cực kì hấp dẫn sự chú ý của mọi người. Những người hàng xóm sống xung quanh anh, mỗi ngày đều lấy việc trêu đùa những bánh trung thu mặc quần áo kiểu cũ bên đối diện làm niềm vui, suốt ngày huýt sáo mỉa mai bọn họ.

(*Bánh dẻo lạnh, bánh dẻo tuyết, bánh trung thu vỏ lạnh, hay bánh trung thu da tuyết (tiếng Anh: Snow skin mooncake, Snowy mooncake, Ice skin mooncake hoặc Crystal mooncake; tiếng Trung: 冰皮月餅) là một loại bánh dẻo không nướng, được bảo quản lạnh, sử dụng trong dịp tết trung thu và có xuất xứ từ Hồng Kông.

**高富帅: cao ráo, giàu có, đẹp trai)

Những lúc này, A Băng đều sẽ nhíu mày, anh không thích tham dự mấy đề tài của bọn họ, tâm trạng không vui, xoay người vào phòng tự nhốt mình bên trong. Người khác đều cảm thấy anh lạnh như băng, tuy rằng là đồng loại, lại không thế chủ động nói chuyện với anh, anh lại càng lười để ý những người này, buông rèm lá rồi ngồi xuống bên cửa sổ, mở máy tính, lên diễn đàn.

Tiếng cười đùa bên ngoài bỗng trở nên lớn hơn, những tên cao phú soái kia không kiêng nể gì huýt sáo với người đối diện, thậm chí có người còn khép tay lại tạo thành một cái loa rồi hô to: “Aida, aida, aida! Ai kia thật ghê tởm! Mọi người đều muốn mày cút ra khỏi giới bánh trung thu! Nếu mày không biết làm việc thì chấp nhận uống gió Tây Bắc đi! Quá đáng thương, có khi còn khóc nhè nữa!”

A Băng giật mình, vén rèm cửa lên, nhìn thoáng qua phía ngoài, thấy A Nhân bên đối diện mở cửa ra phơi quần áo. Quần áo mang phong cách thời dân quốc, nhẹ nhàng đung đưa trong gió cùng hương thơm ngọt ngào của hoa quế, làm trái tim anh cũng rung động theo.

A Nhân cũng đang mặc một bộ quần áo tương tự, biểu cảm lạnh lùng, lông mày đen nhánh, mái tóc ngắn thoải mái tươi trẻ, đặc biệt có hơi thở cổ xưa. A Băng từ xa nhìn cậu, ánh mắt không thể rời đi, những bộ quần áo thời xưa ấy mặc trên người cậu trông thật đẹp.

A Nhân dường như không nghe thấy âm thanh cãi cọ ồn ào bên này, chuyên tâm phơi quần áo, xong thì đóng cửa sổ lại ngồi trước máy tính. Cậu không thích dùng máy tính, nhưng từ đầu năm nay không dùng máy tính thì quá lạc loài, vốn dĩ đã không tìm được công việc, nếu cậu còn không theo kịp thời đại, chỉ sợ đến gió Tây Bắc cũng không uống được.m

Lúng túng mở trang web, lúng túng gõ bàn phím, tìm kiếm chiếc di động phù hợp với mình. Cậu dự định mua một chiếc di động có tính năng đơn giản dễ sử dụng, nghe nói không có di động cũng sẽ bị xã hội đào thải, cậu đọc nhiều sách như thế, trong bụng chất bao nhiêu thứ hàng hoá, vì vậy không muốn bởi vì bản thân không hiểu ý đón hùa theo khách hàng mà bị vứt bỏ.

Biểu tượng chim cánh cụt góc dưới bên phải đột nhiên sáng nhấp nháy, A Nhân lia ánh mắt tới, hơi sửng sốt, click chuột, thế mà lại là tin nhắn của A Băng: “Cậu đừng để ý lời nói của bọn họ, vẫn có rất nhiều người thích cậu.”

Tự giễu mà cười cười, lại có chút nghi hoặc, A Nhân chậm rãi gõ bàn phím: “Cảm ơn! Sao cậu tìm được tôi thế? Cậu không có trong danh sách bạn bè của tôi.”

A Băng khẽ giật mình, ánh mắt lộ ra ý cười, rất nhanh đã trả lời: “Mọi người đều ở trong diễn đàn, tôi tìm thấy tên của cậu trong đó.”

Haiz…… Quả nhiên là đồ cổ nha, thế nhưng tôi thích! Ý cười trên mặt A Băng càng sâu.

******

Sau lần nói chuyện đầu tiên qua mạng, A Băng phát hiện tính tình A Nhân cực kì ôn hòa, mỗi lần nói chuyện với cậu đều cảm thấy tâm trạng trở nên tốt hơn. A Nhân cũng cảm thấy, A Băng không giống như vẻ bề ngoài nhìn qua lạnh lùng, kiêu ngạo không với tới, kỳ thật anh là một người hiền hoà, ít nhất, ở trước mặt mình anh rất hiền hoà.

Căn phòng của hai người đối diện nhau, tuy không xa nhưng tựa như lại có một khoảng cách, một bên là thành phố hiện đại rực rỡ ánh đèn, một bên là những con đường, ngõ hẻm kéo dài yên tĩnh và vắng vẻ. Thân phận và tầng lớp khác nhau, ai cũng có cái kiêu ngạo và rụt rè của riêng mình, vì vậy cũng ít khi thực sự tiếp xúc.

Mỗi lần A Băng đều sẽ ngồi sau rèm lá lấy kính viễn vọng trộm quan sát cửa sổ nhà đối diện, nhìn A Nhân ở bên trong hoặc ngồi hoặc đứng, hoặc ngẫu nhiên mở cửa ra tới tới lui lui, anh điều chỉnh tiêu cự chuyên chú ngắm nhìn cậu, trong lòng lại lạc lõng, cảm thấy như vậy không đủ, xa thế này thì không đủ.

Tấm rèm đối diện bị kéo xuống, phong cảnh trong kính viễn vọng tức khắc biến mất, A Băng buồn bực ngả người tựa lưng vào ghế, rồi bỗng nhiên đứng lên dứt khoát mở cửa ra, trong ánh mắt kinh ngạc của một đám người, đi nửa cái vòng tròn đến căn phòng bên đối diện.

Thân hình cao lớn của anh im lặng đứng trước cửa lớn có vẻ cực kì đột ngột, nhưng tâm trạng của anh lại dị thường phấn chấn, khóe môi treo nụ cười, giơ tay gõ cửa, trong khoảng nháy mắt cánh cửa mở ra, anh ngây ngẩn cả người.

A Nhân không có thói quen làm việc với máy tính, mới nhìn một lát đã cảm thấy mệt nhọc, vừa định đi rửa mặt, lại nghe được tiếng gõ cửa nên mặt còn chưa kịp rửa xong, hiện tại cậu hơi híp mắt, lọn tóc chỗ thái dương dính vài giọt nước, dọc theo gương mặt nhỏ gầy trượt xuống dưới.

A băng đột nhiên cảm thấy cổ họng khô khốc.

Biểu cảm của A Nhân vẫn luôn không có gì gợn sóng, nhìn thấy anh ở cửa cũng chỉ hơi sửng sốt, cũng không phải cực kì kinh ngạc, cậu nghiêng người nhường nhường, cụp mắt hỏi nhỏ: “Có việc gì à?”

Sau khi hoàn hồn, A Băng cười rộ lên, nụ cười tươi tắn và ngạo nghễ: “À đúng rồi, tôi thấy hơi chán nên muốn tới mượn một quyển sách, chẳng phải chỗ cậu có rất nhiều sách sao?”

A Nhân vội vàng xoay người, mất mát trong mắt chợt loé rồi biến mất: “À, mượn sách ư, có chứ, cậu tự nhiên chọn đi.”

A Băng đi theo sau cậu vào nhà, làm lơ hết thảy ánh mắt quỷ dị cùng lời nói trào phúng bên ngoài, cực kỳ bình tĩnh mà đóng cửa lại, nhìn chằm chằm bóng dáng gầy gầy nhỏ nhỏ của cậu rất lâu, mãi đến khi cậu xoay người mới tiến lên hai bước về phía cậu, anh tự nhiên vươn tay bóp nhẹ đôi vai gầy của cậu: “Cậu gầy quá, so với qlần đầu tiên gặp còn gầy hơn rất nhiều.”

A Nhân có nháy mắt hoảng hốt, nâng mắt nhìn anh: “Chẳng phải cậu tới mượn sách à?”

A Băng không chớp mắt nhìn cậu chăm chú, ánh mắt khoá chặt trên gương mặt cậu, thấy cậu không được tự nhiên thu lại tầm mắt rồi liếc sang bên cạnh, trong lòng hơi rung động, ma xui quỷ khiến mà giơ tay nhéo má cậu: “Trên mặt cũng không có tí thịt, gần đây cậu không nghỉ ngơi à?”

“Cảm…… cảm ơn cậu quan tâm! Không có việc gì!” Má A Nhân nóng lên, tránh thoát anh rồi nhanh chóng xoay người đi đến trước bàn, bối rối kéo ghế dựa ra ngồi xuống, cũng không quay đầu lại đã nói, “Cậu cứ từ từ chọn lựa.”

“……Ừ.” A Năng nhìn bộ dạng cậu chạy chối chết, chậm rãi lên tiếng sau đó cười rộ lên, xoay người tuỳ ý cầm một quyển sách trên kệ.

******

A Băng mượn sách, ngày hôm sau lại tới, cười nói bản thân đọc sách rất nhanh, cùng cậu hàn huyên một lát rồi lại mượn một quyển khác mang về.

Ngày thứ ba, lại tới trả sách rồi mượn sách.

Ngày thứ tư, vẫn như cũ.

Ngày thứ năm…… Ngày thứ sáu…… Cứ liên tục ngày nào cũng kiên trì như thế, cho đến một ngày, A Băng đột nhiên không tới nữa.

A Nhân chờ từ sáng đến tối, nghe âm thanh bên ngoài ồn ào náo động dần dần trở về yên lặng, giếng cổ từ trước đến nay không hề có gợn sóng lại ẩn hiện vài tia bất an, nhịn không được xuyên qua cửa sổ nhìn ra bên ngoài hết lần này đến lần khác, cuối cùng thật sự là không khống chế được cảm xúc phức tạp trong lòng, mở cửa đi sang phía đối diện.

Gõ cửa, hồi lâu cũng không có ai đáp lời, gió đêm đầu thu thổi vạt áo cậu bay nhè nhẹ, rõ ràng thực mát mẻ, lại không thổi tan được bực bội trong lòng.

A Nhân xoay người ghé vào lan can nhìn tầng mây bên dưới, trong lòng trống rỗng, có loại cảm xúc nói không nên lời.

“A Nhân! Cậu tới tìm tôi à?” Bên cạnh bỗng truyền tới giọng nói quen thuộc, lộ ra vẻ kinh ngạc rõ ràng.

Nội tâm A Nhân run lên, vội vàng quay đầu lại, lập tức thấy A Băng đứng cách đó không xa, đôi mắt đen tuyền nhìn thẳng vào cậu, mang theo nhiệt độ.

A Băng tươi cười càng lớn, bước tới giữ lấy cậu, mở cửa dẫn cậu vào nhà.

A Nhân chưa kịp phản ứng đã bước vào nhà anh, đây vẫn là lần đầu tiên, nhất thời không biết nên nhìn vào đâu, sau khi lấy lại bình tĩnh, cậu xoay người nắm lấy then cửa: “Tôi về đây.”

“Đừng đi!” A Băng vội vàng kéo cậu về, do dùng sức quá lớn nên cậu lập tức nhào vào lòng anh, A Băng cụp mắt lại thấy vành tai cậu ửng đỏ, trong lòng bỗng nhiên rung động, giọng nói không khỏi trầm thấp hơn, “Hôm nay có công việc đột xuất, tôi đã ra ngoài từ sáng sớm rồi, chưa kịp nói với cậu, vốn dĩ dịnh trở về sẽ lập tức đi tìm cậu, ai ngờ cậu đã tới đây rồi.”

“À, tôi tới…… Nhìn xem, không có việc gì thì tôi về đây.” Hơi thở phả ra sau gáy khiến trái tim A Nhân ngứa ngáy, nhưng vẻ mặt lại buồn bã, vươn tay nắm lấy then cửa, cụp mắt, “Không ngờ cậu đã có công việc sớm như thế, chúc mừng!”

“Cậu cũng sẽ thế, còn chưa tới trung thu mà.” A Băng vươn người bao lấy bàn tay gầy mảnh khảnh đang nắm then cửa, hơi đau lòng, không khỏi nắm chặt hơn.

Hô hấp của A Nhân như ngừng lại, nhưng không từ chối.

A Băng nhìn biểu cảm mờ mịt nhưng sắc mặt lại ửng hồng của A Nhân, theo bản năng mấp máy môi: “Dù cho em không tìm được công việc cũng không sao, anh có thể nuôi em.”

Bàn tay A Nhân run lên, nghiêng đầu kinh ngạc nhìn anh, sau đó biểu cảm lạnh đi: “Cậu thương hại tôi?”

“Không phải! Sao lại thế chứ!” A Băng sốt ruột, tốc độ nói nhanh hơn, “Em hiểu biết hơn người khác nhiều, chỉ là không thích đón ý nói hùa theo trào lưu thôi. Trong mắt anh, em tốt hơn bất cứ kẻ nào, anh chỉ là không muốn nhìn em mỗi ngày bởi vì những việc này mà lo lắng sốt ruột, cũng không hy vọng em lo lắng ưu tư, càng ngày càng gầy. Hiện tại tuy rằng bên ngoài có rất nhiều người chỉ trích em, những cũng có người thích em mà!”

A Nhân yên lặng nhìn anh, ánh sáng loé lên trong mắt rồi chợt tắt, lạnh nhạt trả lời: “Cảm ơn cậu an ủi.”

“Đây không phải an ủi, là sự thật! Hơn nữa, anh cũng thích em!”

A Nhân cứng người một lúc lâu, sau đó quay đầu nhìn anh: “Cái gì?”

“Anh thích em.” A Băng tiến sát gần khuôn mặt cậu, con ngươi đen nhánh tràn ngập chân thành, thấy ánh mắt cậu hơi hoảng loạn, nhịn không được giơ tay nâng gáy cậu lên, chạm nhẹ lên môi cậu, “Là loại thích này……”

A Nhân mất năng lực tự hỏi, chỉ cảm thấy trái tim trong lồng ngực đập loạn, hô hấp cũng không xong, sau nửa ngày cũng không biết bản thân nên phản ứng như thế nào.

A Băng kéo thân mình cậu lại gần, thì thầm: “Không nghĩ tới mới có một ngày không gặp, em đã tới tìm, anh không hiểu sai ý chứ? Em có thích anh không?”

A Nhân bị câu hỏi của anh hun nóng, không cách nào che giấu.

A Băng không đợi cậu trả lời, lại đặt một nụ hôn lên môi cậu, chỉ cảm thấy hai cánh môi mỏng kia cực kì mềm mại, nhịn không được vươn đầu lưỡi chen vào giữa khe môi, hướng vào bên trong dò xét.

Đầu óc A Nhân bùm một tiếng nổ tung, theo bản năng thả lỏng khớp hàm, đón anh tiến vào.

Nội tâm A Băng vui sướng, ấn cậu lên cánh cửa, ôm chặt cậu hôn môi, nghe cậu thở hổn hển, nhịn không được càng hôn càng sâu, ngực căng đến tràn đầy, chỉ có thể ôm cậu càng chặt hơn, cho đến khi cả hai người đều thở dồn dập, mới ẩn nhẫn rời khỏi.

Thần sắc bình thản trên mặt A Nhân đã sớm mất tăm, khóe mắt chưa bình ổn được ý loạn tình mê.

A Băng nhìn bộ dáng mê người này của cậu, yết hầu lại hơi khô, tầm mắt hạ xuống, dừng trên cần cổ trắng ngần lại bị bộ phận dưới cổ áo hấp dẫn, cuối cùng tiến lại gần mút lấy hầu kết A Nhân, nghe cậu rên một tiếng hừ nhẹ, vội vàng ôm chặt cậu, áp xuống cảm xúc nôn nóng.

******

A Băng và A Nhân trở thành người yêu, làm lơ những chỉ trích xung quanh, mỗi ngày lo giao lưu với đối phương, cảm tình từ từ tăng lên.

Một ngày trước Tết Trung Thu, A Nhân cực kỳ sung sướng mà đi tìm A Băng, trên mặt treo nụ cười mỉm, đôi mắt thâm thuý khác thường: “A Băng, em tìm được việc rồi!”

A Băng cũng vui lây, một tay ôm lấy cậu: “Em thấy chưa! Quả nhiên vẫn có người thích em mà!”

A Nhân được hơi thở của anh bao bọc, ý cười trong mắt gia tăng, nhẹ nhàng “Dạ” một tiếng: “Người thích em rất ít, kiếm được không nhiều lắm, nhưng tương lai cũng đủ tiêu rồi.”

“Không đủ tiêu cũng không sao hết, anh nuôi em.” A Băng thơm lên má cậu một cái, tươi cười xán lạn, “Người thích em càng ít, anh càng hạnh phúc!”

Vành tai A Nhân nóng lên, đẩy anh ra: “Em trở về chuẩn bị một chút.”

“Đừng đi vội! Hôn anh một cái đã!” A Băng cười hì hì nhìn cậu, “Không hôn không cho em đi!”

A Nhân rất thích nụ cười tươi đẹp rạng rỡ này của anh, đôi mắt cũng cong cong theo, tiến đến gần chạm nhẹ lên môi anh, vừa chuẩn bị xoay người, lại bị anh bế lên, hai ba bước đi vào phòng ném lên giường, không khỏi giật mình trừng lớn hai mắt.

A Băng chống phía trên, nhìn thẳng cậu, ngón tay từ từ tháo khuy nơi cổ áo gọn gàng, ánh mắt rơi xuống nơi đó, cả người lập tức khô nóng, cúi người cắn môi dưới của cậu, khàn giọng hàm hồ: “Không đủ.”

A Nhân phát hiện bản thân mình từ đầu đến cuối đều không nghĩ sẽ từ chối anh, hiện tại bị anh nhìn từ trên xuống, quá thân mật, trong lòng giống như xuân về trời chuyển ấm, dòng suối dần phá băng, từ từ lưu chuyển khắp cơ thể.

“Không đủ ư? Anh còn muốn cái gì?” A Nhân theo anh nói, hơi thở ngắt quãng.

“…… Em.”

Đáy lòng A Nhân run rẩy, nhắm mắt lại, ôm lấy anh.

——END——

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play